Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 27: Chương 27: Năng lực của ta




…….

Quốc gia phản chiếu của Michael tạo nên xác thực rộng tới chân thực phần này Âu Châu lục địa, dãy cồn cát trước mắt cũng có thể đã vượt qua Italy biên giới.

Ma pháp hủy diệt Mạc Phàm phá hủy tòa thành cũng chưa đến địa phương đây tác động, bất quá chỉ là rung chấn liên hồi của quá nhiều cấm chú, đế vương gây ra để lại một ít đổ nát nhà cửa.

“Không trùng đặn tro tàn hỏa diễm, không hắc ám khí tức quẩn quanh, không nặng nề tử vong xác thối…địa điểm này thật thích hợp”

Triệu Mãn Duyên câu dẫn hai đến ba đại đạo tòa thành pháp sư theo đuổi mình một chặng đường khá dài rồi dừng phi hành lại.

“Giống như hắn đã dừng lại vậy” Một cái nữ nhân pháp sư truy bắt ra tín hiệu cho quân đoàn bao vây đến mục tiêu.

Dưới thôn thị ở Italy lãnh thổ, Triệu Mãn Duyên nhìn lên sơ bộ những khuôn mặt nãy giờ điên cuồng đuổi theo mình như chạy cướp, đoán chừng khoảng bảy mươi người đi.

Phần lớn trong số bọn họ đều là thanh y thánh vũ nhân viên, quân đội lực lượng riêng của Michael giao cho Farl tiếp quản, bọn họ tuy rằng còn chưa thể tiếp cận năng thiên sứ chân chính, nhưng thực lực toàn thể muốn vượt xa thánh tài giả!!

Từ một thân một mình, đến bị vô số tông đoàn mạnh mẽ vây quanh, Triệu Mãn Duyên lại như là bước vào trong bẫy rập vì mình tỉ mỉ chuẩn bị.

Trên thực tế cái này cũng không phải vì hắn chuẩn bị, mà là Farl vì một cái đọa lạc thiên sứ mà sẵn sàng tiếp ứng, chỉ là Triệu Mãn Duyên trước tiên đạp vào dẫn dắt bọn họ đi để giải nguy cho huynh đệ mình.

“Quá ngu xuẩn, ngươi vốn dĩ có thể tin rằng bản thân sẽ theo đại thiên sứ trưởng Gabriel chạy thoát dù phi thường ít ỏi cơ hội, nhưng là không biết phận, dám quay lại cứu người.” Thần tài Obunu khuôn mặt biểu thị dè biểu nói.

Ở Thánh Thành đại đạo, không kể đại ác ma Mạc Phàm được đích thân lãnh tụ đứng đầu Michael săn sóc, còn có ngoại trừ loại kia tà thuật yêu nghiệt cấp bậc ly tai giả, phản thiên sứ, đọa lạc thiên sứ và lực lượng Thần Miếu mạnh mẽ, một tuấn tú nam nhân đến từ liên minh thương hội như Triệu Mãn Duyên xác thực muốn so với họ dễ đối phó hơn nhiều, tuyệt đối là ban ngày mộng cảnh hoàn mỹ nhất để lập công trạng, vừa có thể bắt làm mấy tiểu uy hiếp.

Sao phải cần thiết trâu bò phóng lao đến thiêu thân vô nghĩa, nhờ cái này đối phương vô tình chạy đến, mở ra một con đường đơn giản hơn, được trực tiếp chọn phù hợp mục tiêu, quyết định sống chết đeo bám.

Bầu không khí hào sảng như ăn mừng này làm cho Triệu Mãn Duyên cũng vài phần buồn cười, hóa ra cái gì quang minh theo dõi, cái gì thế gian tôn quý, thần thánh chi địa, so ra với hắn cũng phân chó một giuộc.

“Nói nhiều như vậy cũng chỉ là loại gà chó các ngươi vốn muốn nhân tiện cắn đuổi kẻ mà mình nghĩ sẽ dễ bắt nạt hơn thôi.” Triệu Mãn Duyên trên ánh mắt cũng lộ ra sự tự tin cười cợt hướng lên những thanh y pháp sư.

Đều là những tên ngụy dạng, ham sống sợ chết, ưa chuộng việc nhẹ nhàng hơn là khó khăn, ảnh hưởng tính mạng.

Phổ biến tài tử phóng đạt như thế… hóa ra Thánh Thành cũng tồn tại.

Thật khiến cho người khác không khỏi lắc đầu thất vọng.

Bất quá, ta rất thích đạp lên những kẻ giống mình!!!

“Ngươi không chạy sao?” Thần tài Obunu cười cợt, cố ý trêu đùa xuống.

Bọn họ cùng nhau tiến lên, bao quanh lấy Triệu Mãn Duyên trong gọng kìm, nếu như đối phương không đồng ý vũ lực giải quyết, thì cũng chỉ có thể buông tay chịu trói.

Để cho toàn bộ trên gương mặt có chút mếu miệng, Triệu Mãn Duyên trái lại từ đầu đến cuối đều không mang ra một tư thế của kẻ nhược giả.

“Ta thường ngày là một kẻ sắc lang sợ chết, nhưng thế giới này tồn tại một đạo lý các ngươi nên hiểu, con người dù nhát gan đến đâu cũng sẽ không có đi sợ hãi kẻ yếu hơn mình.” Triệu Mãn Duyên nói rằng.

Lời này buông ra đến, hết thảy Thánh Thành pháp sư đều nghe rõ ràng, hết thảy bọn họ chung một biểu hiện phi thường không thoải mái!

Càng mang mấy phần mất đi cái tôn nghiêm cao nhất.

Thanh y thánh vũ pháp sư, chưa kể còn có những thần tài cường giả trong danh sách riêng của đại thiên sứ trưởng Michael, bất cứ ai trong số bọn họ đều có thể tự mình chống đỡ một phương trời.

Ấy thế mà Triệu Mãn Duyên, cái tên dân buôn này lại đơn độc xảo ngôn như thế trước toàn bộ bảy mươi người.

“Chúng ta còn không lột da ngươi xuống, cùng xông lên!” Thần tài Ohunu trừng hai mắt giận dữ.

Bầu trời âm trầm nhưng chen không ra nửa giọt nước mưa trên phần thôn làng phản chiếu, đột nhiên nửa phút sau hóa thành một mảnh thanh hồng bao phủ.

“Rít rít rít ~~~~~~~~~~~~~~”

Ngàn vạn tia ý niệm đung đúc khổng lồ như những tòa nhà mấy trăm tầng từ trên cao thả xuống, còn có hủy diệt ma pháp lẫm liệt phóng ra từ nâu vàng ma pháp bỗng hóa thành liệt mâu tiễn, mang theo vô số mảnh quang huy như hồng nhạn sa trường, sắc bén cùng nóng rực ánh sáng, trong phút chốc ngắn ngủi lóa lên kín cả bầu trời.

Mặt hướng ngược lại, cảm thấy sa cốt phù sa đầy răng cưa to to nhỏ nhỏ rồi một vòng sát bên một vòng, tiếp hợp thành đại lốc xoáy răng cưa lớn đến như đại thụ che trời cốt, trung tâm là đao kiếm to nhỏ, trong cùng như răng nanh móng vuốt sắc nhọn của một số quái vật!

Quả thực chính là một cái máy xay sinh tố to lớn, không phải lấy hoa quả, mà nhà cửa, gạch đá, còn có máu tươi của bất kì ai vô tình rớt vào.

Mới vừa rồi còn gió yên sóng lặng, toàn bộ bình yên không có thứ gì, đột ngột xuất hiện bao nhiêu cỗ máy giết chóc như vậy, tiếng kêu xé rách không khí tràn ngập bên tai, càng kinh sợ đến tột cùng.

Quần công cường giả trảm xuống như vậy, tầng tầng lớp lớp, liền thiên địa cũng muốn vì thế mà nứt ra, lại còn bao nhiêu khác biệt với mấy cái mạnh mẽ cấm chú phát huy.

Triệu Mãn Duyên hít một sâu vào, cảm khán cũng không tỏ ra mấy phần đánh giá cao.

“Hoàng bào nhân tác!”

Hắn đứng ở trung tâm của mọi ma pháp đổ về, giữa ngực phát ra một luồng hào quang thuần túy, thế nào lại hư hư thực thực, óng ánh như kim đan thôn phệ, cứ việc từ tiểu điểm nho nhỏ phía trước, sắc ánh tỏa ra dọc theo trên người dần dần đan thanh một cái hoàng kim khải y, sáng như kim sắc bình minh, khiến Triệu Mãn Duyên khí chất ngời ngợi vạn phần, có thể xem như tương đồng một số vị thần tài vương giả.

Lớp thứ nhất bảo hộ cơ thể là khải ma cụ huỳnh quang này.

Triệu Mãn Duyên từ bàn tay lấy ra duy nhất thủy phật châu làm hàng rào thứ hai, cũng không có đem ra thêm bất kỳ cái ma cụ nào khác nữa.

Mười tám hạt châu!!!

Trên thực tế mỗi tu luyện ra thêm một viên thủy phật châu, thủy hệ năng lực phòng ngự của hắn sẽ tăng cường mấy phần.

Còn nhớ cảnh giới lúc trước hắn đạt được mười ba viên ngang với Ngô Khổ, có thể lấy mưa làm thành lũy, trong ngoài tổng cộng ba tầng thủy châu bảo vệ, vững như thành đồng vách sắt, không sợ hết thảy.

Mà thủy phật châu của Triệu Mãn Duyên hiện tại tổng cộng có mười tám hạt châu, đã là cảnh giới cao nhất của thần thánh ma cụ này.

Đại biểu dưới thủy hệ phòng thủ, Triệu Mãn Duyên chưởng khống có thể ra tới năm lớp siêu tinh tuyệt đối phòng ngự, liền kết giới bảo vệ thành thị cùng yêu ma cấm chế cũng chỉ đạt tới cấp bậc này.

Sáu lớp thiên giới kết ngự, trong huỳnh quang tỏa ra, ngoài bích thủy bao bọc, Triệu Mãn Duyên ở bên trong tùy ý lia tay mình ra hai bên điều chỉnh tinh xảo lam kim cương bất hoại chống đỡ tám phương tứ hướng hủy diệt ma pháp.

“Lão tử chỉ đứng đây phòng thủ, nếu không để tất cả ngươi xã hết toàn bộ mạnh mẽ nhất thực lực cho đến khô cạn, ta thề sẽ đem toàn bộ gia sản Triệu Thị cho Triệu Hữu Càn!”

“Ầm ầm ầm ầm ~~~~~~~”

“Ầm ầm ầm ầm ~~~~~~~”

Một hồi khủng bố liên miên đổ xuống, nơi nào lực lượng đi qua, hoàn toàn sẽ cuốn văng sự sống, đánh sập vật thể, nhưng dường như chúng lại tuyệt đối khuất phục trước lam tinh phòng ngự cửa Triệu Mãn Duyên, dĩ nhiên mặc cho có thể rung chấn, áp bức đến cùng cực cỡ nào, bọt nước nổ đến lớp trước tiên kết giới bắn tung tóe ra sao, người bên trong vẫn sẽ bình yên vô sự.

Thị trấn thôn làng gần như bị san bằng thành thảm họa cảnh giới, áp súc kia ma pháp để lại kéo sập mấy tầng đất đai xuống vài chục mét, thật khó có thể tưởng tượng được cái vật thể nào tồn tại nổi ở điều kiện kinh khủng này.

Thứ đó, chẳng khác gì hòn ngọc giữa bãi thố bình nguyên đổ nát.

Thủy phật châu xác thực đã là khớp mạch chi tinh với thủy hệ chí cao của Triệu Mãn Duyên, nếu không đạt tới lực lượng vô thực hủy diệt toàn bộ, liền một, hai lớp vỡ lại từ từ theo nguyên châu hạt phục trạng.

Bất toại kết giới…

“Ài, nói các ngươi phân chó thì là phân chó, lão tử chọc đến như vậy liền cắn cũng không rách được quần.” Triệu Mãn Duyên chỉ tay mắng thậm tệ lên những thanh y thánh vũ xung quanh mình.

Tốt xấu làm nhân viên dưới Michael thiên sứ quyền lực, bọn họ tu vi đều là đỉnh vị giả pháp sư ít nhất, trong đoàn đội còn có hai tới ba vị thần tài đã là cấm chú pháp sư, cứ việc chưa có tới độc lập tự vận hành cấm chú, nhưng cùng nhau khẳng định vẫn sẽ tạo nên một hồi rung chấn quét ngang thành thị.

Loại này tiểu tử kia chợ cá chửi bới toàn bộ bọn họ, liền tức muốn nổ não rồi, hận không thể đem hết thấy cuồng lực xé xác hắn ra.

Nhưng nói đi thì cũng là không thể xé xác hắn ra được…

Lớp phòng ngự ban nãy, dù cho có đem hết ma năng thi triển hủy diệt lực lượng cỡ nào, cũng chưa chắc có thể phá vỡ

Cái này, đối phương nhất định như cái dị đoan yêu nghiệt…

Không thể đánh nổi!!!

“Vừa nãy triển khai, tầm chắn ma pháp lực lượng khá dày đặc, ta không thể toàn tâm chú ý đến loại tà thuật dị thường của hắn… nhưng chung quy nhất định hắn sở hữu một cái siêu thực thần phú phòng ngự, là cấm chú pháp sư!!!” Một thần tài khác trong đội ngũ lên tiếng, trong lời nói của hắn, mang theo mấy phần suy yếu thể trạng.

Triệu Mãn Duyên cười gằn với lối suy diễn này của những quang minh pháp sư.

“Cứ việc đánh bại các ngươi cũng không thể cho ta tăng dài bao nhiêu danh vọng, nhưng dù sao cũng tốt hơn bất kể đi đến nơi nào đều bị một ít lũ gà vịt nát tôm muốn tới xem thường. Ngày hôm nay qua đi, các ngươi có thể thoải mái ở lăng tuyền mà tự ngẫm nghĩ, việc chọn lựa ta để ra một cái tiểu uy hiếp trên thực tế còn đáng sợ đến cỡ nào.”

Nhân tiện, Triệu Mãn Duyên cũng thảy trên tay ra một viên đồ đằng châu xuống chân thánh y giả.

Đồ Đằng châu nho nhỏ đột nhiên toả ra hào quang cường thịnh đến cực điểm, quang mang để những thánh tài giả cùng thần tài giả kia hầu như không mở mắt ra được.

Một con hải thú cấp hòn đảo, không có dấu hiệu nào xuất hiện ở phía trên thánh tài đại quân, khi nó hạ xuống, chính là thái sơn áp đỉnh trên ý nghĩa chân chính, trong nháy mắt ép vỡ một mảnh lớn thôn thị, rừng núi, càng áp đảo một nhánh thánh tài pháp sư kia.

“Rầm rầm rầm!!!!!”

Bá Hạ giáng lâm, thân thể kinh khủng kia liền gây cho người ta lực áp bách vô tận, đồ đằng bá hạ một cái quét ngang, càng là đem mấy chục tên thanh y thánh tài giả cho đánh bay ra ngoài, bọn họ từng người từng người thân thể nhỏ bé tại trước mặt Bá Hạ quái vật khổng lồ như vậy chính là đất cát!

“Là đồ đằng thánh thú!!”

Có người nhận ra loại cổ lão sinh vật tràn ngập khí tức thần tính này, các thánh tài giả trong lúc nhất thời cũng có chút không biết làm sao.

Sinh vật khổng lồ này xuất hiện ở trong chiến dịch Ma Đô thu được lột xác, trở thành đồ đằng thánh thú chân chính, quy mô tiếng vang nhất định cũng sẽ lọt đến một vài người trong Thánh Thành.

Nhưng rõ ràng, Bá Hạ đơn độc xuất hiện, dù là một á đế vương cấp bậc, thực lực cũng không cường đại tới mức có thể dễ dàng một mình áp chế hết thảy thanh y thánh vũ cùng thần tài pháp sư.

Chỉ nhưng trọng yếu quang minh pháp sư mà nói, suy yếu trên người bọn họ đã thấy rõ, mấy hồi đem ma năng dồn lên Triệu Mãn Duyên đều hóa vô dụng, bỗng chốc giờ phút mới phi thường rõ ràng tác hại. Nếu đem ra so với Bá Hạ sung túc kia tràn trề sinh thể, tuyệt đối là không có tới nửa điểm cơ hội thoát được trở ra.

“Yêu nghiệt, Thánh Thành hôm nay toàn bộ tới đây đều là dị đoan yêu nghiệt lui tới, năng lực tên này rốt cuộc là cái gì vậy, có thể từ trong hủy tức ma pháp yên lành bình an đi ra, càng có thể triệu hồi đồ đằng thánh thú đế vương cấp bậc…!!!” Thần tài Ohunu mặt mày giận tím tái đến vượt ngưỡng giới hạn mà hét lên.

Triệu Mãn Duyên nhưng là liếc dò ánh mắt tìm tới địa phương Mục Bạch đang quyết chiến với hình thiên sứ Farl, hắn bất quá có nghe được những lời oán hận của Ohunu vanh vảnh.

Thật buồn cười a.

Năng lực của ta sao?

“Ta giàu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.