Edit & beta: Lá Mùa Thu
Cuộc tranh cãi giữa Phương Duệ và Triệu Vũ Triết làm đội trưởng Hô Khiếu là Đường Hạo tỏ ra khó chịu.
Ánh mắt hắn liên tục bắn đến Phương Duệ, xem ra thái độ nghiêng về phe
nào đã quá rõ.
Trong phòng huấn luyện không ai dám rên một tiếng, cả chiến đội Hô Khiếu như chỉ còn lại ba người. Trong ba người này,
Triệu Vũ Triết cứ trừng Phương Duệ bằng vẻ mặt không phục, Đường Hạo
không căm tức như Triệu Vũ Triết nhưng sắc mặt cũng chẳng khá hơn bao
nhiêu. Còn Phương Duệ? Hắn đang tập trung vào game.
Quỷ Mê Thần Nghi của hắn vào lúc này đột nhiên tiến tới trước.
Sao? Hối hận rồi à? Triệu Vũ Triết vẫn còn trong game nên lập tức nhìn thấy
hành động của Quỷ Mê Thần Nghi, rõ ràng đang men theo con đường mấy nhân vật bên Hưng Hân đã chạy.
”Giờ mới đuổi theo, có muộn quá không?” Triệu Vũ Triết hậm hực nói.
Quỷ Mê Thần Nghi của Phương Duệ bỗng dừng lại, chỉ đứng đó nhìn đông rồi
lại ngó tây như thể đang tìm kiếm gì đó. Triệu Vũ Triết nhịn hết nổi,
khiển Thiều Quang Hoán đến gần xem, hai nhân vật còn lại của Hô Khiếu
cũng vội vàng chạy theo.
Phương Duệ đang quan sát chỗ rẽ mà Hưng
Hân đã tiến vào. Triệu Vũ Triết nói cho cùng cũng là một tuyển thủ có
căn cơ rất tốt, hai năm đánh giải chuyên nghiệp tích lũy rất nhiều kiến
thức chiến thuật, vừa nhìn thấy chỗ rẽ này lập tức nhận ra nó là một địa hình có thể lợi dụng. Và vì thế, cậu ta cũng lập tức phát hiện: Phương
Duệ đúng. Hưng Hân quả thật đã có chuẩn bị, chỗ rẽ này cực thích hợp cho mấy nghề bên Hưng Hân mai phục.
”Vậy thì sao?” Triệu Vũ Triết vẫn cứ mạnh miệng, “Tẹo HP của tụi nó có mai phục cũng làm gì được mình?”
”Mùa giải chuyên nghiệp thứ hai, thứ tư, thứ năm, thứ bảy, trong các trận
đấu sống còn của vòng chung kết, đều có những chiến đội cũng nghĩ giống
vậy dưới tình huống tương tự, cuối cùng đều bị đào thải.” Phương Duệ
nói.
“...” Triệu Vũ Triết ngẩn người. Cậu ta không biết quá nhiều những trận điển hình, nhất thời nghĩ không ra Phương Duệ đang chỉ trận
nào.
”Đối thủ thấp máu tức là an toàn? Mau dậy thì đi cưng! Vinh Quang không ngọt ngào như cưng tưởng đâu.” Phương Duệ nói.
”Em...” Triệu Vũ Triết nghẹn hẳn. Phương Duệ cũng không nhiều lời với ku cậu
nữa, chỉ nhìn qua đội trưởng Đường Hạo: “Mình đi tiếp.”
”Ừ.”
Đường Hạo gật đầu. Hắn đã out khỏi cuộc chơi nên nghe rõ mồn một cuộc
nói chuyện giữa hai người từ đầu đến chót. Hai người nhận định khác
nhau, nhưng ai đúng ai sai đã rất rõ rồi.
Bốn nhân vật còn trong game đi tiếp, các tuyển thủ khác trong chiến đội cũng thầm thở phào, chỉ có Lưu Hạo là đang nghiền ngẫm.
Người khác nhìn vào chỉ thấy hai nhận định khác nhau về cùng một vấn đề,
nhưng cái Lưu Hạo thấy được lại là mâu thuẫn về quan điểm nhận thức giữa hai phong cách Vinh Quang. Trường phái chơi zâm của Phương Duệ không
thể hòa hợp với những tuyển thủ trụ cột đời sau của Hô Khiếu. Sau khi
người điều khiển Đường Tam Đả từ Lâm Kính Ngôn chuyển thành Đường Hạo,
phong cách đánh của Phương Duệ càng lúc càng lạc lõng giữa chính chiến
đội nhà mình. Trong lúc đó, phong cách đánh của Đường Hạo càng lúc càng
chín, thêm vào sự lớn mạnh và lên ngôi của một tuyển thủ chủ lực khác là Triệu Vũ Triết, điều kiện sinh tồn của Phương Duệ ngày càng gian nan.
Ngược lại, sự tồn tại của hắn cũng khiến Đường Hạo và Triệu Vũ Triết rất khó chịu.
Hô Khiếu thay đổi chưa đủ triệt để! Khi Đường Hạo lên
làm kép chính, lối chơi của Hô Khiếu hồi thời Lâm Kính Ngôn không còn
phù hợp nữa. Hô Khiếu còn phải giằng co lắm.
Trong game, năm
người Hưng Hân cắm đầu chạy đến khi phát hiện không bị đuổi theo mới
dừng lại nghỉ ngơi, cắn máu và mana để khôi phục trạng thái. Đây là game mà, đâu phải đánh giải chuyên nghiệp, tha hồ có gì cắn nấy. Đổi lại,
mối nguy hiểm phải đối mặt cũng lớn hơn gấp bội. Có bao giờ xảy ra loạn
chiến kiểu này trong những trận đấu chuyên nghiệp đâu?
Địa điểm
Hưng Hân ngồi xuống hồi máu không phải mình thích là mình dừng. Diệp Tu
quan sát chọn được một chỗ có tầm nhìn quang đãng, khó bị tập kích từ
mọi góc độ. Thậm chí khi ngồi xuống, hắn còn bắt mọi người không được
dùng những vật phẩm hồi máu gây tiếng động quá lớn, cũng không được trao đổi bằng giọng nói.
Đội năm người cứ thế mà hồi phục trong im
ắng. Bầu không khí căng thẳng do Diệp Tu tạo ra khiến mỗi người trong
đội đều cảnh giác hẳn, xoay chuột nhìn ngó xung quanh liên tục.
Sự cẩn trọng của Hưng Hân không hề uổng phí. Trong không gian tĩnh lặng
đó, họ nghe thấy tiếng bước chân một đội khác truyền đến từ đầu kia
đường hầm, không phải phía của Hô Khiếu lúc nãy. Chiến đội nào đây?
Bá Đồ đi ngược hướng với Hưng Hân, chắc chắn sẽ không gặp lại nhau quá
sớm. Vậy ắt hẳn là một trong hai nhà còn lại: Hoàng Phong hoặc Yên Vũ.
”Núp trước đã.” Diệp Tu chỉ thị trên kênh chat.
Năm nhân vật nhổm dậy, ngồi xổm lê lết, bò bò lăn lăn, di chuyển bằng mọi
cách có thể giấu tiếng bước chân để lủi vào một chỗ ẩn thân mà Diệp Tu
đã chấm sẵn từ trước. Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Diệp Tu ra hiệu mọi người lùi về sau, riêng Quân Mạc Tiếu của hắn lặng lẽ thò đầu ra
nhìn.
Năm nhân vật rốt cuộc cũng lộ diện.
Chiến đội Yên Vũ!
Phong Thành Yên Vũ, Giấu Đầu Lòi Đuôi, Lâm Ám Thảo Kinh, Há Dám Phản Kháng, Ai Không Cúi Đầu.
Thật khó tin, đội hình Yên Vũ cũng chơi liều hệt như Hưng Hân: không mang
theo trị liệu. Đã vậy còn ôm hẳn ba thiện xạ, thêm Phong Thành Yên Vũ
nữa là bốn em tay dài, chỉ duy nhất ninja Lâm Ám Thảo Kinh tay ngắn.
”Sẵn sàng chiến đấu.” Diệp Tu báo mọi người.
Vị trí núp của Hưng Hân rất kín, Yên Vũ khó lòng phát hiện. Chỉ phải xem
Yên Vũ sẽ hành động gì kế tiếp, nếu mò tới chỗ mình, Hưng Hân chắc chắn
sẽ chủ động ra tay bất ngờ.
Tuy nhiên Yên Vũ không có ý định đó. Họ rất nhanh vượt qua khỏi cái lùm Hưng Hân đang núp, tiếp tục chạy về phía trước.
Năm người Hưng Hân ló ra ngoài.
”Bám theo.” Diệp Tu nói, “Tốt nhất là có thể thấy họ đụng độ Hô Khiếu.”
Diệp Tu vừa nói xong, đằng trước đã có tiếng súng vang.
”Trất”s, không hổ danh chiến đội chuyên nghiệp! Nói đụng phát đụng ngay!” Diệp Tu tấm tắc.
Chiến đội Hô Khiếu không lập tức đuổi theo Hưng Hân nhưng sau đó vẫn chọn di
chuyển cùng hướng, vì ít nhất họ biết hướng này có ai. Họ chưa bỏ cuộc,
muốn lần theo để tìm cơ hội cướp Mảnh Mật Thất, và thế là gặp phải Yên
Vũ.
Biết rõ có địch ở phía trước, Hô Khiếu đi suốt đoạn đường đều cực kỳ cảnh giác. Khi nghe tiếng bước chân của Yên Vũ, Phương Duệ cho
rằng đó là Hưng Hân hồi máu xong quay về đánh ngược. Tình huống không
nằm ngoài dự đoán, hắn bèn nhanh chóng rải cạm bẫy, chỉ huy đồng đội vào vị trí.
Khi cạm bẫy đầu tiên bị giẫm trúng, Hô Khiếu lập tức a
lê hấp túa ra đánh. Nhưng khi thấy rõ mặt mũi địch, Phương Duệ chỉ muốn
nhai luôn bàn phím. Không phải Hưng Hân thì thôi cũng chả sao, nhưng vì
lẽ gì trời lại ban Yên Vũ cho con?! Yên Vũ có cả một hội tay dài, cạm
bẫy của Phương Duệ không có quá nhiều tác dụng. Tay dài cần chi lại gần
cho dính bẫy, họ đứng từ xa bắn tới được mà!
Đời đen như mõm chó!
Phương Duệ ấm ức quá đi.
Hô Khiếu một lần nữa bị đảo lộn trận thế. Tuy nhiên Triệu Vũ Triết lại
nghĩ khác hẳn. Nhờ vào pha mai phục của Phương Duệ, cậu ta tự dưng tìm
thấy đối tượng để trút giận.
Sở Vân Tú, Phong Thành Yên Vũ!
Đây là đối thủ mà Triệu Vũ Triết rất muốn đụng độ. Bấy lâu nay ku cậu chỉ
chờ đến ngày có thể hành Sở Vân Tú một trận ra bã, chứng minh với mọi
người mình mới là anh đại của giới pháp sư nguyên tố. Tuy bây giờ chỉ
đang trong game, nhưng ý nghĩ đó đã cắm rễ sâu vào tiềm thức nên vừa
nhìn thấy Phong Thành Yên Vũ, ku cậu liền sục sôi ý chí muốn nhào tới
quất ngay và luôn.
”Lùi!”
Nào ngờ lại nghe thấy mệnh lệnh đáng chán vang lên, và mệnh lệnh ấy lại đến từ Phương Duệ.
Tình hình có bất lợi, té gấp không phải ngợi. Địch tiến ta lùi, địch lùi ta
nhiễu. Đó chính là kim chỉ nam của trường phái chơi zâm. Phương Duệ giờ
đang thống lĩnh cả đội, dĩ nhiên sẽ xử lý tình huống bằng cách mình quen thuộc nhất.
Nhưng việc này làm Triệu Vũ Triết nóng cả máu.
”Lại lùi nữa? Rồi chừng nào mới đánh? Không phải mình mai phục quá đẹp rồi
à?” Triệu Vũ Triết bù lu bù loa. Tuy cậu ta cũng nhìn ra trận thế mai
phục bên mình không có quá nhiều tác dụng với đội hình tay dài của Yên
Vũ, nhưng cậu ta cứ thích đá xoáy thế đấy, xem Phương Duệ có xấu mặt
không.
”Mai phục không hợp lý, té trước tính sau.” Phương Duệ là
thánh chơi zâm, sao có thể tự cao tự đại hay làm màu giống cậu ta?
Phương Duệ chả ngại thừa nhận mình bố trí thất bại.
Má, dạy con nói chuyện với thứ người này đi!
Triệu Vũ Triết khổ lắm. Quan điểm Vinh Quang mà cậu ta và Phương Duệ theo
đuổi quá khác biệt. Nhìn thấy hai tuyển thủ còn lại trong đội đã lùi
theo lệnh Phương Duệ, Triệu Vũ Triết không dám solo năm người đầy máu và mana bên Yên Vũ, chỉ đành xách gậy phép lăn theo.
Yên Vũ nào
chịu thả? Ba em thiện xạ đuổi theo bắn Hô Khiếu rát mông. Trong tiếng
súng vang ầm trời, tiếng bước chân của Hưng Hân được che giấu một cách
hoàn hảo. Họ tha hồ bám gót mà chẳng sợ ai phát hiện.
Hô Khiếu
rất nhanh chạy về mộ thất nơi Hưng Hân giết gái quỷ, bỗng nhìn thấy thêm một bức tường khác đã sụp. Lúc này toàn Hô Khiếu đều muốn nhai phím tập thể.
Một chiến đội khác xuất hiện: Hoàng Phong!
Đáng
thương cho bốn em Hô Khiếu đã rơi vào tình cảnh úp sọt. Phương Duệ có
zâm hơn nữa cũng khó mà đủ đầu đủ mình bò ra khỏi sọt. Đường chỉ có hai
con, con nào cũng bị chặn!
Liều thôi!
”Lúc cần liều thì đách liều, lúc đách nên liều thì lại liều!” Triệu Vũ Triết bất mãn gào lên.
Đúng vậy, trước đó chỉ phải đối đầu với năm người Yên Vũ, hoặc trước đó nữa
nếu truy kích năm cây máu dặt dẹo bên Hưng Hân, cũng không thể tệ đến
mức như giờ. Chẳng qua có một sự thật không thể chối cãi, đây chính là
một trong những quy tắc của trường phái chơi zâm: chỉ liều mạng khi vạn
vạn bất đắc dĩ mà thôi.
Chiến đội Hoàng Phong dẫn đầu bởi thầy
trừ tà Quét Đất Dâng Hương của Điền Sâm. Từ mùa giải trước đến nay, gã
đã bỏ ra vô vàn công sức trong game để giúp Hoàng Phong quật khởi nhưng
kết quả chẳng đáng là bao. Hoàng Phong mùa giải trước vẫn không giành
được vé vào vòng chung kết, mà bản thân Điền Sâm và nhân vật Quét Đất
Dâng Hương của gã cũng tụt hạng trên bảng bình chọn ngôi sao, xuống tận
vị trí 21, chỉ còn 3 hạng nữa sẽ lọt bảng.
Có thể trúng cử vào
hàng ngũ ngôi sao đã là vinh dự lớn lao với nhiều tuyển thủ và nhân vật
rồi. Thế nhưng Quét Đất Dâng Hương là ai? Nhân vật cấp thần, tề danh với Nhất Diệp Chi Thu và Đại Mạc Cô Yên thời kỳ đầu! Nay lại phải gian khổ
chỉ để giữ ghế ngôi sao? Khó nhọc chỉ để tranh vé tứ kết? Trong mắt Điền Sâm, đó gọi là bất tài.
Phải thay đổi!
Điền Sâm không ngừng thét gào với bản thân. Mùa hè này, kỳ nghỉ này, gã càng thêm vùi đầu vào game như điên như dại.