Edit & beta: Lá Mùa Thu
Thế là Đường Hạo trở thành em
đầu tiên bị focus lên bảng của chiến đội Hô Khiếu, nhưng giờ Phương Duệ
chả rảnh đâu mà lo nhìn mặt Đường Hạo. Sau khi hiểu ra ý đồ chiến thuật
của Hưng Hân, hắn suýt nữa vứt chuột té xỉu thật.
Nếu như lúc này đang trên sân đấu, Hô Khiếu dù có thiếu mất một người thì vẫn chiếm ưu
thế toàn diện. Hưng Hân vì nhất quyết giết cho bằng được Đường Tam Đả mà tổn thất HP vô cùng nghiêm trọng. Đừng nói họ không có trị liệu, ngay
cả có đi nữa, máu thấp cỡ này cũng sẽ dễ dàng bị focus giết từng em, trị liệu không cách nào tiếp máu kịp.
Nhưng vấn đề ở chỗ lúc này đang là trong game.
Thế nên Hưng Hân đánh cho đã rồi té cũng cực nhanh.
”Chạy đi đâu?” Triệu Vũ Triết gầm lên, sao có thể cho phép Hưng Hân toàn mạng rút lui? Pháp sư nguyên tố có sức tấn công cao, AoE oanh tạc mạnh,
chính là khắc tinh của những đội đang yếu máu như Hưng Hân hiện tại.
Nhất định không để đội trưởng hi sinh uổng phí!
Triệu Vũ Triết rất có lòng tin. Pháp sư nguyên tố của hắn xông lên cứ như một pháp sư chiến đấu vậy.
”Cẩn thận!” Phương Duệ vội kêu.
Hắn không nhìn ra liệu Hưng Hân có đang bố trí chiến thuật gì không, nhưng ý đồ của họ quá rõ ràng, sao có thể không tính trước đường lui? Họ sẽ để
mặc Hô Khiếu truy sát mình? Hưng Hân đách phải cảm tử quân! Trực giác
nói với Phương Duệ rằng, pha lùi về của Hưng Hân chắc chắn có hậu chiêu, nhắm mắt đuổi theo bậy sẽ ăn đạn.
Nhưng Triệu Vũ Triết lúc này
đã không nghe vào cái gì khác. Tuy Phương Duệ là tiền bối trong đội, là
đại thần thành danh đã lâu, nhưng trường phái chơi zâm nói cho cùng vẫn
thường bị đánh giá thấp kém trong mắt rất nhiều người. Triệu Vũ Triết
thích phong cách hổ báo lội ngược dòng “lấy hạ khắc thượng” của Đường
Hạo hơn, chứ đấu pháp chơi zâm của Phương Duệ không lọt mắt hắn. Bình
thường hắn không dám thái độ với cán bộ, nhưng giờ là lúc nhiệt huyết
dâng trào, trước mắt lại có một đàn máu giấy chờ hắn giết, hắn bèn mặc
kệ lời nhắc nhở của Phương Duệ, cũng không hiểu nổi vì sao Phương Duệ
phải nói thế.
Blink!
Triệu Vũ Triết chỉ sợ Hưng Hân xổng
mất một binh một tốt nào, dứt khoát blink hẳn pháp sư nguyên tố Thiều
Quang Hoán của mình vào giữa đội hình địch, muốn hốt ổ cả team năm
người. Vừa nhảy xong, tay cũng đã thao tác một phép thuật thực thi tức
thời, Thiều Quang Hoán giơ pháp trượng lên phóng chiêu.
Phương
Duệ trợn mắt khi thấy Triệu Vũ Triết chơi lớn đến vậy. Máu của đối thủ
ít thật đấy, nhưng vẫn chưa chết, làm liều kiểu đó, tưởng người ta là
năm con quái nhỏ bị dính Sợ Hãi mà mất khống chế chạy lung tung trong
phó bản à? Hay tưởng đối thủ sẽ hoảng hồn, trở tay không kịp vì không
ngờ mình dám chơi liều?
Ok, Phương Duệ thừa nhận, từ góc độ tâm
lý ngược mà nói thì hành động ngu si này đúng là dễ khiến người ta hoảng hồn. Hắn chỉ đành cầu trời Hưng Hân quá thông minh, thông minh tới mức
không cho rằng người ta sẽ ngu hơn mình, họa may mới bất ngờ thật. Nói
không chừng thao tác của Triệu Vũ Triết nhanh quá, Hưng Hân phản ứng
không kịp, biết đâu ha?
Nhưng sự thật là Thiều Quang Hoán nằm rồi...
Phương Duệ chỉ tiếc mình không thể nhìn thấy sắc mặt của năm người Hưng Hân,
không biết họ có trợn mắt như mình, có phục sát đất dũng khí thần thánh
của Triệu Vũ Triết không. Hắn chỉ biết họ không vì thế mà nhẹ tay chút
nào. Thiều Quang Hoán bị cho cạp đất, sau đó bị hất lên không, rồi bị
Quân Mạc Tiếu và Hàn Yên Nhu cho ăn Lạc Hoa Chưởng lót lá tiễn trả về Hô Khiếu, sau mông còn có cả một quả pháo Mộc Vũ Tranh Phong tặng kèm.
Nhân vật bên Hưng Hân ít máu, không dám ham đánh nên chỉ đuổi gấp Thiều
Quang Hoán, lợi dụng hắn làm vật chắn để phóng chiêu khống chế Hô Khiếu
từ xa. Tuyển thủ kị sĩ của Hô Khiếu định cắn răng xông ra nhưng đã bị
Phương Duệ gọi lại.
”Sao không lên?!” Triệu Vũ Triết vừa bay về
đã lập tức bò dậy, phẫn nộ rống to. Thời khắc này, sự bất mãn hắn dành
cho con người được gọi là thánh chơi zâm Phương Duệ đã đạt đến đỉnh
điểm.
”Đối thủ chuẩn bị sẵn rồi, chúng ta xông lên sẽ chỉ rơi vào bẫy.” Phương Duệ nói.
”Không thử làm sao biết?” Triệu Vũ Triết gào.
”Chú em mới thử đó thôi?” Phương Duệ hỏi ngược.
Triệu Vũ Triết nghẹn họng. Hắn muốn nói rằng mình thử rồi, thử ra thấy Hưng
Hân chả có chuẩn bị ghê gớm gì cả. Nhưng kết quả mình vẫn te tua? Vì
mình quá sida! Hành động nhất thời kích động, nhất thời nóng máu, nhất
thời tưởng mình vô đối của hắn cần chi người ta phải có chiến thuật ghê
gớm mới đối phó được cơ chứ? Sơ hở quá lớn, người ta liếc mắt là chụp
ngay. Nhưng nếu bây giờ muốn Triệu Vũ Triết thừa nhận mình chơi ngu lấy
tiếng trước mặt Phương Duệ thì... hắn không cam tâm. Triệu Vũ Triết chỉ
cảm thấy nếu lúc đó mình thao tác nhanh hơn tí nữa, kẻ nằm xuống đất
chắc chắn không phải mình mà là năm người bên Hưng Hân.
”Mau đuổi theo!” Triệu Vũ Triết tránh không trả lời câu hỏi của Phương Duệ, chỉ
quay đầu kêu hai người còn lại cùng lên với mình.
Đội trưởng Đường
Hạo không còn trong trận, việc tác chiến của Hô Khiếu xuất hiện chia rẽ
thấy rõ. Hai tuyển thủ kị sĩ và mục sư lúc này đã hết còn tập trung 100% vào game, họ lén liếc qua Phương Duệ và Triệu Vũ Triết ngoài game. Cuối cùng họ không nhúc nhích. Triệu Vũ Triết là trụ cột tương lai mà Hô
Khiếu đang đặt trọng điểm bồi dưỡng, nhưng Phương Duệ mới là tiền bối có tư cách lão thành nhất trong đội hiện tại, còn chưa kể chức vị đội phó
của hắn nữa. Hai cậu này đứng yên đồng nghĩa với việc nghe theo lệnh của Phương Duệ.
Triệu Vũ Triết rất muốn lên và ra nhưng lại phát
hiện kị sĩ và mục sư không rên và la theo mình, bèn không dám đơn thương độc mã nhảy vào đội hình Hưng Hân lần thứ hai, chỉ đành đứng đó nhìn.
Ngoài game, hắn dùng ánh mắt như muốn giết người mà trừng họ. Triệu Vũ
Triết không dám quá trắng trợn lên mặt với Phương Duệ, nhưng hai cậu này thì hắn chẳng sợ.
Cả phòng huấn luyện im phăng phắc. Chỉ có năm
người được vào ổ quỷ, nhưng các tuyển thủ khác trong chiến đội cũng
không rời khỏi phòng mà ngồi lại xem màn chơi ẩn trong event. Cuối cùng
cái mà họ xem thấy, là đồng đội nhà mình vì event game mà xảy ra mâu
thuẫn.
Phần lớn các tuyển thủ đều cảm thấy bất an trong lòng, nhưng cá biệt có một người rất hứng thú khi chứng kiến cảnh trước mắt.
Lưu Hạo.
Người đã quay lưng với Lôi Đình, chuyển nhượng tự do đến Hô Khiếu.
Lưu Hạo vào đội chưa lâu và không hề nóng lòng thể hiện quá nhiều. Hắn đang cố gắng quan sát chiến đội mới toanh này, bởi hắn thật lòng muốn kiếm
thành tích chứ không như hồi còn ở chiến đội Lôi Đình. Lôi Đình trong
mắt hắn chẳng qua là một bước đệm, một cái miếu nhỏ mà thôi, không cung
phụng nổi Phật to như mình.
Lại nói, Lưu Hạo cảm thấy mình hoàn
toàn đủ thực lực để thay vào chỗ Giang Ba Đào ở chiến đội Luân Hồi. Thế
nhưng tiếc rằng Luân Hồi rất ưng ý với sự hợp tác giữa Giang Ba Đào và
Chu Trạch Khải, họ bỏ số tiền lớn mua về bằng được đồng đội cũ của Lưu
Hạo ở Gia Thế là Tôn Tường và Nhất Diệp Chi Thu, nhưng chưa hề có bất kỳ động thái nào muốn đổi Giang Ba Đào đi. Cuối cùng Lưu Hạo đầu quân dưới cờ Hô Khiếu. Hắn cảm thấy rất vừa mắt với chiến đội đã quật khởi mạnh
mẽ ở mùa giải trước này, quyết định ở đây dốc sức đánh đấm một phen.
Chỉ có điều ở chiến đội Hô Khiếu, Đường Hạo là con át chủ bài tối cao,
Triệu Vũ Triết là người mới tốt nhất của cả mùa giải, một ngôi sao tương lai với thiên phú và sức trưởng thành được tán dương khắp giới chuyên
nghiệp, Phương Duệ lại là tuyển thủ hạng sao có tên tuổi và kinh nghiệm
nhất trong đội hiện tại. Tính thêm cậu tuyển thủ mục sư không thể không
có mặt trong trận đoàn đội, đội hình năm người đầu tiên ra trận chỉ còn
sót lại vỏn vẹn một slot.
Slot này sẽ dành riêng cho Lưu Hạo?
Trước mắt Lưu Hạo không cảm thấy Hô Khiếu coi trọng mình đến vậy. Họ vẫn chưa nhận định Lưu Hạo là mảnh ghép quan trọng trong đội hình muốn xây dựng, họ còn đang tìm kiếm hình thức tổ hợp tốt nhất cho Hô Khiếu. Lưu Hạo có thực lực, lại có thể chuyển nhượng tự do, Hô Khiếu thấy vậy bèn ôm tâm
lý không thử thì uổng, cũng muốn ký hợp đồng với hắn xem thế nào. Lúc
đầu, tâm lý thử nghiệm khiến họ không quá mặn mà với việc phải mua cho
bằng được Lưu Hạo. Thật ra trước Hô Khiếu, có nhiều chiến đội khác có
thành ý hơn, ví dụ như... chiến đội Thần Thoại.
Chiến đội đã hốt
hết ba cựu tuyển thủ Gia Thế này ban đầu có từng liên hệ Lưu Hạo, còn
hứa hẹn rất xôm, rằng vị trí dành cho hắn sẽ là át chủ bài và đội
trưởng, còn trình bày với Lưu Hạo phương hướng phát triển rõ ràng. Nhưng Lưu Hạo không cần suy nghĩ đã bấm next ngay.
Thần Thoại? Trong
mắt Lưu Hạo, chiến đội này nên gọi là Thần Đằng hoặc Thần Thọt mới hợp
lý. Một con gà mờ mới vào Liên minh đã muốn tăm tia đến mình đây? Đến
Thần Thoại ư, không bằng hắn ở lại Lôi Đình! Át chủ bài? Đội trưởng? Át
chủ bài và đội trưởng một chiến đội như mấy người, tưởng tôi ham à?
Lưu Hạo không để vào mắt thiện ý của Thần Thoại, thế nên khi chiến đội Hô
Khiếu cho thấy thái độ muốn mua hắn về, hắn lập tức phấn khích chớp lấy
cơ hội. Một cường đội có khả năng đoạt quán quân như thế mới là bến đỗ
mà hắn mong muốn!
Lưu Hạo lúc đó chỉ là một trong các phương án
lựa chọn của chiến đội Hô Khiếu thôi. Nếu nói thành ý của họ đánh động
đến Lưu Hạo, có lẽ nên nói rằng nhiệt tâm của Lưu Hạo tạo thuận lợi cho
họ hơn phương án khác thì đúng hơn. Tuyển thủ tự do mà, không cần gánh
phí chuyển nhượng, chỉ cần phát thêm một phần lương có là bao. Để có thể mạnh mẽ hơn, vì quán quân, kiểu thử nghiệm này không quá nặng gánh đối
với bất cứ chiến đội nào. Thế nên lúc đó Hô Khiếu làm khá nhanh gọn, kỳ
chuyển nhượng vừa bắt đầu là ôm Lưu Hạo về ngay.
Hô Khiếu hi vọng Lưu Hạo có thể đem đến sự đổi mới, nhưng tạm thời họ chưa có kế hoạch
nào rõ ràng cả, thái độ với Lưu Hạo chỉ dừng ở quan sát và nghiên cứu.
Vì vậy Lưu Hạo cảm thấy vị trí của mình ở Hô Khiếu vẫn chưa vững chắc.
Hắn bèn để tâm nhìn ngó xung quanh. Một kẻ đã từng lăn lộn ở chiến đội
ông lớn như hắn rất biết tìm cơ hội leo cao bay xa.
Lúc này đây, nội bộ chiến đội Hô Khiếu bùng nổ mâu thuẫn, Lưu Hạo thu hết vào mắt một cách hứng thú.
Phương Duệ.
Triệu Vũ Triết.
Một cuộc chiến điển hình giữa người mới và người cũ, không gì đáng để ngạc
nhiên. Người mới nghĩ đám già cản đường mình phát triển, người cũ cho
rằng lũ trẻ uy hiếp địa vị mình đang ngồi... Tâm lý đối lập đó không chỉ tồn tại ở chiến đội chuyên nghiệp mà nghề nào cũng vậy, thời thời khắc
khắc đều diễn ra trong xã hội.
Chỉ là bây giờ ở Hô Khiếu, nó đã
công khai ra mặt rồi. Nhưng cả Phương Duệ lẫn Triệu Vũ Triết đều không
phải người có quyền lên tiếng nhất trong chiến đội này! Cuộc đối đầu
giữa họ sẽ cuốn theo chiều nào là phải xem Đường Hạo, đội trưởng và cũng là át chủ bài Hô Khiếu nhà họ, có muốn bẻ hướng gió không.
Chính là Đường Hạo, bạn Đường Hạo đã lấy hạ khắc thượng để thành danh, để lên ngồi ghế cao đấy.
Lưu Hạo phát hiện, đáp án của vấn đề thật quá đơn giản.
Blink: dịch chuyển tức thời với khoảng cách gần.