*cuối chương có chú thích, bạn nào không chơi game có thể roll xuống xem trước để dễ hiểu hơn
....
Long Nha!
Tôn Tường không làm gì màu mè, dùng chiêu đánh đơn giản nhất của pháp sư chiến đấu để bắt đầu.
Quân Mạc Tiếu nhảy lùi một bước nhỏ, né qua, lật tay hất Thiên Kích tới.
Tôn Tường vội khom người. Lần đầu tiên cậu bị đánh cho thông não cũng bởi một cú Thiên Kích lạ thường. Vì thế lần này, Tôn Tường không cho
Nhất Diệp Chi Thu đỡ chiêu mà trực tiếp bước ngang khỏi ba đơn vị người
đứng, vòng về phía cánh của Quân Mạc Tiếu.
Quân Mạc Tiếu vặn người, cho Thiên Kích đuổi theo. Nhất Diệp Chi Thu lại đột nhiên đập chiến mâu xuống đỡ chiêu.
Thiên Kích còn có thể biến đổi không?
Không thể. Cú đâm của Thiên Kích không phải vô hạn, cứ lao tới mãi không ngừng thì chẳng phải vũ khí sẽ tuột khỏi tay luôn sao?
Lối di chuyển bước ngang khỏi ba đơn vị người đứng của Nhất Diệp Chi
Thu đã kéo chiêu Thiên Kích của Quân Mạc Tiếu đi đến điểm cuối, hết khả
năng biến đổi thêm. Vì thế Tôn Tường không còn kiêng kị nữa mà dùng cách của mình từ trước đến nay để xử lí: đỡ chiêu.
Trên thực tế, đây không chỉ là thói quen và phong cách của một mình
Tôn Tường. Pháp sư chiến đấu cần phải đánh trúng mục tiêu để tích trữ
Huyễn Văn ma pháp. Theo cách tính của hệ thống, đỡ chiêu vì có va chạm
nên cũng được tính là trúng mục tiêu, do đó cũng sinh ra Huyễn Văn ma
pháp. Vì thế mỗi một tuyển thủ chơi pháp sư chiến đấu đều sẽ ra sức tìm
cơ hội để đỡ chiêu nhiều nhất có thể.
Bây giờ Tôn Tường làm vậy, ngày xưa Diệp Tu cũng làm vậy.
Cho nên Diệp Tu biết rất rõ, tuy rằng trước đây Tôn Tường chọn cách
né tránh, nhưng đến thời điểm quyết thắng bại thật sự, cậu ta chắc chắn
vẫn sẽ chọn cách đỡ chiêu. Cậu ta vá sơ hở không phải bằng cách né tránh thay vì đỡ chiêu, vì nếu thật sự làm vậy thì chẳng khác nào tự suy giảm sức mạnh của bản thân mình.
Với những nghề khác mà nói, đỡ chiêu chủ yếu là một cách để phòng
thủ, nhưng với pháp sư chiến đấu, đỡ chiêu là lấy thủ làm công, thậm chí khi đối phương vì muốn cố ý tránh né việc tặng Huyễn Văn ma pháp mà
cũng tránh cho pháp sư chiến đấu đỡ chiêu, thì đỡ chiêu càng có lực phá
hoại rõ rệt: nó xáo trộn tiết tấu mà đối phương nên có.
Cho nên bất kì một tuyển thủ chơi pháp sư chiến đấu nào cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ việc đỡ chiêu. Trước đó chịu tạm thời cúi đầu, chịu lẩn
tránh suốt từng ấy thời gian đã là quá đáng quý với một người như Tôn
Tường rồi. Lòng kiêu ngạo của cậu không cho phép cậu thay đổi hoàn toàn. Tôn Tường đã thấy rõ sự đáng sợ của Diệp Tu, nhưng cậu sẽ không sợ, cậu cũng muốn cho Diệp Tu nhìn thấy mình đáng sợ chỗ nào.
Nhất Diệp Chi Thu cứ thế hung hãn đỡ chiêu.
Thiên Kích đã mất đi uy lực và hiệu ứng cần có, Diệp Tu đương nhiên
sẽ không tiếp tục để nó tặng cho Nhất Diệp Chi Thu Huyễn Văn ma pháp.
Hắn thu chiêu, Nhất Diệp Chi Thu đỡ hụt.
Đây chính là thời điểm tốt để lợi dụng. Pháp sư chiến đấu khi đỡ
chiêu luôn gây cho đối thủ e ngại: nên để nó đỡ hay không cho nó đỡ?
Diệp Tu chọn cái thứ hai, Tôn Tường lập tức có được cơ hội tấn công.
Lạc Hoa Chưởng vỗ tới trước mặt Quân Mạc Tiếu.
Thông thường khi giành quyền chủ động tấn công, người ta sẽ sử dụng
kĩ năng cấp thấp là chủ yếu. Kĩ năng cấp thấp ra chiêu nhanh, còn đại
chiêu nếu không có cái gì làm nền thì chẳng khác nào món chính mà không
có khai vị, chờ đến lúc nó bưng ra được, đã chẳng còn ai muốn ăn.
Thấy Lạc Hoa Chưởng vỗ tới trước mặt, Diệp Tu dường như không có quá
nhiều lựa chọn, Quân Mạc Tiếu cuối cùng cũng vỗ trả về một chiêu Lạc Hoa Chưởng.
Bàn tay của hai nhân vật chạm vào nhau, sóng ma pháp bắn ra khiến đất đá xung quanh văng lên. Cả người Quân Mạc Tiếu lảo đảo lùi về phía sau. Dùng cùng một kĩ năng, Quân Mạc Tiếu làm cách nào so nổi với Nhất Diệp
Chi Thu? Đã vậy, cú va chạm này còn hiến cho Nhất Diệp Chi Thu một Huyễn Văn ma pháp. Pháp sư chiến đấu có tổng cộng 5 loại Huyễn Văn, do 5 kĩ
năng cấp thấp là Thiên Kích, Long Nha, Đâm Liên Tiếp, Lạc Hoa Chưởng và
Viên Vũ Côn sinh ra. Vì Huyễn Văn ma pháp mà pháp sư chiến đấu xưa nay
sống nhờ vào kĩ năng cấp thấp khá nhiều.
Lạc Hoa Chưởng giao nhau, Quân Mạc Tiếu bị đánh lui, còn Nhất Diệp
Chi Thu? Nhất Diệp Chi Thu lại nhờ đó mà thu được Huyễn Văn ma pháp
thuộc tính lửa, lập tức được Tôn Tường phóng ra. Sóng ma pháp lượn lờ
quấn quanh hai tay của Nhất Diệp Chi Thu như hai đốm lửa, chính là buff
tăng cường sức mạnh sau khi sử dụng Huyễn Văn thuộc tính lửa. Trong lúc
đó, Huyễn Văn ma pháp như một quả cầu lửa khổng lồ cũng đã bay thẳng vào mặt Quân Mạc Tiếu, Tôn Tường đang định tấn công tiếp, bỗng cảm thấy
trước mắt lóe sáng.
CLGT?
Tôn Tường không kịp suy nghĩ, lách người né theo bản năng.
Nhưng vẫn muộn rồi!
CL kia bay đến quá nhanh, Tôn Tường phát hiện là do nhìn thấy một vết nứt ra từ giữa Huyễn Văn thuộc tính lửa do mình phóng về phía Quân Mạc
Tiếu, có cái gì đó chui xuyên qua.
Hit đánh này của Quân Mạc Tiếu dùng chính Huyễn Văn thuộc tính lửa để che giấu, thao tác đó chính xác đến mức nào? Tôn Tường không hề phát
hiện, khi nó xuyên qua Huyễn Văn thuộc tính lửa mới bắt đầu phản ứng thì đã muộn.
Trúng đạn!
Một viên đạn bay ra từ Quân Mạc Tiếu, Nhất Diệp Chi Thu bị bắn trúng, lập tức cứng đờ cả người.
Đây không phải hiệu ứng đông cứng cực ngắn của những phát bắn phổ
thông. Hiệu ứng cỏn con đó đách đủ tuổi đe dọa một con trâu như Nhất
Diệp Chi Thu.
Đây là Đạn Tê Liệt. Kĩ năng cấp thấp dưới 20 của chuyên gia đạn dược, hiệu ứng quan trọng nhất của nó là gây tê đối thủ.
Sau đó ánh kiếm lóe lên, chém Huyễn Văn thuộc tính lửa thành hai nửa, Nhất Diệp Chi Thu đang trong trạng thái tê liệt lập tức ăn ngay một
nhát Rút Đao Trảm.
Pha trao đổi chiêu này rõ ràng Nhất Diệp Chi Thu đã thiệt thòi. Lợi
ích thực tế duy nhất mà cậu ta chiếm được có lẽ chỉ là buff tăng sức
mạnh từ Huyễn Văn thuộc tính lửa.
Nhưng lúc này người chiếm chủ động vẫn là Quân Mạc Tiếu. Sau Rút Đao
Trảm, hình thái Ô Thiên Cơ không đổi, nhanh chóng bổ thêm một cú Chém Vỡ Núi.
Nhất Diệp Chi Thu vội vàng tránh ra sau, đồng thời đâm Khước Tà tới, định dùng Viên Vũ Côn để móc lốp Quân Mạc Tiếu.
Thế kiếm của Quân Mạc Tiếu thay đổi, Chém Vỡ Núi không trúng Nhất Diệp Chi Thu mà lại trúng vào chiến mâu Khước Tà.
Nhất Diệp Chi Thu lại được thêm một Huyễn Văn nữa, nhưng sự được mất
của Huyễn Văn có ai có thể tính toán chuẩn hơn Diệp Tu cơ chứ? Hắn rất
rõ Huyễn Văn nào cho được, cái nào không. Hắn không phải loại người sẽ
bị kiềm hãm bởi đấu pháp đỡ chiêu của pháp sư chiến đấu, vì đáng tiếc
thay, đấu pháp này cũng do chính hắn sáng tạo ra.
Tặng Nhất Diệp Chi Thu một cái Huyễn Văn, Quân Mạc Tiếu đã giành được cơ hội lao đến sát bên cậu ta.
Tôn Tường cảm thấy rất ức chế. Cậu vốn dĩ cho rằng mình đã có thể nắm được cục diện, nhưng không ngờ nó lại tiếp tục trượt khỏi bàn tay.
Diệp Tu bất ngờ không lợi dụng sơ hở của cậu nữa, mấy hit đánh vừa rồi đều là cương quyết chơi đôi công.
Những lối xử lí mà Tôn Tường đã dự tính kĩ càng bây giờ đổ sông đổ biển cả rồi.
Nhưng nếu muốn liều mạng lao vào húc nhau, cậu càng không sợ, thậm
chí còn sẽ chiếm ưu thế, vì cậu trẻ hơn, sung sức hơn. Tuy vậy, vẫn còn
một khả năng khác là anh ta muốn dụ mình sa đà vào lối đánh bản năng để
tiếp tục lộ ra những sơ hở trước đó, cho nên vẫn cần phải chú tâm đề
phòng.
Lúc này Tôn Tường hoàn toàn tập trung tinh thần, không dễ gì bị phân
tán. Trong cùng một lúc phải tập trung chú ý quá nhiều phương diện đến
thế, không thể nghi ngờ là rất tiêu hao sức lực và tinh thần. May mà Tôn Tường trẻ tuổi, có thể chịu nổi.
Xem ai sẽ sống đến phút cuối đi!
Tôn Tường cắn răng lao lên, điều khiển Nhất Diệp Chi Thu đánh đôi
công kịch liệt với Quân Mạc Tiếu, đồng thời để ý đến khả năng nảy sinh
thay đổi trong mỗi một hit của Quân Mạc Tiếu, nhất quyết không tiếp tục
rơi vào tình trạng liệt não thêm lần nào nữa.
Thế trận tiếp tục giằng co.
HP đôi bên 9%, 7%, 6%, liên tục giảm xuống.
Ai sẽ chạm 0% trước?
Không một người nào có thể nhìn ra, thời khắc này, ai thắng ai thua
đều không thể nói là bất ngờ. Nhưng nếu xét trên tổng thể, Quân Mạc Tiếu đã hao HP từ trước, bắt đầu trận này với lượng máu không đầy, Diệp Tu
có thể đánh với Tôn Tường đến giờ, hắn vốn đã thắng rồi!
Tiếc thay đó không phải cách tính của giải đấu. Người thắng thật sự chỉ có thể là người còn sống sót cuối cùng trong trận.
Sẽ là ai đây?
Trong nhà thi đấu đã có vô số người đứng lên, như thể không đứng thì
sẽ không thấy rõ vậy. Cứ một người đứng lên sẽ dẫn đến người ngồi phía
sau không thấy rõ, thế là chỗ thì xảy ra tranh cãi, chỗ thì cũng đứng
lên theo. Dần dần trong khắp nhà thi đấu, số người chơi đứng xem đã
chiếm phần đông.
Fan hâm mộ Gia Thế thậm chí đã quên mất phải gào thét cổ vũ. Vào thời khắc hồi hộp này, bọn họ cũng căng thẳng không khác gì tuyển thủ trong
trận.
Mũi Tên Nguyền Rủa!
Quân Mạc Tiếu trong lúc lùi về né tránh công kích của Nhất Diệp Chi
Thu đã triệu hồi một mũi tên bóng đen, muốn trì hoãn thế xông lên tấn
công của Nhất Diệp Chi Thu.
Nhưng thắng thua sắp quyết định ở thời khắc này, Tôn Tường có để tâm
đến Mũi Tên Nguyền Rủa không? Nó không giết được mình, cơ hội này không
thể bỏ!
Nhất Diệp Chi Thu cắn răng ăn sát thương để lao lên. Nhân vật mạnh sẽ có cái lợi vậy đó, trong rất nhiều trường hợp có sức chơi lớn hơn kẻ
khác, vì những tình huống mà kẻ khác chịu không nổi, nó sẽ chịu nổi.
Trượt Đất!
Nhìn thấy Nhất Diệp Chi Thu liều mạng xông về phía mình, Quân Mạc Tiếu cũng không thoái nhượng, đột ngột trượt tới.
Nhất Diệp Chi Thu phi thân nhảy lên, chiến mâu ra chiêu Viên Vũ Côn móc xuống Quân Mạc Tiếu đang trượt sát mặt đất phía dưới.
Quân Mạc Tiếu lăn một vòng tránh khỏi, nửa ngồi nửa quỳ giũ Ô Thiên Cơ ra, mở Súng Máy Gatling bắn ầm ĩ.
Tôn Tường còn cứng hơn, khi Nhất Diệp Chi Thu đang rơi từ trên xuống, chiến mâu rung lên, sóng ma pháp cuồn cuộn quanh thân Khước Tà mạnh mẽ
dâng trào, thừa cơ hội Quân Mạc Tiếu lật người né tránh, cậu ta đã đánh
ra đại chiêu Phục Long Tường Thiên!
Đạn từ Súng Máy Gatling như mưa trút xuống, nhưng so với Phục Long Tường Thiên, ai sẽ chết?
Tôn Tường cười khẩy. Chưa có bất kì ai có kinh nghiệm đánh với tán
nhân, nhưng một khi nghề này đã xuất hiện, lại còn biết có thể chạm trán với mình, không lẽ bên Gia Thế ngu đến mức không nghiên cứu?
Gia Thế dĩ nhiên không ngu. Chẳng qua chỉ vướng ở món vũ khí tự chế Ô Thiên Cơ mà thôi, chứ còn tài khoản tán nhân chưa chuyển nghề thì câu
lạc bộ Gia Thế đã luyện hẳn hai ba em rồi, vì họ biết rõ khả năng sẽ gặp phải Diệp Tu và Quân Mạc Tiếu của hắn trong vòng khiêu chiến là rất
lớn.
Để đối phó với Diệp Tu, Gia Thế có thể nói đã bỏ ra biết bao tâm sức. Vũ khí như Ô Thiên Cơ mà họ thậm chí còn muốn nghiên cứu, chỉ có điều
mò mẫm mãi không ra tí ánh sáng le lói nào. Nhưng tán nhân cầm vũ khí
này vào trận sẽ có những cách đánh gì, nếu Gia Thế còn không biết mô
phỏng để luyện tập đối phó thì quá uổng cho cái tên chiến đội chuyên
nghiệp.
Súng Máy Gatling vs Phục Long Tường Thiên, Súng Máy Gatling thua chắc 100% khỏi bàn cãi, dĩ nhiên Diệp Tu không muốn chơi ngu lấy tiếng, Quân Mạc Tiếu vội vàng té đi.
Muốn chạy? Quá muộn rồi!
Đầu rồng Phục Long Tường Thiên rung lên, chuyển gấp về phía Quân Mạc Tiếu.
Phục Long Tường Thiên, Rồng Ngẩng Đầu!
Một tràng hoan hô vang dội nổ tung nhà thi đấu. Trong mắt khán giả, đây chính là hit đánh quyết định chiến thắng.
Thế nhưng vẫn chưa! Di chuyển của Quân Mạc Tiếu cực kì chính xác,
dường như đã tính kĩ hướng đi của Phục Long Tường Thiên. Hắn bước một
bước, kịp lách ra sau lưng đầu rồng.
Nào ngờ ngay lúc này, mọi người đều chứng kiến thấy: đầu rồng vốn đã
vặn qua một bên, bất ngờ lại tiếp tục xoay thêm một góc nữa lớn hơn hẳn, có thể nói là quay ngược về.
“A!!!” Phan Lâm kích động gầm lên trên sóng trực tiếp: “Rồng Ngẩng
Đầu? Không, không chỉ là Rồng Ngẩng Đầu nữa, đây đã là Rồng Quay Đầu
rồi!!” Biến tấu mới trong cách thao tác Phục Long Tường Thiên đã được
Phan Lâm đặt hẳn cho một cái tên.
“Quá ngoạn mục! Thao tác biến tấu cực hạn này chắc chắn chỉ có thể
làm ra sau khi thăng cấp 75.” Lý Nghệ Bác trước đó luôn tỏ vẻ bình tĩnh
hơn người, không gì không biết, nhưng lúc này cũng đã bình tĩnh hết nổi.
“Phục Long Tường Thiên trúng mục tiêu! Nhờ vào kĩ thuật mới: Rồng
Quay Đầu! Chiến đội Gia Thế không hổ là chiến đội nắm giữ Đấu Thần trong tay, họ đại diện cho chuẩn cao nhất của pháp sư chiến đấu trong Vinh
Quang, trong cùng một trận thi đấu đã hai lần cho chúng ta thấy những
biến tấu mới của pháp sư chiến đấu!” Phan Lâm gào thét, chuẩn bị tuyên
bố thắng lợi. Bỗng nhiên hắn phát hiện, Quân Mạc Tiếu bị Phục Long Tường Thiên đánh trúng nhưng không chết! Diệp Tu đã dùng một chiêu Đỡ Đòn từ
sau lưng, bất ngờ cản được hit đánh này.
Tuy vậy, khả năng giải trừ sát thương của Đỡ Đòn là có hạn, sát
thương của Phục Long Tường Thiên không thể miễn hoàn toàn bởi nó, Quân
Mạc Tiếu Đỡ Đòn sau lưng, bị hit đánh này đẩy văng đi, trượt thẳng đến
trước mặt Nhất Diệp Chi Thu, nhưng HP của hắn không hề chạm đáy. Tổ ghi
hình nhanh như chớp zoom thẳng vào: 0,03%! HP còn lại của Quân Mạc Tiếu
đã giảm đến hàng đơn thứ hai sau dấu phẩy. Với lượng máu này, Nhất Diệp
Chi Thu vứt Khước Tà, đấm phát là chết ngay Quân Mạc Tiếu.
Nhưng Nhất Diệp Chi Thu lúc này đang rơi vào trạng thái đông cứng sau khi dùng xong đại chiêu Phục Long Tường Thiên, cho dù kĩ thuật thao tác của Tôn Tường có cao hơn 1000 lần cũng không thể làm được gì vào lúc
này.
Quân Mạc Tiếu bị đại chiêu của Tôn Tường đẩy văng đến trước mặt Nhất
Diệp Chi Thu, hắn chỉ còn 0,03% HP, nhưng lại có thể đánh ra một hit
chân chính quyết định thắng thua.
Nhà thi đấu im phăng phắc, bình luận viên Phan Lâm đứng hình. Giây
phút này hắn đã không còn bất kì từ nào để miêu tả những gì mà mình
chứng kiến nữa rồi.
Một cú Rồng Quay Đầu đầy ngoạn mục của Phục Long Tường Thiên lại
không last hit được đối thủ, còn ôm đối thủ về trước mặt mình, tự đưa
mình lên dĩa?
Phan Lâm vốn đã soạn sẵn cả một bài diễn văn.
Tôn Tường dùng một hit biến tấu xuất sắc hơn hẳn Rồng Ngẩng Đầu của
Phục Long Tường Thiên do Diệp Tu phát minh để giết chết Diệp Tu, một
thông điệp quá sức tuyệt vời, một cuộc chuyển giao trọn vẹn giữa mới và
cũ.
Cuộc quyết đấu vốn đã có thể đặt một dấu chấm cực kì hoàn hảo từ hit
đánh này, từ đó trở thành một pha kinh điển cho toàn bộ người chơi Vinh
Quang trầm trồ bàn tán.
Nhưng những hoa mỹ ấy nay đã tan thành bọt biển!
Cú Đỡ Đòn của Quân Mạc Tiếu sử dụng từ phía sau tuy rằng có độ khó
nhất định, nhưng xét cho cùng cũng chỉ là cách áp dụng kĩ năng cấp thấp
dưới 20 mà thôi, sao có thể so được với màn bá cmn đạo của Rồng Quay
Đầu?
0,03%!
Chính là 0,03% đó, một lượng HP ở bất kì cú chạm trán nào đều có thể
đi đứt, cứ khăng khăng còn lại đến cuối cùng. Nếu không phải vì sự tồn
tại của nó, ngay cả khi Đỡ Đòn thành công đi chăng nữa, chỉ cần Quân Mạc Tiếu bị giết chết, pha kinh điển Rồng Quay Đầu không thể nào không tỏa
sáng.
Nhưng giờ thì đã hết.
Trận thứ 6 lôi đài chung kết vòng khiêu chiến, bên thắng: Hưng Hân – Diệp Tu – Quân Mạc Tiếu.
Đúng vậy, Quân Mạc Tiếu.
______________
Last hit: hit đánh cuối cùng lấy mạng quái hoặc người chơi, quyết
định ai nhận được kinh nghiệm, đồ rơi. Sẽ có trận quan trọng về sau nhắc đến last hit.