Tình huống này khiến Tiêu Thời Khâm cảm thấy khá lúng túng. Tuy
nhiên, đó chỉ là một chi tiết nhỏ, trừ đi bản thân Tiêu Thời Khâm, ngay
cả đồng đội của hắn cũng không phát hiện.
Trong chiến đội Gia Thế, Tôn Tường là đội trưởng, nhưng việc chỉ huy
trong trận sau khi Tiêu Thời Khâm gia nhập đã giao lại cho vị đội phó
này. Bây giờ Tiêu Thời Khâm đột nhiên im lặng ngay vào lúc cần đưa ra
hướng đi cho cả đội, cả đội lập tức như tắt bếp, ngưng trệ một hồi.
Tiêu Thời Khâm hoàn hồn rất nhanh. Sự ngưng trệ đó có thể trở thành
một sai sót trí mạng trong trận. Cần phải ổn định lại, không thể phân
tâm nghĩ đến việc khác, phải nhanh chóng làm rõ tình hình của trận đấu
này. Sau khi phát hiện việc Diệp Tu đang làm kỳ thực chính là những việc mình vẫn luôn làm trong bao nhiêu năm cuộc đời tuyển thủ chuyên nghiệp, Tiêu Thời Khâm lập tức dễ dàng đặt mình vào vị trí đối phương mà suy
nghĩ.
Chỉ có điều Diệp Tu là Diệp Tu, Tiêu Thời Khâm là Tiêu Thời Khâm.
Việc đang làm có thể giống đấy, nhưng họ vẫn là hai người hoàn toàn khác nhau. Diệp Tu là đối tượng mà Tiêu Thời Khâm đã học hỏi, nhưng điều đó
cũng không nói lên rằng hắn có thể dò ra được toàn bộ đường lối của Diệp Tu. Ngược lại, sau khi đặt mình vào vị trí của Diệp Tu để suy xét, Tiêu Thời Khâm lại càng thêm đau đầu.
Từ Diệp Tu, Tiêu Thời Khâm học được chiến thuật lấy yếu đánh mạnh,
nhưng phần lớn đều là nhờ vào học một biết mười, nghiên cứu ra thêm. Bởi vì chiến đội Gia Thế của Diệp Tu có thực lực một trời một vực với Lôi
Đình. Gia Thế tệ nhất là sẽ rơi vào bị động ở mid game, nhưng xưa nay
chưa bao giờ tự cho mình là một đội yếu đang đối mặt với cường địch.
Thậm chí vào mùa giải mà Gia Thế bị K.O thê thảm, cũng không hề có ai
nhìn Gia Thế là một đội yếu. Việc Gia Thế bị K.O vẫn luôn được xem là
một kỳ tích.
Đứng trên lập trường Hưng Hân mà suy nghĩ, Tiêu Thời Khâm vẫn đếu
đoán ra ý đồ của họ. Ít nhất nếu đổi cho hắn cầm con bài của Hưng Hân,
hắn sẽ không đánh ra cục diện thế này.
Đuổi hay không đuổi, đó là vấn đề.
Thật ra thì theo tình thế trước mắt, Gia Thế không nhất thiết phải
hăng tiết đến vậy, vì sau phần đấu lôi đài, người dẫn trước chính là bọn họ. Họ hoàn toàn có thể ngồi chơi xơi nước, đợi Hưng Hân chủ động tìm
tới mình.
Nhưng vấn đề ở chỗ bọn họ là Gia Thế, một Gia Thế đang đứng ở vị thế
tuyệt đối áp đảo trong trận đấu này. Danh dự của chiến đội ông lớn khiến họ không được phép đánh một cách quá bị động. Vì thế từ khi trận đấu
bắt đầu đến giờ, hành động của Gia Thế đều rất tích cực. Họ chủ động tìm kiếm vị trí của chiến đội Hưng Hân, muốn nhanh chóng giải quyết thắng
thua, cứ như thể người bị dẫn trước chính là họ vậy.
Nhưng bây giờ có một mục tiêu đang ở trước mắt, mà họ lại không cách nào bắt kịp.
Tách ra?
Tiêu Thời Khâm lắc đầu, nếu như tách quân để đủ tốc độ đuổi theo, có thể sẽ rơi vào bẫy của Hưng Hân.
“Bên này.”
Tiêu Thời Khâm lại lần thứ hai chat lên kênh chung, sau đó điều khiển nhân vật dẫn chiến đội Gia Thế di chuyển về hướng ngược lại. Hắn từ bỏ
việc truy kích Hiểu Thương của Ngũ Thần, lao về phía đã vang lên tiếng
pháo nổ mà Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu mô phỏng. Chỉ có điều, dòng chat mà hắn gõ trên kênh chung gây bối rối. Bên này rốt cuộc là bên nào?
Tiêu Thời Khâm không muốn phục vụ cho ý đồ của Hưng Hân, không để
Hưng Hân mặc sức điều khiển Gia Thế mình, nhưng lần này, Hiểu Thương của Ngũ Thần bắn một phát pháo xong cũng không hề lập tức bỏ đi. Câu chat
“bên này” trên kênh chung của Tiêu Thời Khâm không hề khiến hắn dao động mảy may. Chờ một lúc không phát hiện thấy tung tích chiến đội Gia Thế,
Ngũ Thần báo cáo tình hình trên kênh đoàn đội của Hưng Hân, sau đó Diệp
Tu liền trả lời hắn bằng một tọa độ.
Khán giả nếu để ý sẽ phát hiện, tọa độ này chính là vị trí mà Quân
Mạc Tiếu của Diệp Tu trước đó đã bắn phát pháo mô phỏng, cũng chính là
phương hướng mà chiến đội Gia Thế đang muốn đuổi tới.
Hiểu Thương của Ngũ Thần lập tức đổi hướng chạy, cắt về khu vực có tọa độ đó.
Khán giả có góc nhìn thượng đế nên thấy được toàn cảnh rất rõ. Hiểu
Thương bằng vào tốc độ di chuyển nhanh hơn, dần dần đã áp sát sau lưng
chiến đội Gia Thế. Trong lúc đó, bốn nhân vật còn lại của chiến đội Hưng Hân lại đánh một vòng lớn, trông có vẻ như đang di chuyển về phía sau
Hiểu Thương.
Mọi người nôn nóng chờ đợi diễn biến kế tiếp của trận đấu, cuối cùng, Hiểu Thương của Ngũ Thần đã đuổi kịp chiến đội Gia Thế. Năm nhân vật
Gia Thế đều xuất hiện trong tầm nhìn của hắn.
Nhưng cùng lúc đó hắn cũng bị chiến đội Gia Thế phát hiện. Dù đã có
mục tiêu nhắm đến rõ ràng, nhưng một đội ngũ được huấn luyện chuyên
nghiệp như Gia Thế sao có thể không chú ý sau lưng đội mình khi di
chuyển?
“Sau lưng!” Người phụ trách kiểm tra phía sau là Trương Gia Hưng, vừa phát hiện thấy Hiểu Thương bèn lập tức kêu lên kênh đoàn đội. Bốn người còn lại không ai quay đầu lại nhìn ngay mà hành động cực nhanh, nháy
mắt đã vây quanh mục sư của Trương Gia Hưng vào giữa, cả đội lúc này mới đổi hướng.
Chỉ thấy hỏa lực phủ xuống, năm người Gia Thế nhẹ nhàng né tránh,
nhưng khổ nỗi không có cách nào trả đũa. Khoảng cách đó chỉ có bậc thầy
pháo súng mới bắn tới, mà đội hình trong trận hiện tại của chiến đội Gia Thế chỉ có 2 pháp sư chiến đấu, 1 nhà quyền pháp, 1 kỹ sư máy móc, 1
mục sư.
Kỹ sư máy móc Diệt Sinh Linh dĩ nhiên là tay tấn công từ xa số 1
trong đội hình này, nhưng nếu so với Hiểu Thương của Ngũ Thần thì chẳng
đáng nói. 1 hit không trúng, Hiểu Thương bắt đầu quả quyết hit thứ 2,
hit thứ 3...
Ai nấy há hốc mồm. Trông Hiểu Thương cứ như muốn 1 mình chấp mafia,
chẳng lẽ hắn thật sự là vũ khí giết người bí mật của chiến đội Hưng Hân?
Chiến đội Gia Thế chắc chắn sẽ không bị động để Hiểu Thương ỷ vào
khoảng cách tấn công để nã pháo loạn xạ. Toàn đội nhanh chóng lao về
phía Hiểu Thương.
Ngũ Thần không ham tấn công, vừa nhìn thấy chiến đội Gia Thế xông tới thì lập tức lùi về sau, chạy còn nhanh hơn cả lúc nãy, Phi Pháo cũng
đem ra chơi luôn.
Chiến đội Gia Thế chỉ đành giương mắt ngó. Tốc độ của Hiểu Thương cao hơn tốc độ toàn đội của họ là chuyện đã được xác nhận từ trước.
Nào ngờ họ vừa dừng lại, Hiểu Thương lại tiếp tục sung sướng nã pháo về phía bọn họ.
Chẳng lẽ hắn muốn… kite?
Mọi người hoảng hồn không ngớt. Ngũ Thần, tuyển thủ chẳng chút tên tuổi này lại dám một thân một mình kite cả Gia Thế?
Thật ra, bằng vào thực lực của tuyển thủ Gia Thế, công kích từ khoảng cách xa cực hạn của Hiểu Thương không thể tạo ra sát thương hữu hiệu
với họ. Thế nhưng cứ bị quấy rối liên tục như này, họ đâu thể nào khoanh tay bỏ mặc.
Theo nguyên lý thùng gỗ, tốc độ toàn đội Gia Thế không bằng Hiểu
Thương, nhưng nếu chỉ so tốc độ cá nhân, bất kỳ một ai trong đội hình
Gia Thế ngoại trừ mục sư của Trương Gia Hưng đều có thể đuổi kịp Hiểu
Thương.
Bỏ mục sư để chạy lên hội đồng Hiểu Thương?
Ý nghĩa đó vừa mới nảy sinh, Tiêu Thời Khâm lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Nếu thực sự làm vậy, mục sư nhà mình sẽ bị lạc đàn. E rằng chiến đội Hưng Hân chỉ đang chờ mong cơ hội đó?
Dù Hiểu Thương có bị rượt theo làm thịt, đổi được mục sư của Gia Thế thì cũng tuyệt đối là một cuộc trao đổi cực kỳ có giá trị.
Gian trá quá, hèn hạ quá!
Vừa vào trận thì tung hỏa mù một hơi, trên thực tế chỉ là muốn Gia Thế buông lỏng cảnh giác cho khoảnh khắc nhỏ bé này chứ gì?
Muốn đột kích mục sư nhà mình?
Diệt Sinh Linh của Tiêu Thời Khâm xoay góc nhìn, quét khắp một vòng
địa hình xung quanh. Bằng ánh mắt của một bậc thầy chiến thuật, hắn
nhanh chóng phát hiện ra một vị trí cực ngon cho việc tập kích.
“Đi!” Dòng chat lần này đã nhảy lên kênh đoàn đội. Chiến đội Gia Thế lao nhanh về vị trí đánh úp mà Tiêu Thời Khâm chỉ định.
----------------------------------------------
1. Mid game: Một trận đấu sẽ được chia làm nhiều giai đoạn để đánh giá thế trận và điều chỉnh chiến thuật. Chia đơn giản là early game
(đầu trận/khai cuộc), mid game (giữa trận/trung cuộc), late game (cuối
trận/tàn cuộc). Chia chi tiết hơn có early mid chẳng hạn. Game thủ Việt
khi chơi vẫn dùng từ tiếng Anh.
2. Kite: xem lại chú thích chương 1010.
3. Nguyên lý thùng gỗ (Liebig’s law of the minimum): Thùng gỗ
do nhiều tấm gỗ ghép lại, giá trị của nó nằm ở lượng nước mà nó chứa
được, nhưng quyết định lượng nước trong thùng lại không phải do tấm gỗ
dài mà là do tấm ngắn nhất.