Dạ xoa tam kích của hình thiên sứ Farl phát lực ban nãy đã hoàn toàn đổ vỡ, chí ít mang lại, Mục Bạch liên tục bị bức lui hàng trăm km về phía xa nhất ranh giới trên thiên không Thánh Thành.
Từ đài thành cổng điện, trận chiến của họ đã kéo tới tận cuối cùng vị trí dãy Anpơ, là rừng Elyn thuộc lãnh thổ Thụy Sĩ.
Quy mô này, dù chỉ là phản chiếu không gian của Michael, nhưng tuyệt đối xưa nay chưa từng xảy ra, hoặc không có ai sống đủ lâu để biết cái cổ đại trận chiến thực sự trong truyền thuyết ấy có tồn tại hay không.
Từ thẩm phán đến làm phản, lại tới trận đấu tranh càng diễn ra càng kịch liệt, Thánh thành muốn giết chết một người dĩ nhiên sẽ gian nan như vậy, nếu như không có trừng phạt tuyệt đối, tà thuật, yêu pháp chỉ có thể càng ngày càng tràn lan, đến lúc ấy mọi người lại sẽ bị yêu ma chi phối, lại sẽ bị trở thành đồ ăn của những yêu tộc đế quốc kia, lẽ nào mọi người đang hoài niệm thời đại làm nô lệ cho Cổ thần sao, đó là văn minh nhân loại đang thụt lùi.
Tình huống này, nhất định phải đề cập tới ai đúng, ai sai sao?
Mạc Phàm sai hay Michael sai có quan trọng sao?
Tương tự hình thiên sứ Farl là đại biểu thừa hành lý niệm của Michael, còn Mục Bạch khẳng định đầy đủ luận đạo nhất để phi thường bảo lãnh Mạc Phàm.
Hôm nay, Thánh Thành không thể thất bại!!!
Cổ đại thần thánh nhất tòa thành, thiên đường ma pháp sẽ không thể thất bại, họ thất bại, sẽ đồng nghĩa với việc thừa nhận mình sai lầm, càng sẽ không có tư cách đứng trên chỗ cao nhất chưởng quản thế gian.
Mạc Phàm cũng không nên chết đi, tốt nhất vẫn là bình an quay lại.
Hắn chết, Mục Bạch sẽ mãi mãi không bao giờ rời đi nơi này.
Parthenon Thần miếu cũng sẽ vì vậy xem quang minh cổ thành như trạm đóng quân vĩnh viễn.
Mục Ninh Tuyết, Triệu Mãn Duyên, Trương Tiểu Hầu, hay thậm chí sâu xa hơn, tình huống phát sinh hơn… có lẽ một ngày nào đó, không ai biết được, cũng khó ai dám khẳng đinh…quân đội Trung Quốc cũng sẽ vì Mạc Phàm mà báo thù.
Vong linh minh giới chắc chắn liền tận dụng mà mở ra trường tồn chiến tranh để đột phá sức mạnh.
Thực giống như trận chiến này đã là định mệnh, không sớm thì muộn… phải diễn ra.
Là cường giả nhân loại tranh đấu…
Giả dụ như vị kia Nam Cực chúa tể là kẻ đằng sau thao túng sự việc này, nhân loại thực sự cách diệt vong rất gần rồi!!!
…
Farl sừng sững trên đỉnh đầu rừng Elyn nhiệt đới như thiên tướng nhân gian giáng tọa, dưới tình huống các đại thiên sứ đều không ở, Farl tuyệt đối sẽ không cho phép Mục Bạch tiếp tục đem loại kia hắc ám dơ bẩn xâm nhiễm ngóc ngách thánh điện nữa.
Cánh sau lưng nàng, tương tự có thay đổi rõ ràng, trên mỗi một cái lông vũ nhỏ bé đều có thổ nhung, cảnh này khiến mỗi một cái cánh cũng giống như là ở vào một loại trạng thái phù sa, toả ra hào quang chi mâu màu hạt dẻ nóng đến bức người.
Trên quang chi mâu, thêm ra từng đạo từng đạo khải văn, những khải văn này nóng bức mà dày đặc, tay cầm liền có thể cảm giác được năng lượng chất chứa bên trong như một ngọn núi cát thủ thế chờ đợi, nhẹ nhàng vung ra là có thể xúc động thiên kiếp rung chuyển.
“Trầm luân địa mạch”
Mặt đất nơi Mục Bạch đang đứng trong phạm vi vài cây số mảnh rừng nứt ra nhiều tầng mạch đổ sập xuống, các khe nứt lan rộng rất nhanh khiến diện tích đứng còn lại vô cùng ít ỏi, cố ý tạo ra một cái địa phương dễ công khó thủ, nhanh chóng đặt áp lực nặng nề lên Mục Bạch.
Mà Mục Bạch trong trầm luân chấn động, hắn dĩ nhiên buộc mình phải sãi cánh bay lên cao hơn lưu tầng, ở một nơi đứng bất lợi để phòng thủ như vậy, dù cho có chặn được đòn ma pháp hủy diệt của nàng, thì hắn vẫn rất khó tránh khỏi bị đạp rớt xuống vực.
“Phốc!!!!!!!!!”
Một luồng khí xoáy tiếp thu đất bụi rừng nguyên sinh hướng ngang tới, luồng khí xoáy ở quá trình từ từ sau lưng Farl đi tới không ngừng mở rộng.
Âm ti sứ giả bay lên cao chính là vô tình không thể nắm thế chủ động, Mục Bạch nhanh chóng bị vùi lấp trong bạt ngần đất bụi, tầm nhìn của hắn phi thường bị giảm xuống tới mức tối đa, liền ngay cả sự việc gì tiếp diễn cũng không thể cảm nhận.
Thế công không ngừng, Farl đặt tay xuống mặt đất đại địa đang tách rời ra nhiều mảng, xung quanh bàn tay nàng là vòng tròn ma pháp màu đỏ nâu cùng vô số lít nha lít nhít thiểm điện.
Từ tận sâu dưới mấy tầng sinh giới, hàng vạn tia lôi điện đỏ nâu trào lên trông như mạch của những con xà hạt trườn từ lòng đất lên, lại giống như loài mãng thú tập tính bầy đàn, xà hạt gai góc có sở thích đặc biệt với khí tức nhân loại, thay nhau chen lấn quấn chặt lấy thân người Mục Bạch.
Đại địa thì đổ nát, đất bụi chặn che mờ tầm bay, từ những khe nứt thì lôi hạt vụt lên như giam giữ tuyệt đối.
Thổ cùng lôi trận pháp!!
Hình thiên sứ Farl đối với một ít đại thiên sứ trưởng mà nói bản lĩnh nàng phi thường ở một cấp bậc cao hơn, nàng nhưng là một pháp sư đỉnh phong trong trận hình pháp môn.
Đem hai cái cường đại cấm chú thổ và lôi hệ dàn trận, từng bước từng bước để một cái hắc ám thần chết bị trói chặt trong ngàn vạn lôi xà hạt, liền cơ thể đang bị nhào cắn tới tơi tả, vô cùng ghê sợ.
Xà hạt sinh ra từ lôi tức không phải là sinh vật linh tính, nhưng từng cái gai góc thiểm điện trên người, lại dễ dàng xé rách ra từng lát da thịt trên cơ thể Mục Bạch, hắc dực sau lưng vốn đại biểu lãnh khiết địa ngục, lúc này lại trơ trụi, lấm tấm chi chít vết thủng cắt.
Trong quá trình vạn kiếp bất phục này, Mục Bạch hầu như đau đớn chịu không nổi.
Chỉ nhưng hắn chắc chắn sẽ không vì vậy mà cam chịu, Mục Bạch nghiến răng, tự mình dùng tay trần, bóp lấy những cái kia đầu lôi xà đang quấn trên thân, từng con từng con một đem xé đi.
Mỗi một con xà hạt bị Mục Bạch xé ra, đều có thể nghe thấy những tiếng kêu đau đớn trên thân người hắn, đôi bàn tay quanh quẩn tử khí địa ngục cũng chuyển dần sang huyết đỏ, máu tuôn ra ào ào như vừa cắt yết hầu của một loại gia cầm nào đó.
Hình thiên sứ Farl cũng bị cái cảnh tượng này làm cho giật mình, nàng vốn xưa nay đem lại cho người khác cái cảm giác tra tấn cực hình, một sát quan tuần hành đúng nghĩa nhất.
Nhưng đứng trước Mục Bạch, tự mình một kiên quyết tâm niệm, đem tay trần bốc ra lôi hệ cấm chú.
Phải ý chí cỡ nào mới có thể làm được như vậy!!!
…
Mảnh rừng Elyn vừa mới trải qua một cuộc gột rửa ở quy mô rộng khắp, thảm thực vật từ phủ xanh mấy khắc trước thôi, giờ phút này liền không khác gì một cái sa mạc nứt mẻ, bình địa nguyên sinh.
Từ trong tấn tấn bụi sa, lôi đại địa bắt đầu lụi tàn đến không còn một mảnh, một bóng đen nam tử đang chậm rãi bước ra.
Người này vô cùng thê thảm, hai bàn tay be bét huyết dịch, chi dực màu đen sau lưng không biết bị đập nát bao nhiêu cái, số lượng cánh hai bên cũng đã hoàn toàn không đối xứng.
Nhưng Mục Bạch không chùn nửa do dự, hắn dùng băng tức đóng kín hết những vết thương trên cơ thể mình lại, bàn chân tiếp tục hướng về Farl đi tới.
Đôi đồng tử hắn phát sinh màu đen mực hun hút như vực sâu chính mình, toàn thân là một cỗ tà tính khí tức đang trùng trùng biến hóa ra, càng có bàn tay phải cầm chuôi thiết mực bút lông đang nguệch ngoạc những cái lạ lẫm đường nét.
“Đông!! Đông!! Đông!!”
Có thể cảm nhận rõ áp suất trong không khí đang bị thay đổi như có ai đó đang cố nhồi nhét thứ gì vào.
Âm thanh này khiến cho Farl đột ngột cảnh giác kĩ càng hơn, nàng rõ ràng cũng không biết Mục Bạch lại đang giấu diếm một cái chiêu số gì.
Luận tu vi mà nói, Mục Bạch tuyệt đối chưa đạt tới cấm chú cấp bậc, còn nàng đã là chí cao trong hàng ngũ, bất luận có sử dụng đến hồn thai thiên sứ không quá chênh lệch quyền năng, nàng nhất nhất có khả năng đem Mục Bạch nung thành tro cốt rồi gửi về cái kia địa ngục vị diện.
Nhưng mà, linh tính bản thân nàng không ngừng mách bảo rằng, người trước mắt, tuyệt đối không thể xem thường, tuyệt đối đừng nên lơ là.
Mục Bạch tiếp tục vẽ từ trên thiết bút những pháp văn lạ lẫm.
“Đông!! Đông!!!”
Không còn là cảm giác, không gian bắt đầu xao động rục rà rục rịch từ một nơi nào đó đang phi thường rõ ràng, nó cuộn tròn, nó trào phúng, như là sắp bục vỡ ra cho một đại quân lớn lao nào đó xâm lăng vậy.
“Tám mắt xích tử thần” Mục Bạch lạnh lẽo cất giọng.
Không gian xung quanh địa phương khu vực đột ngột nén lại từ một nguồn sức mạnh cổ đại nào đó, xuất hiện tám thanh trục, mỗi thanh lại được mắc nối từ tám khớp xích màu hắc huỳnh (vàng đen) dài chụt mét, đường kính tương đương năm, sáu người đàn ông lực lưỡng ôm vòng. Trên thân mỗi thanh đều được mạ lên những thần ngữ huyền bí, khẳng định không đến từ ma pháp vi diện.
Tám thanh mắt xích rơi ầm ầm xuống mặt đất, rãi đều xung quanh Mục Bạch như những thiên trụ chống trời, đem chính bản thân hắn trở thành một cái hợp lệ thần quan giáng lâm, đang chắp hành thi luật.
Hắn mở lòng bàn tay trái và giơ ngón trỏ lên trời, tám thanh trụ lập tức được nhấc bỗng lên khỏi mặt đất.
Hình thiên sứ Farl phản ứng ngay khi nhận định rõ ràng tình huống, nàng trước tiên quạt quang mâu dực sau lưng, thân tốc phi hành khỏi cái vị trí mình đang đứng.
“Tỏa!!!”
“Rầm rầm rầm rầm ~~~~~~”
Farl vừa di chuyển lên được vài trăm mét thiên không thì như có tám bàn tay vô hình kẹp chặt toàn bộ các huyệt đạo, tứ chi, linh hồn nàng, áp chế nàng cùng theo chúng về vị trí cũ dưới mặt đất.
Tám mắt xích trọn vẹn như một chiếc lồng giam giữ Farl.
Càng là xung quanh những tử thần trục này, có vô số xây xích băng tỏa kẹp chặt lại tra tấn bên trong.
Hình thiên sứ Farl không khỏi ngây dại.
Từ thời khắc ánh mắt Mục Bạch trở nên lẫm liệt, cuồn cuộn hắc ám, một loại khí thế có thể làm cho tất cả vật chất xao động yên tĩnh xuống từng điểm từng điểm khuếch tán ra, nhẹ nhàng nhảy lên như mạch đập, một mực chính là thần thánh ma pháp như vậy, dĩ nhiên có thể dập tắt hào quang khí khái hào hùng của quang mâu chi dực sau lưng nàng.
Liền nhìn thấy đại nguyên sinh rừng rậm Elyn cùng mặt đất bình nguyên xung quanh vốn là còn có quang mang soi sáng đột nhiên bị trở thành hư vô!
Không khí, bụi bặm, quang mang dĩ nhiên ở bên trong cái lồng băng hà của tám mắt xích phóng thích toàn bộ bị cuốn đi, xung quanh đen sì đến mức như là một cái vực sâu, mà mười cánh hình thiên sứ Farl lúc này liền lẻ loi đứng sững ở trong một mảnh hư vô khủng bố như vậy!
Nàng thậm chí có chút không dám tin tưởng con mắt của mình, loại này thần thánh ma pháp, căn bản nhân loại làm sao có thể sử dụng được, làm sao có thể đem nó ra áp trấn con người, đã là không gian vị diện bình thường đều không chịu nổi rồi!
Tám mắt xích tử thần của Mục Bạch chính là những tử trụ mang ma lực nghiền ép nhất trong hắc ám vi diện.
Xích trụ giam giữ, dù cho là chân chính đế vương cũng tuyệt đối không có cơ hội chạy thoát.
Nơi mắt ngục giáng lâm, phi thường sẽ bị nhuyễn thành bột phấn, sinh vật sống sẽ bị hắc ám trọng lực đè lên linh hồn, càng sẽ có trục xích buộc chặt lấy hết thảy huyệt đạo bản thân.
Đến khi không chịu nổi nữa, phá vỡ tinh thần, liền sẽ được thả về cõi hư vô địa ngục.
Farl rõ ràng, trong quá khứ Thánh Thành ghi chép, loại mắt xích này tồn tại ở nhân gian phi thường ít ỏi, liền có người mang được ba đến bốn mắt xích đã tùy ý chưởng khống, bắt nạt cấm chú pháp sư như đùa bỡn.
Mục Bạch ở đây lại tự mình vác được tám cái mắt ngục thần trụ này, vốn liếng như thế tất yếu sẽ ngông cuồng dám đến quang minh cổ thành đánh một trận.
Khuôn mặt Farl lúc này khốn khổ vô cùng, nàng trước sức mạnh này lại dễ dàng bị kéo vào, bất luận là cố gắng vùng vẫy ra sao cũng cảm thấy linh hồn bị kéo lại, không thể nào nhấc người lên được.
Dưới chân mình, là một vực sâu đen hút, nó sâu đến mức như thông sang tận một vị diện khác, chỉ rục rịch chờ đợi ý chí nàng bị nghiền ép tới cực hạn, liền sẽ hút hết chất dinh dưỡng bản thân mình mà thôn phệ.
Farl nhăn nhó nhìn vào Mục Bạch, nàng nhăn nhó một phần vì đang chống cự với hố vực, liền đến xương khớp tay chân đều đang bị bục vỡ ra như thủy tinh, sắp không còn đứng vững nữa rồi.
Nhưng trọng yếu nhất, nàng nhận ra một thứ rất không hợp lý…
“Ngươi không phải đọa lạc thiên sứ?”