Quân Mạc Tiếu chỉ còn 10% HP nhưng lại chiếm thế
chủ động rõ rệt, việc này đã không cần đến ánh mắt chuyên nghiệp của
bình luận viên mới nhìn ra nữa rồi. Thanh máu chỉ còn 10% của Quân Mạc
Tiếu cứ như bị khóa lại, một giọt cũng không rơi thêm. Thanh máu của
Nhất Diệp Chi Thu thì như một vòi nước bị vặn mở mà ào ào phun ra. Ngay
cả cuồng kiếm sĩ cũng không chơi bán máu đến vậy. Trường hợp này gọi là
đã yếu lại còn bất lực.
Nhất Diệp Chi Thu vốn đang có 50% máu, trong lúc ác chiến trước đó,
Tôn Tường vẫn liên tục gây sát thương lớn đến Quân Mạc Tiếu. Cậu ta
hưởng thụ cảm giác sung sướng của mèo vờn chuột, cảm thấy cục diện đều
nằm trong lòng bàn tay, mà Diệp Tu thì đang giãy giụa, phải chật vật để
chống chọi với sự tấn công của mình. Nhưng có ích gì không? Anh quá đát
rồi…
Câu này Tôn Tường định sẽ nói đúng vào thời điểm kết quả thắng thua
hiện ra, ai ngờ giờ phút này thế trận lại hoàn toàn xoay chuyển. Không,
nói chính xác là xoay chuyển đến mức lật ngược. Trước đó còn có thể nhìn ra là Diệp Tu đang giãy giụa, mà mình lúc này thì sao? Có muốn giãy
giụa cũng vô phương, mỗi một hit sát thương của Quân Mạc Tiếu đều sẽ
khiến đầu mình trống rỗng, sững sờ không biết phải làm gì.
Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề?
Tôn Tường nóng ruột, mắt nhìn HP từng chút từng chút giảm xuống, mới
đó còn 50%, đảo mắt đã bị kéo thành 30%. Trong thời gian mất 20% máu
này, cậu có làm được gì không? Không có, kể cả giãy giụa cũng không
xong, cơ hội mà Tôn Tường đã chờ mong suốt bấy lâu nay, cuối cùng sẽ cứ
thế mà kết thúc sao?
Trong trận quyết đấu này, cán cân giữa đôi bên vốn đã quá cách biệt.
Cậu trẻ tuổi, tài năng xuất chúng, mấy năm sắp tới chắc chắn sẽ để
lại một nét bút ấn tượng trong lịch sử liên minh Vinh Quang. Còn đối thủ của cậu giải nghệ đã hơn một năm, thành tích huy hoàng nhất của hắn
cách hiện tại đến tận sáu năm.
Nhân vật mà Tôn Tường dùng là Nhất Diệp Chi Thu, có danh hiệu Đấu
Thần, nếu đứng thứ nhì trong giới Vinh Quang này thì không nhân vật nào
dám vỗ ngực nói rằng mình đứng thứ nhất. Còn đối thủ của cậu, chẳng qua
chỉ cầm trong tay một nhân vật cỏn con mới luyện từ khu 10, ngay cả cái
tên nghe vào cũng như đang van nài người khác đừng nhạo báng mình.
*Quân Mạc Tiếu: xin người đừng cười chê.
Cậu vào trận với trạng thái sung mãn, còn đối thủ thì mới bước ra từ
một cuộc chiến kịch liệt, thanh máu chỉ còn dư lại một nửa. Cho dù đầu
game có hồi phục được một chút thì cũng chỉ là 70% HP, đôi bên đã khởi
đầu ở hai vạch mức hoàn toàn khác nhau.
Một trận chiến thế này đừng nói là thua, cho dù có đánh ngang cơ, Tôn Tường cũng tuyệt đối không thể chấp nhận.
Nhưng bây giờ, dường như cậu đang từng bước từng bước đi về phía vực
sâu thất bại. Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu ở ngay sau lưng, từng chút từng
chút ủn mông cậu ra bờ vực.
Vậy là thua sao?
Chắc chắn không!
Tôn Tường đột ngột lên tinh thần. Thấy Quân Mạc Tiếu cầm kiếm chém từ trên đầu mình xuống, cậu vội vàng thao tác Nhất Diệp Chi Thu co người
lăn qua bên cạnh. Cậu không thể né khỏi phạm vi bao phủ của nhát kiếm
hoàn toàn, thậm chí có thể nói cú né không hề thành công, bất kể một cao thủ chuyên nghiệp có trình độ nào cũng sẽ không nên lộn một vòng như
thế vào lúc này.
Thế mà Tôn Tường cứ khăng khăng làm vậy, bình luận viên còn chưa kịp
chỉ cho khán giả thấy cậu đã sai lầm ra sao, Nhất Diệp Chi Thu trên mặt
đất đã bị Quân Mạc Tiếu chém trúng, nhưng cậu không hề có ý định đứng
dậy mà chỉ tiếp tục lăn rất gấp qua hẳn một bên.
Tư thế đó thật sự quá khó coi, kết hợp với cú chém của Quân Mạc Tiếu, cách mà Nhất Diệp Chi Thu lăn lốc trên đất không khỏi khiến người ta
nghĩ đến một từ: luồn cúi.
Đó không phải một từ hay ho gì, vì thế có thể tưởng tượng Nhất Diệp
Chi Thu dưới sự điều khiển của Tôn Tường bây giờ có tư thế xấu xí đến cỡ nào. Đường đường là một Đấu Thần, nhân vật đứng đầu từ trước đến nay
chỉ từ trên cao nhìn xuống thế giới Vinh Quang, hôm nay lại bị thao tác
cho trở nên bẩn thỉu, thấp kém đến vậy?
Nhà thi đấu bỗng chốc im lặng hẳn, fan hâm mộ Gia Thế cũng ngớ cả
người. Dưới khu vực ngồi của tuyển thủ Gia Thế, vẻ mặt Đào Hiên chỉ có
thể gọi là lúng túng. Thậm chí hắn còn như ăn trộm mà thận trọng nhìn
trái nhìn phải, điệu bộ cứ như thể cầu trời khấn Phật cho màn trình diễn quá khó coi vừa rồi của Nhất Diệp Chi Thu đừng bị ai nhìn thấy.
Tiếc rằng mong muốn của hắn không cách nào thành sự thật. Không chỉ
khán giả trong nhà thi đấu nhìn thấy cảnh này, mà còn có hàng nghìn,
hàng vạn người chơi Vinh Quang ngồi trước TV nữa.
Cả thế giới Vinh Quang trong một khắc này e rằng đều phải ngừng quay.
Nhất Diệp Chi Thu bất ngờ tránh khỏi thế tấn công liên tục của Quân Mạc Tiếu nhờ vào những cú lăn lông lốc.
Ngay cả Diệp Tu cũng bị dáng dấp xấu xí của Nhất Diệp Chi Thu làm cho hết hồn ư? Đương nhiên không phải.
Không một ai khác ngoài hắn biết rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Nhất Diệp Chi Thu bò lê bò toài tuy rằng trông mass nhục, nhưng thật sự thì
vô cùng hữu hiệu, Tôn Tường đã nhờ vào thao tác đó mà cứu được Nhất Diệp Chi Thu khỏi chuỗi công kích của Quân Mạc Tiếu.
Tiết tấu đã bị gián đoạn!
Khả năng đối thủ sẽ thuận thế phản công trong trường hợp này là rất
cao, với tính cách của Tôn Tường, cậu ta không làm vậy mới lạ. Diệp Tu
không dám chủ quan, vội vàng điều khiển Quân Mạc Tiếu tránh ra sau mấy
bước hòng giữ khoảng cách, nào ngờ lại phát hiện thấy Nhất Diệp Chi Thu
cũng đang hành động y hệt mình.
Tôn Tường không những không thừa thế phản công mà còn lùi về để kéo dài cự li.
“Thằng nhóc này… bắt đầu tập trung tinh thần lại rồi sao?” Diệp Tu sửng sốt.
Nhân vật đôi bên đứng nhìn nhau, không ai tùy tiện hành động. So sánh HP hai người: Nhất Diệp Chi Thu 30%, Quân Mạc Tiếu 10%.
Ưu thế của Nhất Diệp Chi Thu rất rõ, nhưng lúc này lại có thái độ cực kì khiêm nhường. Dưới tình huống đó mà không lao tới cướp thế chủ động, thật quá khác với phong cách xưa nay của Tôn Tường. Tên này là một kẻ
dù chỉ còn 1% HP cũng sẽ cảm thấy mình bá nhất quả đất, sẽ kiêu ngạo
xông lên, liều mạng phân cao thấp với đối thủ. Thế mà bây giờ cậu ta lại bất ngờ lùi bước?
Ý nghĩa của việc này người chơi bình thường có thể không hiểu ra ngay được, nhưng những ai biết rõ phong cách của Tôn Tường hoặc từng nghiên
cứu về cậu ta đều sẽ lập tức cảm thấy quái.
Phan Lâm và Lý Nghệ Bác nhanh chóng vạch ra cho mọi người thấy điều bất thường này.
Thiên tài sắp bùng nổ?
Họ chốt bằng một câu gay cấn như thế.
Nhân vật đôi bên bắt đầu di chuyển, nhưng không ai xông thẳng về phía trước mà chỉ từ từ bước xéo, rút ngắn khoảng cách.
Quân Mạc Tiếu có khả năng tấn công từ xa nhưng lúc này lại không sử
dụng, hắn gần như duy trì một tiết tấu hệt khuôn với Nhất Diệp Chi Thu
của Tôn Tường.
“Hai bên bỗng nhiên dè dặt hẳn, ai cũng không tùy tiện lao lên tấn công.” Lý Nghệ Bác nói.
“Cảnh này khiến tôi nghĩ đến những cuộc quyết đấu của cao thủ tuyệt
thế trong phim kiếm hiệp, mỗi người đứng một bên, pose hình đúng chuẩn,
lúc này ai động thủ trước thì người đó sẽ lộ ra sơ hở.” Phan Lâm nói.
“Thôi anh đừng nói nữa, nghe giống thật đó.” Lý Nghệ Bác nói.
“Vậy Tôn Tường tích cực điều chỉnh đến thế, có phải là chuẩn bị cuồng bạo rồi không?” Phan Lâm lại nhấn mạnh, có thể thấy rõ bản thân hắn
cũng rất chờ mong việc này.
Nhưng không.
Song phương di chuyển một cách thận trọng cho đã, rốt cuộc vẫn nhào
vào đập nhau như cũ. Rất nhanh sau đó, lại quay về tình thế Nhất Diệp
Chi Thu của Tôn Tường bị áp chế.
Thiên tài sắp bùng nổ?
Giỡn hả pa! Phan Lâm và Lý Nghệ Bác cảm thấy mình tiếp tục hố hàng nữa rồi.
“Nhất Diệp Chi Thu ăn hành không ngừng, xem ra Tôn Tường đã hết cách
giãy dụa rồi!” Phan Lâm giở bài lúc nãy ra bình luận, mấy phút trước đó
hắn cũng chỉ lặp đi lặp lại những câu này mà thôi.
Tình thế trận đấu trông có vẻ như đã về với đường cũ, chỉ có Diệp Tu mới biết rõ rằng không phải.
Lúc nãy, hắn thăm dò thấu đáo độ khớp giữa Tôn Tường với Nhất Diệp
Chi Thu, tìm được chi tiết nhỏ có thể xé thành sơ hở lớn. Nhưng bây giờ, Tôn Tường đã bắt đầu thử nghiệm ngược, dùng Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu
để test lỗi trong lối đánh của mình.
Trước đó Tôn Tường bị rắc hành đến mức rỗng não, lực tập trung bị
phân tán khiến cậu ta không thể phát hiện chỗ nào có vấn đề. Mà lần này
thì không phải, cậu ta đã tập trung tinh thần hoàn toàn, xem xét lại bản thân một cách sắc bén.
Sơ hở mà Diệp Tu đã đục khoét, bây giờ Tôn Tường muốn vá lại.
Thanh máu của Nhất Diệp Chi Thu đang giảm xuống, fan hâm hộ Gia Thế
nhìn vào mà hoảng cả hồn, nhưng Tôn Tường thì không, cậu càng lúc càng
bình tĩnh và ổn định, mọi vấn đề bắt đầu bị cậu tìm ra từng chút từng
chút một.
Trong quá trình ấy, Tôn Tường không khỏi kinh ngạc bởi những vết thương mà Diệp Tu khoét rộng.
Vấn đề tương thích với nhân vật ngay cả bản thân mình cũng không nhận thấy rõ rệt, vậy mà Diệp Tu lại có thể nhìn ra, còn thấy được sâu hơn
mình nữa? Mà hình như việc tìm tòi, phát hiện và sử dụng những sơ hở đó, anh ta chỉ mới bắt đầu làm khi vào đánh với mình?
Đối thủ này thật quá đáng sợ…
Lần đầu tiên, Tôn Tường cảm nhận được cái gì gọi là khủng hoảng.
Trong quá khứ, cậu từng giao thủ với Diệp Tu hai lần. Tuy rằng đều thua, nhưng trong lòng cậu luôn nghĩ: chỉ thiếu một chút nữa thôi! Nếu trong
tay mình có một nhân vật mạnh mẽ như Nhất Diệp Chi Thu, nhất định mình
sẽ giành thắng lợi áp đảo.
Cho đến tận lúc này, cậu mới tỉnh ngộ. Cái tên Đấu Thần của Nhất Diệp Chi Thu không phải chỉ cần nhân vật mặc vào một mớ trang bị rồi pose
hình cool ngầu là sẽ có. Cái tên đó là do Diệp Tu điều khiển nhân vật
này từng bước từng bước mà đánh ra được.
Danh hiệu là phong cho nhân vật, nhưng trên thực tế, những danh hiệu
đó lẽ ra phải phong cho tuyển thủ phía sau nhân vật mới đúng. Mọi Vinh
Quang đều do bọn họ trao cho nhân vật.
Đấu Thần đáng sợ đến mức nào, rốt cuộc hôm nay Tôn Tường đã lĩnh giáo rồi.
Thế nhưng điều đó cũng không đủ ngăn cản Tôn Tường theo đuổi thắng
lợi. Lòng kiêu ngạo của cậu vĩnh viễn nói với cậu rằng: bất kể đối thủ
mạnh mẽ ra sao, bản thân mình sẽ càng mạnh hơn.
Sơ hở nhanh chóng được vá. Một khi đã phát hiện ra nó ở đâu, chỉ cần
chú ý một chút khi thao tác là có thể tránh khỏi. Vấn đề thiếu tương
thích với nhân vật vẫn tồn tại, nhưng đó không tính là trí mạng với Tôn
Tường. Độ khớp của cậu và Nhất Diệp Chi Thu không phải không đủ, chỉ
không đạt đến mức hoàn hảo 100% mà thôi.
Trên thực tế, phát hiện ra việc này còn khiến Tôn Tường vui hơn. Mình chưa hoàn hảo mà đã có thể đánh bại Diệp Tu, càng chứng tỏ được thực
lực của mình!
Thời cơ phản công sắp đến rồi! Tôn Tường tập trung nhìn vào thanh máu của Nhất Diệp Chi Thu, quyết định sẽ khóa mục tiêu ở nấc 10%. Bên kia,
HP của Quân Mạc Tiếu trong khoảng thời gian vừa rồi cũng không hao tổn
bao nhiêu, xấp xỉ cỡ đó.
Hay lắm, HP của cả hai đều đã ngang nhau, muốn phân thắng thua chân chính và công bằng, bắt đầu từ chỗ này đi!
HP Nhất Diệp Chi Thu chạm 10%, Tôn Tường rốt cuộc cũng thổi kèn lệnh phản công.