Emong & beta: Lá Mùa Thu | Type: Jerry
“Tiêu Thời Khâm quả thực không hổ là bậc thầy chiến thuật của Vinh Quang. Anh ấy đổi mục tiêu tấn công quá nhanh quá nguy hiểm. Vô số máy móc cơ khí
đã tiếp tục xếp đội hình xe lửa đuổi theo Hại Người Không Mệt. Diệt Sinh Linh thì không đuổi theo, anh trông như một đại tướng quân đang ngồi
một chỗ điều binh khiển tướng. Một bậc thầy chiến thuật thế này, chỉ đạo Lý, anh nói xem, nếu anh ấy chơi nghề pháp sư triệu hồi có phải sẽ còn
xuất sắc hơn không?” Phan Lâm nói.
“Haha, tôi hiểu ý của anh. Thế nhưng tôi tin rằng một tuyển thủ có tố chất level Tiêu Thời Khâm, thì
dù có chọn bất kì nghề nghiệp nào cũng chắc chắn đạt đến thành tựu cực
cao.”
Lý Nghệ Bác lái quá mượt, Phan Lâm nghe vậy đành vội vàng cười vuốt đuôi: “Haha, anh nói đúng lắm.”
“Bây giờ Hại Người Không Mệt đang bị hỏa lực của Diệt Sinh Linh vây rất
chặt. Cậu ta còn cách nào để thoát thân không? Kỹ năng Thuật Thế Thân
đang chờ hồi phục. Ồ, Thuật Phân Thân! Hại Người Không Mệt sử dụng Thuật Phân Thân, aiya, tiếc quá… Thuật Phân Thân cũng không thoát nổi hỏa lực dày đặc đến từ Diệt Sinh Linh.” Phan Lâm gào rú.
“Xem ra Tiêu
Thời Khâm đã có phòng bị với chiêu đó từ trước nên mới mở rộng phạm vi
bao phủ của hỏa lực, nhưng bây giờ chắc hẳn anh ấy sẽ thu hẹp lại rồi.”
Lý Nghệ Bác nói.
“Quả nhiên là vậy! Hỏa lực của Diệt Sinh Linh
bắt đầu thu hẹp phạm vi, tập trung vào vị trí người thật của Hại Người
Không Mệt. Chà, giả sử bây giờ người thật của Hại Người Không Mệt là ảnh giả mà ảnh giả lại là người thật, thì có phải cậu ta có cơ hội rồi
không?”
“Aiyo!” Phan Lâm vừa mới dứt lời bỗng vội vàng kinh hãi
kêu lên, vì Hại Người Không Mệt chỉ trong nháy mắt đã bị tiêu diệt bởi
lửa đạn trùng trùng. Có nhân vật nào lại mỏng đến vậy? Bất ngờ thay, giả thuyết vừa rồi của Phan Lâm lại trở thành sự thật! Hại Người Không Mệt
đã sử dụng ảnh giả diễn sâu như muốn bỏ chạy để điệu hổ ly sơn, trong
lúc đó người thật mới bắt đầu đào thoát khỏi phạm vi công kích.
“Haha, Mạc Phàm thật sự đã làm vậy, chỉ có điều xem ra không có tác dụng cho lắm!” Lý Nghệ Bác nói.
“Đúng vậy… Tiêu Thời Khâm đổi mục tiêu tấn công đúng nhanh đúng mượt.” Phan
Lâm cũng cực kì thán phục, bởi vì trên thực tế phản ứng của Tiêu Thời
Khâm còn nhanh hơn gấp bội phản ứng của đám bình luận viên bọn họ. Lúc
nãy khi Phan Lâm chỉ mới đưa ra giả thuyết thì thế tấn công của Diệt
Sinh Linh đã có điều chỉnh rõ rệt, lúc Phan Lâm aiyo một tiếng thì hỏa
lực đã tập trung về phía người thật của Hại Người Không Mệt, còn ảnh giả kia chẳng qua chỉ tèo do vô tình ăn phải đạn lạc.
Hại Người
Không Mệt lại tiếp tục được Diệt Sinh Linh ship hành không ngừng. Đủ
loại máy móc linh kiện nối đuôi nhau xông tới, có cái bay trên trời, có
cái chạy dưới chân, thậm chí có cái chui ra từ trong đất, làm thành tầng tầng lớp lớp. Hại Người Không Mệt lúc thì né tránh, lúc thì nhảy lùi,
bây giờ đã không còn bất kì chỗ trống nào để thoát thân, chứ đừng nói
phản kích.
Mà trên TV lúc này đang zoom cận cảnh vào Thuật Thế
Thân trên cây kỹ năng đang xoay đồng hồ hồi phục, theo tình hình trước
mắt, có vẻ như không có biện pháp nào khác ngoại trừ chờ chiêu cứu mạng
này load xong.
Tất cả mọi người không những nhìn theo tốc độ xoay của đồng hồ kỹ năng, mà trong lòng còn lặng lẽ đếm theo.
3, 2, 1…
Đồng hồ loé lên rồi biến mất, Thuật Thế Thân đã phục hồi xong, hai tay Hại
Người Không Mệt lập tức kết ấn, động tác nhanh đến mức hoa mắt người
xem. Bóng người cậu ta nhòa đi, sau đó một màn sương mù tản ra, vị trí
cũ chỉ còn một con người rơm nằm chỏng chơ. Nhưng gần như cùng lúc, hỏa
lực vốn đang tập trung của Diệt Sinh Linh đột ngột khuếch tán phạm vi.
Người rơm mà Hại Người Không Mệt để lại gần như không hấp dẫn bất kì sát
thương nào, nhưng người thật của cậu ta chỉ vừa xuất hiện là lập tức ăn
tạ vào mặt. Tuy hỏa lực có hơi yếu so với trước đó, nhưng chỉ một hai
giây sau, thế tấn công đã tập trung về phía này. Người rơm cu đơn nằm lẻ loi một mình bên kia không ai thèm ngó.
“Tiêu Thời Khâm đã đề
phòng rồi. Anh ta vẫn luôn tính toán thời gian phục hồi kỹ năng của đối
thủ, đó chính là khác biệt rất lớn giữa tuyển thủ chuyện nghiệp và người chơi bình thường.” Lý Nghệ Bác vội than ngắn thở dài.
Chiêu cứu
mạng đã khổ sở chờ đợi suốt buổi, thế mà cuối cùng vẫn cứu không nổi cái mạng. Rõ ràng chỉ có một đối thủ mà thôi, nhưng sao lúc này Mạc Phàm
lại cảm thấy mình dường như đang đối mặt với thiên quân vạn mã. Không,
phải nói là còn chặt chẽ hơn cả bị thiên quân vạn mã bao vây. Lúc đi
nhặt mót, đúng là phơi thân giữa mưa bom bão đạn đấy, nhưng người chơi
xung quanh không hẳn đều sẽ ra tay với mình. Những nơi Mạc Phàm đến nhặt mót đều là chiến trường, người chơi lao vào đập nhau còn không kịp, làm gì có đủ thời gian chăm sóc cho mấy anh ve chai như cậu.
Thế
nhưng trước mắt, đối thủ của hai bên đều chỉ có một, mục tiêu công kích
của bên kia cực kì rõ ràng. Mạc Phàm điều khiển Hại Người Không Mệt chui trái chui phải, nhưng mãi vẫn không tìm ra chỗ trống nào để lẩn đi
được. Tiêu Thời Khâm chỉ là một người, nhưng lại tạo ra được cả một tấm
lưới trời, bao trùm khắp nơi không một sơ hở. Cảm giác căng thẳng đã lâu chưa từng xuất hiện bỗng dâng lên không ngừng trong lòng Mạc Phàm.
Không có ai vừa mới sinh ra đã là cao thủ, Mạc Phàm đương nhiên cũng
từng trải qua giai đoạn gà mờ. Khi đó cậu hành nghề nhặt mót rất thường
rơi vào tình huống nguy ngập, bốn bề thọ địch, sảy tay đánh rơi mạng nhỏ đâu chỉ một hai lần. Nhưng kỹ thuật của cậu không ngừng tăng cao, chiến trường hỗn loạn của người chơi trong game dần dần đã trở thành chỗ
không người đối với cậu. Cho dù có thỉnh thoảng chết nhảm thì cũng do
rất nhiều nguyên nhân, ít nhất đã không còn gì có thể khiến cậu hồi hộp
quéo trứng hay khủng hoảng tinh thần nữa.
Nhưng lần này, chỉ là
thế tấn công được phát động bởi một đối thủ duy nhất, lại khiến Mạc Phàm thình lình phát sinh thứ cảm giác ngộp thở từ hồi còn là một con gà bị
vây hãm bốn phía: muốn chạy nhưng lại không tìm ra lối thoát.
Mình sẽ chết ở đây sao?
Giữa một trời ánh lửa bùng nổ, bóng dáng Diệt Sinh Linh thoắt ẩn thoắt hiện, như gần như xa.
Đã không trốn được, vậy giết anh ta luôn đi?
Ý nghĩ này chỉ vừa nảy sinh, bóng người kia lại vừa khéo loáng lên từ ánh lửa, Mạc Phàm không cần suy nghĩ đã khiển Hại Người Không Mệt duỗi tay
vung lên một cách bản năng, một chiếc shuriken lập tức bay ra.
Tiêu Thời Khâm kiểm soát cây kỹ năng của mình rất cẩn thận. Bản lĩnh thoát
thân của cậu nhóc Mạc Phàm này hắn đã nghiên cứu qua, siêu lắm, chỉ cần
sơ ý một chút là sẽ bị cậu ta tìm được không gian sơ hở mà chạy mất. Chỉ có điều… rõ ràng cậu ta không đủ kinh nghiệm xử lý trong các trận đấu ở trình độ cao. Thuật Thế Thân vừa rồi nếu không phải vừa hồi phục xong
đã lập tức sử dụng mà để dành lại, thì họa may Tiêu Thời Khâm khó giải
quyết hơn một chút. Một kỹ năng đã dùng nhưng không phát huy tác dụng
thì không có ý nghĩa gì, nhưng nếu để dành chờ thời thì sẽ duy trì được
sức đe dọa vĩnh viễn, đối thủ không thể không ra sức đề phòng. Tiếc rằng cậu ta dùng mất rồi. Bây giờ Thuật Phân Thân cũng sắp load xong, cậu ta sẽ làm gì đây?
Tiêu Thời Khâm đang nghĩ, đột nhiên cảm thấy có vật
gì đó loé lên trên màn hình, bay về phía mình. Là một tuyển thủ cực kỳ
có kinh nghiệm, hắn không lo nhìn xem nó là gì, đã vội vàng khiển Diệt
Sinh Linh né sang một bên rồi mới chuyển góc nhìn, thấy rõ là một chiếc
shuriken được ném ra.
Chết!
Tiêu Thời Khâm giật mình, chỉ
một cú né tránh đó thôi đã khiến thế tấn công do hắn điều khiển xảy ra
một pha gián đoạn nho nhỏ. Nếu là đối thủ bình thường chưa chắc có thể
nắm bắt đươc, nhưng người trước mặt hắn lại là một cao thủ thoát thân,
cơ hội thế này, một cơ hội cậu ta tự mình chủ động tạo ra, cậu ta sẽ để
lỡ sao?
Tiêu Thời Khâm vội vã muốn điều chỉnh tiết tấu, nhưng hệt như hắn nghĩ, việc né tránh đòn tấn công đột nhiên xuất hiện kia đã
khiến lưới hỏa lực của hắn rách một lỗ nhỏ, Mạc Phàm liền nắm chặt lấy
tích tắc đó, bóng dáng Hại Người Không Mệt chỉ trong nháy mắt đã vọt ra
ngoài vùng lửa khói.
“Haiz! Lại phải tốn thêm chút sức nữa rồi!”
Tiêu Thời Khâm thầm nghĩ trong lòng. Ai ngờ đâu Hại Người Không Mệt
thoát khỏi phạm vi ăn đạn nhưng lại không quay lưng bỏ chạy mà vung tay
lên, mấy chiếc shuriken liên tục bay đến, đã vậy bản thân cậu ta cũng
lao theo luôn.
Cậu ta muốn tấn công!
Tiêu Thời Khâm lúc
này mới ý thức được Mạc Phàm đã thôi trốn chạy. Hắn nhìn vào cây kỹ năng của mình, phần lớn đều sử dụng hết rồi, khác hẳn Hại Người Không Mệt.
Kỹ năng dùng hết = ta chẳng còn chi! Tiêu Thời Khâm lúc nãy mới phán xong
câu này, không ngờ vừa đảo mắt bản thân mình đã rơi vào tình cảnh tương
tự.
Hoả Viêm Trảm!
Phóng hết shuriken, Hại Người Không Mệt dùng chiêu Hoả Viêm Trảm bổ thẳng từ trên xuống. Diệt Sinh Linh nhảy
qua một bên, đã mở sẵn Động Cơ Phản Lực định di chuyển, ai dè mới té
được hai ba bước, một Hại Người Không Mệt khác đã xông đến trước mặt.
Thuật Phân Thân!
Kỹ năng này bây giờ lại được Mạc Phàm sử dụng để chặn đường. Bóng người
vừa hiện ra đã chụm tay kết ấn cực nhanh để phát động công kích, không
mảy may chờ cho Tiêu Thời Khâm kịp đoán xem là ảnh thật hay giả.
Thuật Ninja: Bách Lưu Trảm!
Dòng nước như trăm mũi tên kề sát mặt đất, chảy về phía Diệt Sinh Linh. Diệt Sinh Linh né gấp, nào ngờ làm vậy là đúng ý Mạc Phàm, Hại Người Không
Mệt phi thân mà tới, dùng Tước Lạc đạp lên vai Diệt Sinh Linh. Khi hai
người đồng loạt rơi xuống, đuôi dây thừng cột sau kiếm ninja vung lên,
Thuật Siết Cổ Sau Lưng đã tròng vào cổ Diệt Sinh Linh với góc độ chuẩn
không cần chỉnh, ghìm cho Diệt Sinh Linh ngã lăn ra đất.
“Bắt
được rồi! Hại Người Không Mệt đã bắt được Diệt Sinh Linh rồi! Lần này
Tiêu Thời Khâm hết cửa thoát!” Bình luận viên Phan Lâm gào lên. Nhà thi
đấu còn dậy sóng hơn, Hại Người Không Mệt vừa rồi đang bị áp chế toàn
diện, lại đột nhiên nắm lấy cơ hội phản kích thành công. Những trận kiểu này rõ ràng đúng gu khán giả, nhưng trong đó không bao gồm fan hâm mộ
Gia Thế. Cảnh tượng trước mắt khiến họ câm nín, vừa khẩn trương quan sát biểu hiện của Tiêu Thời Khâm, vừa vận khí chờ thời.
“Hành động
lần này của Mạc Phàm cực đẹp, nắm bắt thời cơ cực chuẩn. Có đợt phản
kích này, thế trận chắc chắn… Ớ… What the?” Lý Nghệ Bác tranh thủ bình
luận về bước ngoặt mà Mạc Phàm đã mang đến cho trận đấu, nhưng hắn chỉ
vừa kịp nói một câu, Diệt Sinh Linh của Tiêu Thời Khâm đã lại thoát
được.
“Haiz, Mạc Phàm sơ xuất rồi! Một cơ hội phản công chẳng dễ
mà tranh thủ được, sao lại để cho Tiêu Thời Khâm thoát khỏi tay mình
chứ?” Bình luận viên Phan Lâm thở dài.
“Ve Sầu Song Sát!” Giọng
của Phan Lâm lại đột ngột cất cao, trong tiếng gào rõ ràng còn bao hàm
chút trông chờ từ tận đáy lòng. Tiếc rằng đến câu sau thì lòng kỳ vọng
này đã tan biến như chưa từng tồn tại, “Ve Sầu không trúng, ra tay quá
trễ… nếu sử dụng sớm hơn tí thôi thì có thể đã khá hơn rồi!”
“Đúng vậy, bước chuyển tiếp giữa các hit đánh của Mạc Phàm xảy ra vấn đề nhỏ. Trước mặt một đối thủ tầm cỡ Tiêu Thời Khâm, chỉ cần sơ sảy một chút sẽ lập tức bị anh ta chụp được ngay…” Lý Nghệ Bác thở dài nói.
“Mạc Phàm vẫn đang điều khiển Hại Người Không Mệt tiếp tục tấn công dữ dội, nhưng xem ra chẳng còn bao nhiêu cơ hội nữa…”
“Vâng, Tiêu Thời Khâm đã ổn định lại, bây giờ chắc chỉ còn chờ thêm vài kỹ năng phục hồi nữa thôi!”
“Bắt đầu rồi!”
“Đầu tiên anh ấy thả ra một con Chó Săn Máy, tiếp theo là Máy Móc Nhảy Dù…
Người Máy Theo Dõi chặn đường, Hại Người Không Mệt không cách nào đột
phá vòng vây, quay về tình huống bị focus như cũ.”
“Haiz, đáng tiếc quá.” Lý Nghệ Bác lắc lư cái đầu là lắc lư cái đầu.