Tiêu Thời Khâm phát động tín hiệu tấn công, toàn
đội lập tức di chuyển. Nhất Diệp Chi Thu vốn đi sau cùng của cả đội, lúc này vọt thẳng lên phía trước, cùng với Cách Thức Chiến Đấu của Khưu Phi xông về phía Tiêu Thời Khâm chỉ định.
Đã biết xa xa sau lưng chỉ có một Hiểu Thương đeo bám quấy rối, dĩ
nhiên Gia Thế sẽ không buồn để tâm đề phòng nữa. Hai pháp sư chiến đấu
kề vai sát cánh, chớp mắt đã lao đến vị trí cần thiết.
Không có ai!
Lại tiếp tục không có ai.
Vị trí tập kích tốt nhất mà Tiêu Thời Khâm đoán rằng Hưng Hân đang ở đó, không một bóng người.
“Chẳng lẽ Diệp Tu đã dự được mình sẽ nhìn ra nên cố ý không chọn vị trí này?” Tiêu Thời Khâm bắt đầu nghĩ lòng vòng.
Chiến đội Gia Thế lại đứng đó nhìn nhau. Hiểu Thương của Ngũ Thần lớn mật tiến gần mấy bước, nã pháo ầm ầm. Tuy không phải uy hiếp ghê gớm gì nhưng tuyển thủ Gia Thế cũng phải thao tác mới né tránh được, phiền bỏ
mẹ!
Tiêu Thời Khâm vừa suy xét khía cạnh chiến lược vừa lo đối phó. Bây
giờ trong chiến đội Gia Thế, chỉ mỗi Diệt Sinh Linh của Tiêu Thời Khâm
mới có thể đánh tới Hiểu Thương nhanh nhất.
Ai ngờ chỉ vừa thấy hắn có hành động, Hiểu Thương của Ngũ Thần lại lập tức lùi về sau, rất dứt khoát.
Tiêu Thời Khâm bó tay.
Đối thủ này, trước đây vì đề phòng xa mà hắn có tìm hiểu sơ sơ một
chút. Tuy Ngũ Thần gần như không hề ra trận trong vòng khiêu chiến,
nhưng còn may là trước đó đã từng đánh giải chuyên nghiệp, Tiêu Thời
Khâm cũng tìm được một ít tư liệu. Ngũ Thần là một tuyển thủ có nền tảng rất vững chắc, nhưng ngoài ra thì không có gì nổi bật cả, vì thế Tiêu
Thời Khâm cũng không hề có chiến lược đối phó riêng dành cho Ngũ Thần.
Thế nhưng bây giờ, tuyển thủ này lại biến thành bezt quấy rối.
Không cần lập công, chỉ cần không sai lầm, Ngũ Thần thận trọng hết
mực mà điều khiển Hiểu Thương. Hắn rất rõ trình độ của mình, đối mặt với Gia Thế, hắn không có năng lực trở thành người tạo ra sát thương uy
hiếp, nhưng quấy rối đối thủ thì hắn có thể làm được.
Đây vốn không phải một sứ mệnh quá khó. Nếu đổi lại là rất nhiều
tuyển thủ chuyên nghiệp khác, e rằng họ còn khinh cái việc gánh vác sứ
mệnh đơn giản này. Nhưng Ngũ Thần thì không. Hắn là một tuyển thủ nhỏ
nhoi, tầm thường đến không thể tầm thường hơn được nữa. Hắn biết rõ khả
năng của mình không đủ để đảm đương bất kỳ nhiệm vụ nặng nề nào. Sứ mệnh không hề khó khăn này, trong mắt hắn chính là cơ hội lớn nhất để cống
hiến một phần sức của mình, vì thế hắn rất nghiêm túc thực hiện.
Dùng thái độ nghiêm túc để chấp hành một nhiệm vụ đơn giản, hiệu quả cuối cùng ra sao, ai cũng rõ.
Gia Thế xoắn hết cả quẩy với sự quấy rối của Ngũ Thần.
Toàn đội chắc chắn không thể đuổi kịp tốc độ của Hiểu Thương, nếu muốn đánh chỉ có thể tách ra.
Tiêu Thời Khâm đã ngửi thấy ý đồ của Diệp Tu, nhưng… hắn lại không thể chọn lối đánh bị động.
Bởi chiến đội mà hắn chỉ huy bây giờ đã không còn là Lôi Đình để có
thể hạ thấp tôn nghiêm của bản thân. Bây giờ hắn đang chỉ huy Gia Thế,
chiến đội vĩ đại nhất trong lịch sử liên minh, chiến đội duy nhất đã
từng thành lập cả một vương triều. Dù có bị K.O, lòng kiêu ngạo của đội
ngũ này cũng không hề mất đi. Họ vẫn tự cho rằng mình là chiến đội vương giả, fan của họ cũng cho rằng họ nằm trong hàng ngũ tên tuổi đứng đầu
liên minh, bị K.O chẳng qua là do dòng đời đưa đẩy thôi hà.
Một chiến đội như thế, tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ thái độ
nhượng bộ nào trong trận. Thậm chí khi đối mặt với khả năng bị loại, họ
sẽ càng thêm nhạy cảm, càng thêm gay gắt với cái gọi là nhượng bộ. Có
một Hiểu Thương cứ vo ve bên người như một con ruồi mà không xua đuổi,
cá nhân Tiêu Thời Khâm cho rằng chẳng ảnh hưởng đại cuộc, nhường nhau
tí, né nhau tí là xong rồi. Nhưng đây là chiến đội Gia Thế, nếu ngay cả
con ruồi vo ve ấy còn không giải quyết nổi thì làm sao khiến khán giả và fan hâm mộ tin tưởng vào mình được nữa. Gia Thế không chỉ cần thắng
lợi, Gia Thế còn phải thắng một cách hung hãn, thắng một cách thuyết
phục.
Buộc phải lao lên thôi.
Chiến đội Gia Thế điều chỉnh phương hướng đuổi theo Hiểu Thương. Có
điều lần này họ không còn di chuyển theo đội nữa. Diệt Sinh Linh của
Tiêu Thời Khâm và Cách Thức Chiến Đấu của Khưu Phi dùng tốc độ di chuyển cao nhất của mình để rút ngắn khoảng cách với Hiểu Thương. Nhất Diệp
Chi Thu của Tôn Tường và nhà quyền pháp Liên Tiến của Thân Kiến tăng
cường bảo vệ sát bên mục sư Chức Ảnh của Trương Gia Hưng.
Thật ra Tiêu Thời Khâm rất lung lay trong lòng. Hắn ý thức được cục
diện mà Diệp Tu chờ mong đã xảy ra, Hưng Hân chắc chắn sẽ có hành động.
Nhưng hắn làm gì khác hơn được đây? Lần đầu tiên trong cuộc đời tuyển
thủ chuyên nghiệp, hắn đã cảm nhận rõ rệt tình cảnh éo le “biết rõ không thể làm nhưng lại càng phải làm” của một chiến đội ông lớn. Trong quá
trình đánh khiêu chiến, họ đã từng gặp tình huống đó và rồi đối thủ bị
họ nghiền ép như tôm như tép. Thế nhưng lần này, rốt cuộc đã có một đối
thủ khiến họ phải đứng ngồi không yên, nhổm lên nhổm xuống.
Nhìn thấy Diệt Sinh Linh và Cách Thức Chiến Đấu lao về phía mình,
Hiểu Thương không dám tiếp tục chơi lầy. Hắn quay lưng ra sức bỏ chạy.
“Chậm lại chút.” Tiêu Thời Khâm ra lệnh trên kênh đoàn đội, chủ yếu là nói với Khưu Phi.
Đẩy tốc độ lên cao nhất có thể bắt được Hiểu Thương nhanh hơn, nhưng
cũng sẽ kéo dài khoảng cách giữa mình và ba người còn lại xa hơn. Tiêu
Thời Khâm biết rõ đó là âm mưu của Hưng Hân, nên hắn bằng cách của mình, cố hết sức giảm thiểu ảnh hưởng do việc chia quân gây ra. Hắn không
dùng hết khả năng đuổi theo Hiểu Thương, chỉ chọn một tốc độ vừa đủ để
bắt kịp, lúc đó khoảng cách bị kéo giãn với ba nhân vật phía Nhất Diệp
Chi Thu cũng sẽ chậm lại một chút.
Tiêu Thời Khâm chờ Hưng Hân có động tác. Nhưng Hưng Hân cứ khăng khăng không rên tiếng nào.
Khán giả ở ngoài thì nhìn thấy rất rõ. Bốn nhân vật bên Quân Mạc Tiếu của Hưng Hân đang ở khoảng cách không xa sau lưng Hiểu Thương. Lúc Hiểu Thương bứt ra, bốn nhân vật này đã lập tức phân tán lực lượng dự định
phối hợp, vào vị trí chuẩn bị phục kích. Thế nhưng sau đó, họ lại nhanh
chóng di chuyển khỏi vị trí của mình.
Sắp đặt của đôi bên lúc này coi như đã quá rõ. Phan Lâm và Lý Nghệ Bác cuối cùng cũng dám đánh bạo, bắt đầu bình luận.
“Hưng Hân muốn lợi dụng Hiểu Thương của Ngũ Thần để quấy rối, bắt Gia Thế phải chia quân ra đánh.” Phan Lâm nói.
“Đúng… mà thật ra cường độ quấy rối của Hiểu Thương không lớn, không
gây được sức ép nào, nhưng có vẻ như Gia Thế rất kiên quyết muốn xử lý
anh ấy.” Lý Nghệ Bác nói.
“Ý… tốc độ truy kích của Diệt Sinh Linh và Cách Thức Chiến Đấu hình như chưa được đẩy lên max speed nhỉ?” Phan Lâm nói.
“Ừm... họ đang cố hết sức duy trì một đội hình hoàn chỉnh, không muốn thoát ly quá xa. Xem ra Tiêu Thời Khâm rất rõ ràng ý đồ chiến thuật của Hưng Hân.” Lý Nghệ Bác nói.
“Cho nên Hưng Hân đã không phát động tấn công khi thấy tình hình này. Đội hình công kích vốn đã vào vị trí, bây giờ lại tiếp tục di chuyển.”
Phan Lâm nói.
“Sao Gia Thế không cứng hơn một tí nữa nhỉ? Cho Nhất Diệp Chi Thu và
Cách Thức Chiến Đấu xung phong lên trước, Diệt Sinh Linh của Tiêu Thời
Khâm có ưu thế tấn công từ xa thì đứng giữa hỗ trợ, chia đội hình thành
ba lớp, không phải dễ phối hợp hơn sao?” Lý Nghệ Bác bỗng đưa ra một
nghi vấn, nghe vào có vẻ thỏa đáng hơn hẳn cách xử lý của Tiêu Thời Khâm hiện tại.
Dĩ nhiên Phan Lâm không đáp được câu hỏi của hắn. Khán giả nghe thấy
cũng chỉ hơi ngờ ngợ, cảm thấy Lý Nghệ Bác nói rất có lý. Một bậc thầy
chiến thuật như Tiêu Thời Khâm sao lại không chọn cách xử lý tốt hơn
nhỉ?
Lúc này dưới khu vực tuyển thủ Hưng Hân, Trần Quả xưa nay vốn luôn
nóng ruột vì xem không hiểu thế trận, vậy mà lại mỉm cười hí hửng khi
nghe thấy câu hỏi của Lý Nghệ Bác.
“Chỗ đột phá khi đấu đoàn đội với Gia Thế nằm ở đây!”
Trong cuộc họp trước trận đấu của Hưng Hân, lúc Diệp Tu nói tới đó,
ngón tay đã chỉ vào tên của Tiêu Thời Khâm trên bản đồ chiến thuật. Khi
ấy Trần Quả vô cùng kinh ngạc. Tuy trình độ của cô không đủ, nhưng cô
cũng cố gắng nghĩ xem Hưng Hân nhà mình có thể làm gì để đánh bại Gia
Thế. Lấy yếu đánh mạnh, quan trọng nhất là phải tìm thấy nhược điểm của
đối phương, nguyên tắc đó Trần Quả cũng biết. Cô đã suy xét rất nhiều
khả năng, nhưng chưa từng nghĩ Tiêu Thời Khâm lại có thể là nhược điểm
của Gia Thế.
“Vì sao?” Tuy Trần Quả không tham gia thi đấu, nhưng cô lại là người đầu tiên tò mò và lên tiếng hỏi.
“Vì sự rèn luyện phối hợp giữa Tiêu Thời Khâm và Gia Thế vẫn còn sơ hở đủ điều.”
Đó là đáp án cuối cùng mà Trần Quả nghe được.
Xuất thân của Tiêu Thời Khâm đã tạo nên phong cách chiến thuật và đấu pháp của hắn. Nhưng trong mắt một chiến đội ông lớn như Gia Thế, phong
cách chiến thuật của Tiêu Thời Khâm có đường lối quá hạn hẹp. Lối đánh
tính toán tỉ mỉ, cố gắng lợi dụng các chi tiết nhỏ đó, chiến đội Gia Thế cảm thấy rất thiếu phong độ.
Điểm này, sau khi Tiêu Thời Khâm dấn thân vào Gia Thế, đã cảm nhận rất rõ rệt.
Hắn có tự điều chỉnh bản thân, đôi bên cũng rèn luyện đủ nhiều để có
thể thích ứng lẫn nhau. Nhưng tiếc là họ chưa hề trải qua kiểm nghiệm
thực chiến, vì trình độ của vòng khiêu chiến đối với Gia Thế mà nói là
quá thấp. Dù hắn điều chỉnh ít hay nhiều, thế này hay thế nọ thì đều sẽ
có kết quả thành công tốt đẹp khi lấy tiêu chuẩn của vòng khiêu chiến để đánh giá.
Chỉ có đối thủ thật sự mạnh mới là đá thử vàng chân chính.
Có lẽ Hưng Hân không thể gọi là một đối thủ đủ mạnh, nhưng họ lại là
viên đá thử vàng đủ trọng lượng đầu tiên mà Gia Thế đụng độ suốt thời
gian qua.
Mức độ tương thích giữa Tiêu Thời Khâm và Gia Thế sẽ đối mặt với kiểm nghiệm thực thụ từ trận đấu này. Nếu xảy ra vấn đề, buộc phải giải
quyết trong trận. Giải quyết không xong, khả năng cao sẽ bộc lộ ra càng
nhiều vấn đề hơn.
Chiến thuật của Hưng Hân lúa đến mức người ta nhìn vào cảm thấy ấu
trĩ, nhưng nó đã nhắm trúng vào điểm mâu thuẫn giữa Tiêu Thời Khâm và
chiến đội Gia Thế.
Theo phong cách vốn có của Tiêu Thời Khâm, hắn sẽ đách care những
quấy rối ấu trĩ của Hiểu Thương. Nhưng từ khi gánh Gia Thế lên vai, hắn
lại phải nghĩ cách giải quyết.
Biết rõ trong núi có cọp mà vẫn lao đầu vào miệng cọp, đây hoàn toàn
không phải lối chơi của Tiêu Thời Khâm. Nhưng bây giờ hắn lại không thể
không xử lý vấn đề bằng phương pháp này. Hắn chỉ còn cách thận trọng mọi lúc mọi nơi, hậu quả dẫn đến chiến lược đưa ra còn không bạo gan hay
tích cực bằng ý tưởng của Lý Nghệ Bác.
Nói cho cùng, cũng chỉ vì dưới tình huống giằng co tâm lý này, Tiêu
Thời Khâm đã vô thức thể hiện ra phong cách hắn quen thuộc nhất.
Hắn không muốn để chiến đội Gia Thế hiện lên trong mắt người xem với hình tượng nơm nớp e dè như một chiến đội hạng trung.
Để rồi sau đó hắn lại dùng một cách làm dè dặt khác để lấp lên sự dè dặt mà hắn muốn trốn tránh...
Chiến đội Gia Thế tách đôi để truy kích Hiểu Thương. Hiểu Thương liều mạng bỏ chạy, những nhân vật khác của Hưng Hân cũng liều mạng lùi về.
Tiêu Thời Khâm giữ cho tốc độ không quá cao, bên Hưng Hân thì kéo dài
thời gian, rốt cuộc hai nhóm của Gia Thế vẫn bị kéo giãn một khoảng cách mà hắn cực kỳ không muốn.
Ngay cả Phan Lâm cũng phải thở dài thườn thượt khi nhìn vào Gia Thế:
“Biết vậy thà Diệt Sinh Linh và Cách Thức Chiến Đấu chạy nhanh một chút, ít nhất còn có thể bắt được Hiểu Thương sớm hơn.”
“Gia Thế có phải thận trọng quá mức rồi không? Rõ ràng họ mạnh hơn
hẳn Hưng Hân cơ mà, họ hoàn toàn có thể chơi bạo hơn thế này.” Lý Nghệ
Bác nói.
Lời của Lý Nghệ Bác không sai. Quyết định mà Tiêu Thời Khâm đưa ra
trong tình huống đấu tranh nội tâm, bất tri bất giác đã quay về với bản
sắc vốn có của hắn.
Dưới phong cách đó, chiến đội Gia Thế trông không khác gì bị trói buộc.