“A! Diệt Sinh Linh sắp có hành động!” Mới rồi Phan
Lâm còn cho rằng hai bên phải thăm dò thêm một hồi mới có thể tìm thấy
vị trí của nhau, nào ngờ Diệt Sinh Linh của Tiêu Thời Khâm đã vượt ngoài dự liệu, có động tác rất rõ. Hắn đổi hướng, rẽ vào một con hẻm nhỏ yên
ắng bên cạnh, sau đó rất chắc cú mà di chuyển về phía trước.
Phan Lâm nhìn điểm cuối mà con hẻm nhỏ này dẫn tới, lập tức kích
động: “Hướng này… Diệt Sinh Linh đang muốn đi vòng ra sau lưng Hại Người Không Mệt. Tiêu Thời Khâm đã phát hiện ra vị trí của Hại Người Không
Mệt ngay sau con Mắt Điện Tử vừa rồi! Không lẽ anh ấy đã thấy được cái
gì trong cửa sổ góc nhìn của Mắt Điện Tử?”
Tổ ghi hình lập tức chiếu lại góc nhìn của Mắt Điện Tử lúc nãy. Lúc
này mọi người đều trợn to mắt mà quan sát, thế nhưng cho đến tận khi Mắt Điện Tử bị phá hủy, vẫn chẳng ma nào phát hiện ra bất kỳ cái gì trong
cửa sổ đó.
“Rốt cuộc Tiêu Thời Khâm đã làm cách nào mà tìm ra được? Chỉ đạo Lý?” Phan Lâm kêu lên.
Lúc nãy chiếu lại, Lý Nghệ Bác xem còn chăm chú hơn bất kỳ ai khác,
bởi vì hắn rất rõ nếu Phan Lâm không nhìn ra thì chắc chắn sẽ quay sang
hỏi mình. Công việc của cố vấn chuyên môn chính là vậy mà. Thế nhưng có
xem kỹ đến cỡ nào, Lý Nghệ Bác vẫn không hề phát hiện được vấn đề. Phan
Lâm đã đặt câu hỏi, Lý Nghệ Bác ừ một tiếng như đang định trả lời, thế
nhưng lại nói một câu chả lan quyên: “Từ từ đã, chúng ta hãy nhìn Hại
Người Không Mệt của Mạc Phàm.”
Hại Người Không Mệt của Mạc Phàm vào lúc này đột nhiên cũng có động
tác. Vốn đang đu vắt vẻo dưới một góc hiên nhà, cậu ta bỗng nhiên co
người lại, nhưng không hề đứng dậy mà chỉ bò về phía trước trong tư thế
đó, đổi qua một góc khác.
“Mạc Phàm cũng phát hiện Diệt Sinh Linh của Tiêu Thời Khâm đang đến?” Phan Lâm giật mồng. Cử động của Hại Người Không Mệt đã thể hiện khá rõ
rằng cậu ta biết mình đang bị rình rập.
Từ góc nhìn thượng đế có thể thấy rõ hành động của 2 nhân vật, khán
giả trên TV bây giờ không ai dám thở mạnh, cứ như thể chỉ cần có một
tiếng động sẽ quấy rầy đến việc núp lùm của cả đôi bên. Nhưng trong nhà
thi đấu, fan hâm mộ Gia Thế lại đang gào thét lồng lộn cả lên, bởi vì
rất hiển nhiên rằng nếu thế trận cứ tiếp tục phát triển thế này, người
sẽ trúng mai phục chính là Diệt Sinh Linh của Tiêu Thời Khâm.
Đó cũng là lý do các trận đấu Vinh Quang phải ngăn cách người ngồi
trong phòng thi đấu với khán giả bên ngoài. Bằng không, có người nhắc
tuồng, trận đấu chắc chắn sẽ không ra gì.
“Diệt Sinh Linh đã tiến rất sát. Xem ra mục đích của anh ta rất rõ
ràng rồi! Tiêu Thời Khâm quả nhiên biết rõ đối thủ đang ẩn nấp ngay dưới nóc nhà này! Nhưng vấn đề là, đó đã là chuyện của quá khứ, bây giờ Hại
Người Không Mệt đã không còn ở vị trí cũ nữa.”
“Diệt Sinh Linh vẫn đang hướng về phía trước… Ồ!”
Diệt Sinh Linh của Tiêu Thời Khâm đã di chuyển đến rất gần, xem ra
đang chuẩn bị tấn công vào nóc nhà kia rồi. Nhờ vào đặc thù nghề nghiệp, Diệt Sinh Linh không cần tiếp cận quá sát. Ai ngờ khi Diệt Sinh Linh
chỉ mới quơ tay không biết sắp gọi ra đạo cụ máy móc gì, Hại Người Không Mệt đã sử dụng Thuật Ẩn Thân lặng lẽ không một tiếng động từ trên nóc
nhà bò xuống, nhảy ra sau lưng Diệt Sinh Linh.
Cắt Yết Hầu!
Hại Người Không Mệt dùng một kỹ năng của thích khách để phát động
công kích, lấy đoản kiếm cứa cổ Diệt Sinh Linh. Máu bắn ra bay theo ánh
sáng sắc lạnh của kiếm ninja, Tiêu Thời Khâm cho tới lúc này mới kịp
phát hiện. Diệt Sinh Linh không hề quay đầu nhìn lại, đã lập tức lộn một vòng về phía trước mặt. Nhưng thao tác của Mạc Phàm cũng không hề chậm, Hại Người Không Mệt ra chiêu Đoạn Diệt đá cho Diệt Sinh Linh văng lên
không trung, ngăn hắn kéo dài khoảng cách.
Shuriken Gió Xoáy!
Hai tay của Hại Người Không Mệt liên tục vung ra mấy chiếc shuriken
nhanh như gió bay về phía Diệt Sinh Linh đang lơ lửng giữa trời. Những
chiếc shuriken này đan xen thành một tấm lưới dày, đừng nói là giữa
không trung, cho dù trên đất bằng cũng khó lòng tránh khỏi toàn bộ.
Diệt Sinh Linh trúng liền mấy chiếc, ngay sau đó Hại Người Không Mệt
đã xông tới, vung kiếm ninja lên tặng một chiêu Hỏa Viêm Trảm, Diệt Sinh Linh lập tức ăn trọn. Nhưng lúc này, súng vang!
Đúng vào thời điểm Hại Người Không Mệt chém trúng Diệt Sinh Linh,
Tiêu Thời Khâm đã thình lình phản kích. Hỏa Viêm Trảm dù không né được,
nhưng hắn đã kịp điều chỉnh thân hình, nòng súng nhắm thẳng Hại Người
Không Mệt, không chút lưu tình bắn liền một phát.
Một phát bắn phổ thông mà thôi, cứng cổ đưa đầu ra ăn có tính là gì?
Mạc Phàm dường như không hề quá để tâm, Hại Người Không Mệt sau khi bị
nhét kẹo đồng vẫn nhảy vọt lên, đạp một chiêu Tước Lạc về phía Diệt Sinh Linh đang lơ lửng giữa không trung.
Ầm!
Khi Tước Lạc vừa chạm vào Diệt Sinh Linh thì bất ngờ có một ánh lửa
tuôn ra. Đương nhiên đó không phải là hiệu ứng công kích của Tước Lạc,
mà là một quả lựu đạn do Diệt Sinh Linh ném ra một cách cực kỳ bí mật,
nổ tung ngay đúng lúc Tước Lạc trúng mục tiêu.
Diệt Sinh Linh bị Hại Người Không Mệt đạp cả 2 chân mà rơi xuống đất, nhưng Hại Người Không Mệt cũng không cách nào bồi thêm cú nữa. Luồng
sóng khí tạo ra bởi lựu đạn nổ đã hất cậu ta văng qua một bên.
“Đẹp quá!” Lý Nghệ Bác kêu lên, “Quả lựu đạn này ném ra quá chuẩn về
mặt thời cơ. Các bạn hãy xem, nếu lựu đạn nổ sớm hơn một chút, Tước Lạc
của Hại Người Không Mệt vẫn chưa giẫm tới mục tiêu, lực xung kích sau vụ nổ sẽ không cách nào trung hòa được hiệu ứng của kỹ năng Tước Lạc. Hại
Người Không Mệt lúc đó sẽ không những đạp trúng Diệt Sinh Linh mà còn
rơi xuống cùng lúc với Diệt Sinh Linh nữa. Nhưng bây giờ thì sao, lựu
đạn nổ rất khéo vào đúng khoảnh khắc Tước Lạc vừa chạm vào, kết quả là
Hại Người Không Mệt bị văng ra ngoài, không thể nào tiếp tục thế chủ
động tấn công được nữa.”
“Thuật Phân Thân!” Đột nhiên Phan Lâm gào lên một tiếng.
Hại Người Không Mệt bất ngờ sử dụng Thuật Phân Thân, cả người được
đẩy thẳng đến sát bên Diệt Sinh Linh. Nào ngờ cậu ta còn chưa kịp tấn
công, Diệt Sinh Linh đã duỗi cánh tay ra, nắm đấm của Diệt Sinh Linh
dường như thoắt chốc phóng to, lao thẳng vào mặt Hại Người Không Mệt.
Thao tác của Mạc Phàm cũng cực nhanh, Hại Người Không Mệt nghiêng
người, Cú Đấm Rocket liền trượt qua gò má. Khi cậu ta thẳng người lại
thì Diệt Sinh Linh đã lăn đi mất, ở vị trí cũ chỉ để lại một chiếc máy
be bé xinh xinh.
Phụp!
Hiệu ứng âm thanh đặc biệt của Máy Nén Khí lúc này nghe vào cực rõ,
chỉ trong nháy mắt đã phóng ra áp lực không khí, khiến Hại Người Không
Mệt gần sát bên đã không còn cách nào né tránh, lập tức bị thổi bay vào
tường.
Diệt Sinh Linh nửa ngồi nửa quỳ trên đất, thao tác tay một giây cũng
không ngừng. Người Máy Theo Dõi, Máy Móc Nhảy Dù, Chó Săn Máy, Lính Tuần Tra… Vô số linh kiện linh tinh có tính công kích của kỹ sư máy móc đã
xếp hàng chạy một mạch về phía Hại Người Không Mệt, đã vậy dưới ảnh
hưởng của một chiếc Máy Khuếch Đại, sát thương của tất cả mọi kỹ năng
chỉ trong nháy mắt đều được tăng gấp đôi.
Rầm đùng pằng uỳnh binh bốp chát hự…
Đủ thứ âm thanh vang lên liên tục, Hại Người Không Mệt vừa va vào
tường đã lập tức bị vùi trong ánh lửa. Người xem ngoại trừ thán phục kỹ
thuật của Tiêu Thời Khâm thì không còn gì để nói. Rõ ràng hắn là người
bị tập kích, nào ngờ chỉ trong tích tắc hắn đã thồn hành gấp bội cho đối thủ.
Biết sao giờ, đó chính là game! Nếu như trong cuộc sống thực, đương
nhiên một nhát cắt cổ của Hại Người Không Mệt đã đủ dứt điểm một người,
nhưng ở trong game cách tính mạng lại khác. Cho nên đánh úp sẽ chỉ chiếm trước một bước tiên cơ, chứ không thể 1 hit mà đòi thắng luôn được.
Fan hâm mộ Gia Thế trong nhà thi đấu mới giây phút trước còn đang sốt hết cả ruột cho Tiêu Thời Khâm, bây giờ đã hú hét trở lại. Nhóm ngồi
gần sát Hưng Hân tiếp tục cất giọng thị uy.
“Thấy chưa? Đây chính là thực lực! Thực lực!!!”
“Đồ ve chai rác rưởi, cút về nhặt rác rưởi đê!”
Thế nhưng vào thời điểm fan hâm mộ đang bấn loạn, Diệt Sinh Linh bỗng ngừng công kích. Ánh lửa tan biến, đợt tấn công bão táp vừa rồi khiến
cho vị trí này bị nổ thành một cái hố, nhưng đâu còn bóng dáng Hại Người Không Mệt? Nằm dưới hố chỉ là một con người rơm cháy đen đến má rơm
cũng nhìn không ra.
Thuật Ninja: Thuật Thế Thân! Thuật Thế Thân cũng khá giống với Thuật
Phân Thân, chỉ có điều nó được thực hiện bởi đạo cụ là bù nhìn rơm nên
khả năng đánh lạc hướng kém xa so với Thuật Phân Thân, phần lớn chỉ được sử dụng làm kỹ năng thoát thân như lúc này. Tuy nhiên trong thi đấu
chuyên nghiệp, thoát thân không có nghĩa là chạy luôn không về. Hai bên
kiểu gì cũng phải phân định thắng thua, do đó Thuật Thế Thân cũng không
khác gì Thuật Phân Thân cho lắm. Nó chính là hồi chuông cảnh báo rằng
sắp có tập kích bất ngờ.
Lúc Tiêu Thời Khâm phát hiện không ổn, hắn lập tức ngừng động tác.
Người thật của Hại Người Không Mệt chạy đâu rồi? Diệt Sinh Linh vội
quay góc nhìn một vòng, quan sát bốn phía, nhưng không hề phát hiện bóng dáng Hại Người Không Mệt.
Thuật Thế Thân sẽ không tele người thật đi quá xa, chắc chắn Hại
Người Không Mệt vẫn thuộc phạm vi tầm nhìn. Thế nhưng bây giờ tìm mãi
không gặp, vậy chỉ còn duy nhất một khả năng!
Đất dưới chân Diệt Sinh Linh đột nhiên như sôi trào mà cuồn cuộn phun ra, Hại Người Không Mệt chui vọt lên, kiếm trong tay quét tới. Nhưng vì đã phát hiện từ trước, Tiêu Thời Khâm kịp thời phản ứng, Thuật Độn Thổ
Chém Đầu chưa chém trúng, Diệt Sinh Linh đã bật Chong Chóng Máy phành
phạch bay lên không trung.
Thuật Độn Thổ Chém Đầu thất bại, đã vậy Diệt Sinh Linh còn ném xuống
một quả lựu đạn làm quà lưu niệm, Hại Người Không Mệt vội vàng né tránh, hất tay phóng mấy chiếc shuriken về phía Diệt Sinh Linh trên không
trung. Nhưng Tiêu Thời Khâm là kỹ sư máy móc đứng đầu liên minh, kỹ
thuật điều khiển Chong Chóng Máy của hắn còn cần phải nói sao? Diệt Sinh Linh lơ lửng giữa trời, rất phóng khoáng lượn tới lượn lui, né hết toàn bộ shuriken do Hại Người Không Mệt ném tới.
Mạc Phàm nhìn thấy hết ngon ăn, bắt đầu có ý muốn té. Nhưng đối thủ
không ngừng dõi theo từ trên cao, té đâu có dễ, cậu đành không thể không dùng kỹ năng: Đạo Cụ Ninja: Ngọc Khói.
Khói tím dày đặc chỉ trong nháy mắt đã lan khắp mặt đất, mà đặc biệt
là ninja sử dụng kỹ năng này thì không bị che tầm nhìn. Mạc Phàm định
điều khiển Hại Người Không Mệt phắn gấp. Nào ngờ Tiêu Thời Khâm lập tức
cho Diệt Sinh Linh sà xuống bay tầm thấp, Chong Chóng Máy chuyển động
dẫn đến khí lưu, phút chốc đã thổi tan khói mù, chỉ chớp mắt bóng dáng
Hại Người Không Mệt ẩn giấu trong đó liền bị bại lộ.
Mạc Phàm phát hiện mình muốn rút êm mà nó cũng không cho, lập tức bắt ấn một cái, thừa dịp làn khói bao phủ của Ngọc Khói còn chưa bị thổi
sạch, dùng cmn luôn đại chiêu Ảnh Vũ.
Tiêu Thời Khâm thấy thế, cho Diệt Sinh Linh thả xuống ngay một Cuộn
Dây Từ Trường, rồi mở thêm Trục Cánh Quạt. Ưu thế tốc độ tuyệt đối nằm
trong tay mình, Diệt Sinh Linh càng không lùi bước, bao nhiêu đồ nghề cơ khí ném ra không ngừng, muốn chơi cứng với đại chiêu Ảnh Vũ.
Nhưng Mạc Phàm thì không có ý đó. Cậu ta chỉ ôm nguyện vọng té trước
đã mới tính. Một đại chiêu như Ảnh Vũ mà chỉ được cậu dùng để che mắt,
khi thấy Diệt Sinh Linh bị thu hút thì người thật lập tức quay lưng
chạy. Hại Người Không Mệt rất nhanh ra khỏi phạm vi của tâm Ảnh Vũ,
khiến một mớ ảnh phân thân đồng loạt tan biến. Ai ngờ lúc này bỗng có
mấy con Trực Thăng Bí Đao bay tới trên đầu, bụng bom ầm ầm thả xuống. Mớ đồ nghề máy móc được tổng động viên lúc nãy cứ tưởng là dùng để chống
lại đại chiêu Ảnh Vũ, thế nhưng giờ đây lại không chút sứt mẻ mà tiếp
tục xếp hàng bí bo chạy về phía Hại Người Không Mệt.