Lượt đấu thứ ba mùa giải thứ mười kết thúc.
Luân Hồi tổng 28 điểm đứng đầu bảng tổng sắp. Lam Vũ và Vi Thảo 27 điểm chia nhau hạng 2 và
3. Hô Khiếu 26 điểm hạng 4. Đánh giá từ điểm số trước mắt, bốn đội này
tạm thời là anh đại.
Sau họ, ghế thứ 5 ghi danh chiến đội Yên Vũ
với 22 điểm. Chiến đội Lôi Đình 21 điểm xếp thứ 6, một khởi đầu vô cùng
tươi sáng. Thứ 7 là chiến đội Hư Không, sau biểu hiện thường thường ở
hai lượt đầu, đến lượt thứ ba rốt cuộc đã chịu thể hiện, toàn thắng
chiến đội Lâm Hải và ôm hẳn 10 điểm về, tổng 20 điểm nhảy vọt lên hạng
7. Thứ 8 là chiến đội Bá Đồ với 19 điểm, nếu so với mùa giải trước, họ
chắc chắn là chiến đội tụt hạng mạnh nhất.
Cắt tám vé thuộc vòng
chung kết, các thứ hạng phía dưới có điểm số khá cách biệt. Ba Lẻ Một
với 14 điểm ngồi ghế số 9, Hoàng Phong 13 điểm ghế số 10, Hạ Vũ, Hưng
Hân, Bách Hoa đồng 12 điểm xếp từ 11 đến 13.
Phải nói xếp hạng
cho ba đội cùng điểm số là một việc rất phức tạp. Bình thường thứ hạng
sẽ xếp tạm theo bảng chữ cái, nếu có hai đội từng đụng độ nhau thì dựa
vào kết quả trận đấu đó để quyết định ai trên ai dưới. Trong ba đội này, xếp chữ cái ta có Bách Hoa đứng đầu, nhưng Bách Hoa thua Hưng Hân nên
nằm dưới Hưng Hân, và rồi Hưng Hân lại nằm dưới Hạ Vũ vì chữ cái. Các
điều kiện đối lập lẫn nhau, cuối cùng điều kiện thứ hai được chọn. Đáng
thương cho Bách Hoa bị gạch bỏ ưu thế hơn chữ, trở thành đội đứng bét
trong ba đội. Dĩ nhiên đây chỉ là xếp hạng tạm thời nên không quá quan
trọng, chứ đến cuối mùa giải buộc phải xác định thứ hạng chính xác, gặp
trúng tình huống lộn xộn tương tự thì phải quyết định bằng hiệp đấu phụ, không thể chơi trò tung xí ngầu may rủi thế này được.
Dưới Bách
Hoa là một tập đoàn các chiến đội tầm trung và thấp, không dám mơ ước
trèo cao. Ở khu vực có khả năng bị loại khỏi Liên minh, Lâm Hải thu
hoạch trứng suốt hai lượt đấu, ôm 2 điểm ngồi vững ghế chót, bên trên là Nghĩa Trảm với 5 điểm, thua Thần Thoại đồng điểm số trong cuộc chiến
abc.
Báo chí đưa tin và phân tích tình hình bảng tổng sắp, kèm nhận xét đánh giá về lượt đấu thứ ba.
Hưng Hân! Cái tên Hưng Hân lại tiếp tục xuất hiện!
Lượt đấu thứ ba rõ ràng có màn đối đầu cực hot giữa Luân Hồi và Bá Đồ, thế
mà Hưng Hân chỉ đánh một trận chẳng đáng quan tâm với Chiêu Hoa lại vẫn
có thể chiếm diện tích mặt báo?
Lượt đấu trước Đường Nhu một chấp hai, uy phong vô đối, lần này thất bại thê thảm?
Thất bại thê thảm xong rồi, còn mạnh miệng tuyên bố sẽ một chấp ba trong năm lượt tới? Không làm được sẽ rút khỏi giới chuyên nghiệp?
Đuệt, gái này bá đạo vãi!
Đạch, gái này láo tró vãi!
Đựu, gái này dũng cảm vãi!
Đậu, gái này hăng tiết vãi!
Lượt thứ hai thắng ngoạn mục, lượt thứ ba thua nhục nhã, suốt cả hai lượt
Đường Nhu đều là người được quan tâm nhất. Cũng như Ngụy Sâm từng nói,
mặc kệ tốt xấu, độ hot của Đường Nhu hiện đang cao vút. Sau pha một chấp hai, kha khá tờ báo muốn hẹn phỏng vấn Đường Nhu. Sau pha thua sấp mặt, lại càng nhiều cuộc hẹn hơn nữa.
Thấy độ hot tăng vọt của Đường Nhu, không ít người quả quyết cho rằng: PR! Đây là thủ đoạn PR!
Phóng viên Nguyễn Thành của báo eSport Times, người đã khó chịu với Đường Nhu trên họp báo và đặt câu hỏi dẫn đến việc cô mạnh miệng tuyên thệ, đã
viết một bài chỉ ra rằng đây là một trò hề. Đường Nhu thề thốt thì sao?
Ai có quyền buộc cô phải rút khỏi giới chuyên nghiệp? Chỉ cần da mặt cô
đủ dày, rổ cô đủ chắc để hứng đá, tìm đại một hai lý do sách vở nào đó
như “Tôi yêu Vinh Quang, tôi không thể rời bỏ nó”, hay “Vì fan, tôi có
thể chấp nhận mọi thứ” là xong. Một cô gái có ngoại hình không góc chết
như Đường Nhu chắc chắn sẽ được mọi người ủng hộ hết mình.
Tờ
eSport Times có sức ảnh hưởng chẳng kém tờ tuần san Thể Thao Điện Tử là
bao trong giới bình luận, thế nên bài viết của Nguyễn Thành nhận về rất
nhiều phản hồi.
Người trong nghề đọc vào sẽ biết ngay Nguyễn
Thành đang muốn gây sự với Đường Nhu. Mục đích thực sự của bài viết này
là để chặn đường lui của cô. Với đủ kiểu gia cát dự kể trên của Nguyễn
Thành, Đường Nhu xoay trở cách nào cũng sẽ bị đánh giá là mặt dày hơn
thớt, tha hồ nhặt đá xây nhà. Dưới áp lực dư luận như thế, ai sống sót
nổi?
Sau bài viết, vô số đơn vị truyền thông cố gắng liên hệ Hưng Hân bằng mọi cách, đề nghị Đường Nhu ra mặt phát biểu. Nhưng họ đều bị
Hưng Hân từ chối. Đường Nhu cứ như mất tích, không hề trả lời bất kỳ chỉ trích, phê bình hay ủng hộ, khen ngợi nào.
Bởi Đường Nhu mấy hôm nay đang điên cuồng tự tập luyện.
Thất bại trong trận đấu với Chiêu Hoa đã phản ánh một số vấn đề của Đường
Nhu, mà kỳ thực, đó cũng chính là hai điểm khiến Diệp Tu lo lắng nhất ở
cô.
Thứ nhất, mức độ thử thách trong đánh giải chuyên nghiệp
không đủ để kích thích Đường Nhu phát huy đầy đủ thực lực. Đây là vấn đề về tâm lý, không có cách diễn tả chính xác hoặc số liệu để chứng minh,
nhưng nó thật sự tồn tại trong tính cách của Đường Nhu. Đánh nhau trong
game cũng thiếu thử thách, nhưng cô vẫn thắng được là vì trình độ quá
chênh lệch. Còn giới chuyên nghiệp làm gì có sự cách biệt đến mức ấy?
Đối mặt với 50% HP của tuyển thủ Chiêu Hoa, không phải Đường Nhu không
dốc lòng đánh, nhưng trạng thái của cô khác hẳn với lúc một mình chống
Vu Phong và Chu Hiệu Bình. Chưa kể chiến thuật mà Chiêu Hoa nhắm vào
Đường Nhu là đấu pháp chuyên trị, được họ nghiên cứu dựa trên cách Tiêu
Thời Khâm xử lý cô trong vòng khiêu chiến. Vì vậy cuối cùng tuyển thủ
Chiêu Hoa nửa máu chiến thắng Đường Nhu full máu.
Đến trận đoàn
đội, Đường Nhu xấu hổ vì tặng điểm lôi đài cho đối thủ mà một lòng tìm
kiếm chiến thắng. Tâm lý đó thắp nên đấu chí mạnh mẽ ở cô, và rồi dẫn
đến điểm đáng lo thứ hai: Quá hăng tiết, không khống chế nổi trạng thái
của mình.
Hai điểm này đều xuất phát từ tính cách. Muốn thay đổi
tính cách một con người, ta nói khó hơn lên trời. Hai vấn đề Đường Nhu
gặp phải đều không do cô chi phối, tự tiềm thức mà ra thôi.
Biện
pháp giải quyết duy nhất là tăng trình độ kỹ thuật. Cũng như khi đánh
trong game ấy, không thể phát huy trạng thái tốt nhất thì sao? Miễn mạnh là thắng.
Nhận thức được vấn đề, Đường Nhu vừa cố gắng điều
chỉnh tâm lý, vừa bắt tay vào tăng gia luyện tập. Sáng trưa chiều tối,
trừ thời gian ăn uống ngủ nghỉ, vận động cơ thể, còn lại là Đường Nhu
cắm đầu train bất kể nắng mưa.”Lỡ xảy ra chuyện rồi sao?” Trần Quả lo ngại hỏi Diệp Tu.
”Đám trẻ nên tập luyện nhiều mới tốt. Vấn đề ở chỗ em ấy có đủ động lực để tiếp tục hoài không thôi.” Diệp Tu nói.
”Cho nên cậu mới cố ý đặt ra mục tiêu một chấp ba trong vòng năm trận, để em ấy có động lực duy trì cường độ train?” Trần Quả lại hỏi.
”Không phải... Tui là sợ ẻm nhất thời hiếu thắng quá, đòi chơi một chấp ba luôn trận kế tiếp thì toi.” Diệp Tu cười khổ.
”Nếu vậy sao không kêu cho xa một chút, mười trận đi chẳng hạn!” Trần Quả nói.
”Kêu xa quá, với tính của ẻm, chị cảm thấy ẻm sẽ phản ứng thế nào?” Diệp Tu nói.
”Tự giảm xuống mức độ ẻm cho là hợp lý...” Trần Quả trả lời.
”Ừ đó, kêu cho xa vào, ẻm đập bàn bảo khỏi xa xôi chi cho mệt, một trận là làm được ngay, chị đỡ kiểu gì?” Diệp Tu hỏi.
”Ok...” Trần Quả chịu thua. “Lỡ nha, chị chỉ nói nếu lỡ mà ẻm không làm được,
thì tính sao?” Cô nhìn bóng lưng Đường Nhu dốc sức ngồi train trên máy,
nhỏ giọng hỏi Diệp Tu thêm một câu.
”Ừm...” Diệp Tu trầm ngâm.
”Ừm là sao?” Trần Quả nhăn mặt. Thế nhưng Diệp Tu không nói gì nữa, chỉ đưa mắt nhìn Đường Nhu đằng xa như cô.
Cái thằng này lại bắt đầu ra vẻ cao thâm khó lường rồi!
Trần Quả tức tối nghĩ.
Đường Nhu đang giải quyết vấn đề cá nhân, đồng thời cả chiến đội Hưng Hân
cũng có vấn đề cần giải quyết. Có thể nói, mất trọn điểm lôi đài trong
trận đấu với Chiêu Hoa là lỗi của riêng Đường Nhu, nhưng thất bại phần
đoàn đội không thể chỉ trách một người. Đoàn đội là một thể thống nhất,
bất kể mắt xích nào không vận hành, mắt xích khác đều có trách nhiệm và
nghĩa vụ chia sẻ, gánh vác trách nhiệm. Quả thật Hưng Hân đã không làm
tốt điều ấy trong trận chiến với Chiêu Hoa, dù đội hình vào trận có cả
Diệp Tu, Tô Mộc Tranh lẫn Phương Duệ. Ba tuyển thủ siêu sao cũng không
nắm giữ nổi tiết tấu cả đội khi Đường Nhu tách rời toàn thể, bị Chiêu
Hoa chụp lấy sơ hở đánh sml.
Ba siêu sao chơi không lại chiến đội Chiêu Hoa! Nghe vào thật khó tin, nhưng trên thực tế, giữa ba ngôi sao
Hưng Hân tồn tại vấn đề phối hợp cực kỳ nghiêm trọng.
Khoan bàn
tới việc Phương Duệ chưa thích ứng hoàn toàn với nghề mới và nhân vật
mới là khí công sư Hải Vô Lượng, đây là lần đầu tiên hắn hợp tác với
Diệp Tu và Tô Mộc Tranh nên rất cần nắm bắt tiết tấu, thói quen của các
bên.
Thậm chí kể cả Diệp Tu với Tô Mộc Tranh hiểu nhau như sinh
mạng, liên tục giật giải Cặp Đôi Hợp Tác Tốt Nhất, cũng phải cần kíp rèn luyện khâu phối hợp.
Chẳng phải vì xa nhau hơn một năm khiến hai người lạ lẫm, mà là vì Diệp Tu đã đổi nghề.
Tán nhân và Ô Thiên Cơ, đấu pháp tổ hợp kỹ năng siêu linh động, siêu phức
tạp gây đau đầu cho toàn bộ tuyển thủ Liên minh bởi khó thể đuổi kịp
tiết tấu.
Toàn bộ tuyển thủ Liên minh, bao gồm cả Tô Mộc Tranh và Phương Duệ.
Họ đâu phải “toàn chức thần thánh”, cũng chưa từng hợp tác với tán nhân
cầm Ô Thiên Cơ đi đánh giải. Tình huống mà Tô Mộc Tranh và Phương Duệ
gặp phải kỳ thực chẳng khác gì đối thủ của họ. Điểm duy nhất khác biệt
là, nắm bắt không tốt tiết tấu của tán nhân cầm Ô Thiên Cơ khiến đối thủ không biết cách đối phó, mà đồng đội thì không biết cách phối hợp.
Lượt đầu, bị Luân Hồi càn quét như vũ bão, vấn đề không kịp lộ ra.
Lượt thứ hai, lợi dụng bản đồ Sông Ngưng để chiến thắng, Hưng Hân căn bản chưa hề đối kháng chính diện toàn đội với Bách Hoa.
Lượt thứ ba, đối mặt với một Chiêu Hoa có chuẩn bị từ trước, Đường Nhu đánh
tách biệt, lúc này khiếm khuyết nghiêm trọng về sự ăn ý giữa ba siêu sao mới thấy rõ.
Quân Mạc Tiếu trước khi sát thương địch, đã cắm một đao sâu hoắm vào khâu phối hợp đoàn đội của chính Hưng Hân nhà mình.
”Xem ra ba người chúng ta cũng phải tăng cường tập luyện.” Sau buổi kiểm
điểm chi tiết phần đấu đoàn đội với Chiêu Hoa, Diệp Tu nói.
”Vâng!” Thái độ Tô Mộc Tranh kiên quyết khác thường. Kém ăn ý với Diệp Tu? Không thể được!
”Má, phải đuổi kịp tiết tấu đổi 120 chiêu cooldown ngắn hả? Tay phải hoàng
kim của tui đang than khóc, có ai nghe thấy hông?” Phương Duệ nói.