Nhà thi đấu thoáng có chút xôn xao. Hưng Hân đã có
điều chỉnh chiến thuật, nhưng quá ít nên chẳng ai nhìn ra được cái gì.
Đáng thương cho Phan Lâm và Lý Nghệ Bác, hai người nhìn thấy thay đổi đó mà bắt đầu dè dặt từ lời nói đến cử chỉ, vì bây giờ trong trận, số
tuyển thủ có thể đào hố cho họ sụp xuống thật sự quá nhiều, đặc biệt là
bên phía Hưng Hân. Chiến thuật của Hưng Hân chắc chắn do Diệp Tu bày bố, hai người không dám phán bừa. Vì thế lúc nãy tuy cho rằng Hưng Hân đã
“quấy rối một cách ấu trĩ”, Phan Lâm và Lý Nghệ Bác vẫn zip miệng không
bình luận lấy một câu.
Hiểu Thương của Ngũ Thần tách hẳn ra khỏi bốn nhân vật đồng đội còn
lại mà hành động riêng. Khi Gia Thế chạy tới, dĩ nhiên lại chụp hụt lần
thứ ba. Bị giày vò đến ba lần nhưng có vẻ như tuyển thủ Gia Thế không hề mất kiên nhẫn. Họ vẫn rà soát khu vực này từ trong ra ngoài, chỉ tiếc
rằng không hề phát hiện thấy cái gì.
Rốt cuộc bên Hưng Hân đang âm miu cái chi?
Khán giả có thể chờ đến khi đáp án được công bố, nhưng Gia Thế thì
không thể. Họ phải đoán, phải suy nghĩ, phải có chuẩn bị. Nếu chờ đến
khi có đáp án, lỡ đâu đó là một thứ mà họ đỡ không nổi thì sao?
Tiếng pháo vang lên lần thứ tư, Gia Thế không còn lập tức đuổi theo như trước nữa.
“Chờ chút.” Tiêu Thời Khâm gõ ra mệnh lệnh đầu tiên trong trận. Vi
diệu ở chỗ, mệnh lệnh thì nên chat trên kênh đoàn đội của mình để tránh
cho đối thủ nhìn thấy, nhưng dòng chữ này của Tiêu Thời Khâm lại cứ như
lộn kênh, công khai nhảy ra trên kênh chung.
“Ha ha ha.” Lý Nghệ Bác cười, đang định búng đểu vài câu.
“Đi!” Nào ngờ trên kênh đoàn đội của Gia Thế, Tiêu Thời Khâm thình lình đưa ra một chỉ thị hoàn toàn trái ngược.
Lý Nghệ Bác lập tức nghẹn đểu trong họng.
Xảo trá quá bây, suýt chút nữa mình lại hố hàng.
Fan Gia Thế đang ngồi làm khán giả trong nhà thi đấu đều thung hết cả thướng. Họ cảm thấy cách chỉ huy của Tiêu Thời Khâm quá sức cơ trí.
Ngược lại, đối thủ của Gia Thế là Hưng Hân nhìn thấy hành động của Tiêu
Thời Khâm thì thi nhau thở dài.
“Mấy thằng chơi chiến thuật đều là tâm bẩn!” Ngụy Sâm than vãn.
“Thì đó!” Tôn Triết Bình gật đầu.
Thế là khi chiến đội Gia Thế đang làm màu, định lén lút kéo nhau về
phía tiếng pháo, thì “Ầm!”, lại có thêm một tiếng pháo nổ, tuy nhiên
tiếng pháo này truyền đến từ một phía hoàn toàn khác hẳn lúc nãy.
Chiến đội Gia Thế sửng sốt, tất cả mọi người đều sửng sốt. Cũng may
khán giả có thể quan sát thấy rõ, tiếng pháo vừa rồi đến từ bốn người
vừa tách đội với Hiểu Thương. Có thể bắn ra pháo, dĩ nhiên chỉ có tán
nhân Quân Mạc Tiếu.
Hình thái súng của Ô Thiên Cơ trên thực tế hoàn toàn khác với pháo
cầm tay, khi bắn ra không có tiếng nổ vang dội. Quân Mạc Tiếu đã dùng kỹ năng Pháo Chống Tăng nhưng chỉ bắn ra một phát thì cưỡng chế ngắt kỹ
năng, từ đó tạo ra một tiếng pháo y hệt như pháo cầm tay của Hiểu
Thương, tính toán hết cỡ.
Nhưng làm vậy để làm gì?
Nếu chỉ nhìn ngoài mặt, việc này cũng ấu trĩ không khác gì hành động từ nãy đến giờ: lôi kéo sự chú ý của người khác cho có.
Nhưng đây lại là cuộc chiến giữa hai bậc thầy chiến thuật trong giới
Vinh Quang. Trên một chiến trường pờ rào cỡ đó lại có thể xuất hiện lối
suy nghĩ và ý đồ ấu trĩ đến vậy sao?
Pháo nổ từ hai hướng khác nhau, chuyện gì sẽ xảy ra?
Chẳng qua chỉ khiến đối thủ biết đội mình đã chia làm hai ngả. Rồi
sao nữa? Rồi muốn đối thủ làm cái gì? Muốn đối thủ chia nhau đi kiếm
mình? Hay muốn tụi nó tập trung đuổi theo một hướng? Sau đó nữa thì sao, đối thủ phán đoán và tìm cách đối phó, còn phe mình giải quyết thế nào?
Tác dụng của chiến thuật là giành về ưu thế, nhưng hành động của Hưng Hân thì chẳng ai nhìn ra họ có thể tạo được tình huống chiếm ưu thế
nào. Phân tán đội ngũ thì phải lén lén mà làm chứ pa? Đằng này lại hê
lên cho đối phương biết, chẳng khác nào dâng hiến ưu thế cho đối phương?
Coi đách hiểu con mẹ gì cả.
Hai người Phan Lâm và Lý Nghệ Bác mặt nhăn như bông cúc, khổ sở suy
nghĩ. Suy nghĩ hết nửa buổi quay đầu nhìn qua chỉ thấy người kia cũng có vẻ mặt mù tịt y hệt mình, thế là lại cùng nhau ngu ngơ quay về theo dõi trận đấu.
Coi đách hiểu bình luận kiểu gì?
Đám này đang tung hỏa mù hả trời?
Đây là khả năng duy nhất mà Lý Nghệ Bác có thể nghĩ đến, ngoại trừ
nhận định rằng hành động của Hưng Hân là “ấu trĩ”. Nhưng vấn đề là dù
muốn tung hỏa mù thì cũng phải có mục đích nào đó chứ? Giả sử Hưng Hân
tung được hỏa mù, cũng làm gì được Gia Thế?
Chiến đội Gia Thế chỉ thoáng do dự một chút khi vừa nghe thấy hai
tiếng pháo vang lên. Rất nhanh sau đó, Diệt Sinh Linh của Tiêu Thời Khâm đã quyết đoán tiếp tục chạy về hướng mà mình đã chọn. Bốn nhân vật còn
lại liền theo sau, duy trì đội hình vốn có, di chuyển đều răm rắp.
Năm người đang lao về phía một mình Ngũ Thần.
Đừng nói hắn chỉ là một tuyển thủ của đội K.O, dù hắn có là đại thần
đứng trên top của top liên minh, thì trong tình thế này cũng sẽ rơi vào
thế yếu tuyệt đối.
Diệp Tu rốt cuộc đang muốn làm gì?
Hại não vl.
Lần này không chỉ có Phan Lâm và Lý Nghệ Bác mới thiếu trình, ba
tuyển thủ của chiến đội chuyên nghiệp Vi Thảo trên khán đài cũng bó tay
với âm miu của Diệp Tu.
Đoán không ra thì chỉ đành theo dõi tiếp, vì diễn biến trận đấu chính là câu trả lời tốt nhất.
Chiến đội Gia Thế đang di chuyển rất nhanh. Đây là một trong những
cái lợi từ nhân vật mạnh. Một nhân vật gọi là mạnh thì sẽ mạnh ở mọi
phương diện, chỉ số tấn công và phòng thủ chỉ là một phần trong đó. Hơn
nữa, trong một chiến đội, trang bị của một nhân vật không chỉ khiến cho
nhân vật đó mạnh hơn mà còn sẽ phối hợp với trang bị của các nhân vật
khác để tạo ra hiệu ứng dây chuyền.
Ví dụ như tốc độ di chuyển của chiến đội Gia Thế bây giờ nè. Mỗi nhân vật đều có tốc độ chạy khác nhau, nhưng tốc độ của cả một đội sẽ được
quyết định bởi người chậm nhất trong năm nhân vật. Nhân vật này có thể
cũng không cần đến tốc độ di chuyển quá nhanh làm gì, nhưng để không kéo chân cả đội, hắn cũng phải mặc những trang bị không có ý nghĩa quá lớn
với bản thân mình, nhưng có thể giúp cả đội tăng tốc.
Đó là một trong những vấn đề nâng cao của công cuộc nghiên cứu trang
bị bạc. Không chỉ đơn thuần là theo đuổi thuộc tính, việc phối trang bị
còn mà phải nhìn vào cả đội để hỗ trợ lẫn nhau.
Trước mắt, rõ ràng Hưng Hân không có điều kiện để chú ý những việc
này. Mà thật ra trong liên minh, đạt đến trình độ đó cũng chỉ có vài
chiến đội ông lớn mà thôi. Mùa giải này, chiến đội Gia Thế đón về nhân
vật Diệt Sinh Linh. Tuyển thủ phải hòa mình vào cả đội, nhân vật cũng
không ngoại lệ, mà bây giờ xem ra, Gia Thế làm rất tốt việc dung nhập
đó. Cả Tiêu Thời Khâm lẫn Diệt Sinh Linh đều đã trở thành một phần của
toàn thể Gia Thế, họ hành động cùng nhau trong trận, nhìn không có bất
kỳ cảm giác tách biệt nào.
Nhờ vào ưu thế tốc độ nên nãy giờ Gia Thế luôn có thể đuổi kịp Hưng
Hân. Trang bị của Hưng Hân quá bèo, phần đông là đồ cam, thuộc tính phơi bày ra trước mắt nên Gia Thế có thể nắm được phần lớn số liệu của Hưng
Hân, tốc độ di chuyển của cả đội là một trong số đó.
Chụp ếch hết ba lần nhưng Gia Thế không hề dao động, vì họ biết rất
rõ chỉ cần đuổi tiếp, họ chẳng mấy chốc sẽ phát hiện ra tung tích đối
thủ.
Lần thứ tư!
“Nếu so tốc độ di chuyển toàn đội, chúng ta nhất định sẽ không uổng
công lần thứ tư.” Tiêu Thời Khâm tính toán rất rõ điểm này, thế nhưng
khi họ tích cực đuổi tới, bất ngờ vẫn hố hàng.
Dĩ nhiên, Tiêu Thời Khâm không kỳ vọng Hưng Hân sẽ đứng tại chỗ chờ
mình. Cái gọi là “không uổng công” trong suy nghĩ của hắn là muốn chỉ về việc nhân vật Hưng Hân chắc chắn phải xuất hiện trong tầm nhìn khi Gia
Thế chạy đến vị trí này.
Thế nhưng không có! Lần thứ tư đuổi đến khu vực phát ra tiếng pháo, vẫn không phát hiện thấy mục tiêu nào.
Ầm!
Lúc này, một tiếng pháo mới đúng hẹn lại lên, nổ vang phía trước.
“Mau đuổi theo!” Đại thần level Tôn Tường đương nhiên có dư khả năng
nhận định, ưu thế tốc độ toàn đội cậu ta cũng nắm chắc trong lòng.
Chuyến thứ tư vẫn chụp hụt, cậu ta cảm thấy có lẽ là vì mình đã ngừng
lại dò xét mỗi lần đuổi tới, cho nên tiết tấu chậm mất một nhịp, lần này chạy nhanh hơn chắc chắn sẽ có thể bắt được đối thủ.
“Đuổi không kịp đâu.” Bỗng nhiên Tiêu Thời Khâm chat lên.
“Bên đó chỉ có một người, tốc độ di chuyển của anh ta cao hơn cả đội bên mình.” Tiêu Thời Khâm nói.
Hiểu Thương của Ngũ Thần mặc toàn trang bị cam, tốc độ di chuyển sẽ đạt đến đâu dĩ nhiên ai nhìn cũng biết.
Vì sao Hưng Hân lại muốn chia quân? Bây giờ coi như đã nhìn ra chút
đầu mối. Đây là một pha tính toán thay đổi tiết tấu chiến thuật cực
chính xác. Tiêu Thời Khâm chắc ăn rằng lần thứ tư mình sẽ đuổi kịp, do
đó trước lần này Hưng Hân đã tách nhau ra hành động. Tốc độ di chuyển
toàn đội của Hưng Hân không bằng Gia Thế, nhưng nếu chỉ xét tốc độ cá
nhân, Hiểu Thương của Ngũ Thần sẽ cao hơn tốc độ toàn đội của Gia Thế.
Nhưng chỉ bằng vào việc thay đổi tiết tấu hoàn hảo một lần, Hưng Hân
sẽ có được cái gì? Chẳng lẽ vẫn đang muốn kéo dài “sự quấy rối ấu trĩ”
của họ?
Khán giả nhìn ra được chút ít bố cục bên trong thì lại bắt đầu nảy
sinh các nghi vấn mới. Trận đấu này cho đến nay vẫn chưa xảy ra chạm
trán giữa đôi bên, chỉ chạy tới chạy lui khiến mọi người đều xem đến ngu mặt. Rất nhiều người đã mất kiên nhẫn, tiếng la ó trong nhà thi đấu
vang lên càng lúc càng lớn. Fan Gia Thế cực kỳ bực bội với chiến thuật
không rõ đầu cua tai nheo của Hưng Hân.
Đúng lúc này lại có một tiếng pháo nổ ra.
Hiểu Thương của Ngũ Thần không ngừng nhắc nhở chiến đội Gia Thế về vị trí của hắn.
Đuổi tiếp hay nghỉ?
Cuối cùng Tiêu Thời Khâm đã bắt đầu lưỡng lự. Đuổi thì rõ ràng là
không kịp, không đuổi mình cũng chưa chắc có tổn thất gì. Nhưng nếu
không đuổi thì làm sao đánh?
Tiêu Thời Khâm bắt đầu mệt. Hắn chợt nhận ra, thế trận kiểu này hình
như có hơi xa lạ với mình. Những năm qua hắn luôn lãnh đạo một đội yếu
như Lôi Đình, chỉ bằng vào chiến thuật, chỉ bằng vào sự phối hợp của cả
đội mà chiến đấu với những đội ngũ mạnh hơn rất nhiều. Thực lực mang
tính áp đảo? Từ trước đến nay, chiến đội Lôi Đình chưa hề có thứ xa xỉ
đó.
Nhưng bây giờ thì sao?
Bây giờ Tiêu Thời Khâm đột nhiên phát hiện, mình mà đang ở vị trí của Diệp Tu thì chắc tha hồ vùng vẫy. Bởi vì lấy yếu đánh mạnh mới chính là sở trường của hắn. Cậy mạnh hiếp yếu? Khái niệm đó hắn chỉ mới tiếp xúc trong mùa giải này thôi, mà đối thủ hắn gặp được suốt cả mùa giải đều
quá yếu, yếu trên từng góc chiếu, yếu đến mức hắn chẳng tích lũy được
chút kinh nghiệm nào. Chớp mắt một cái đánh tới trận chung kết, gặp được một đối thủ đủ yếu, nhưng lại không yếu đến nơi đến chốn.
Đã vậy, bậc thầy chiến thuật trong đội hình của đối thủ còn là Diệp
Tu, một đại thần có ảnh hưởng cực lớn đối với thế hệ của đám Tiêu Thời
Khâm. Bản lĩnh chơi Vinh Quang của họ ít nhiều đều học từ vị đại thần
này. Ai bảo hắn là sách giáo khoa cơ chứ?
Lối suy nghĩ chiến thuật của Tiêu Thời Khâm có kha khá điểm là nhờ
tìm tòi từ những trận đấu của Diệp Tu. Những gì Tiêu Thời Khâm có khả
năng làm, vị đại thần trong đội hình địch chắc chắn cũng không kém hơn
bao nhiêu.
Vì thế, Tiêu Thời Khâm bất chợt phát hiện trong trận đấu này, kẻ mà
hắn phải đánh bại dường như chính là… một đội ngũ cực kỳ giống với Lôi
Đình mà hắn dẫn dắt ngày xưa.