Toàn Chức Pháp Sư

Chương 162: Chương 162: Chúng ta chiến một trận thống khoái đi!!








Dịch: Hoangforever

Mạc Phàm vừa nói xong, không khí toàn trường giống như muốn ngưng kết lại.

Vẻ mặt của hơn 1 vạn lão sư và sinh viên trong học phủ lúc này cũng cứng nhắc lại!!

Cả học viện hơn một vạn tên Lão sư cùng học sinh trên mặt vẻ mặt cũng ở đây lúc đọng lại ở!!

Trò đùa gì đang diễn ra vậy??!!

Thằng này…. hắn bị điên rồi đúng không!!!

Không phải Tiêu viện trưởng vừa mới nói qua về chuyện này rồi sao???

Đó là đã nhiều năm như vậy rồi, ở trong học phủ Minh Châu này chưa từng có ai làm được chuyện này hay sao??

Mà hắn cũng chỉ là một tên sinh viên hệ triệu hoán nho nhỏ. Tại sao hắn có thể kiêu ngạo tới như vậy?? Tại sao hắn có thể xem thường bốn năm vạn tân sinh viên toàn trường tới như vậy được???

Ở Thanh giáo khu này vẫn còn có không ít học sinh cũ. Trong đó cũng có không ít tên sinh viên lăn lội 3-4 năm trong giáo khu này rồi. Lúc này bọn họ cũng ngơ ngác nhìn cái tên tân sinh viên vừa mới nhập học đang còn khiêu chiến toàn bộ tân sinh viên mới này. Bọn họ thật thật lâu nhìn hắn ngơ ngác mà không có hồi tỉnh lại!!

Giả bộ!! Ai mà không có chứ. Vấn đề là người phải xem tình huống hệ triệu hoán của các người lúc này như thế nào chứ??? Đến bây giờ còn chưa đánh bại được tới 50 người. Thế mà người lại dám nói với chúng ta rằng người sẽ đánh bại tới số 200??

Chỉ dựa vào một mình người?? Người muốn đánh bại hết 150 người ở đây????

U Lang Thú tiến cấp mặc dù lợi hại. Lực chiến đấu của nó nếu như so sánh với yêu ma bình thường thì mạnh hơn rất là nhiều. Thế nhưng muốn đánh bại 150 người khiêu chiến trong 5000 tên tân sinh viên thì chuyện này tuyệt đối không có khả năng!!!

………….

” Mẹ kiếp! Hắn tại sao lại cuồng vọng tới như vậy?? Ngay đến lão tử ta còn không dám nói ra như vậy!”

Lúc này khuôn mặt La Tống khó coi tới cực điểm.

La Tống có thể khẳng định một điều ngày hôm nay hắn chính là nhân vật chính. Sau cuộc ” Đấu thú so tài” này mọi người chỉ có thể cung kính ngước nhìn hắn mà thôi.

Kết quả thì sao?? Kết quả là chỉ cần một câu khiêu khích toàn hệ của Mạc Phàm… liền biến hắn thành làm nền cho cái tên chết tiệt kia!

Nếu như hắn có thể ra sân khiêu chiến lần 2, thì La Tống hắn chính là người đầu tiên đánh một trận tử chiến với cái tên Mạc Phàm chó chết kia!

” Cái em gái nhà hắn chứ! Ta ghét nhất là cái loại người tự cho mình là đúng thế này. Hắn nghĩ rằng chỉ với một con U Lang Thú tiến cấp kia thì không có ai đánh lại được hắn sao?? Các huynh đệ, chúng ta cùng nhau lên. Đập chết hắn đi.”

Những sinh viên nóng tính liền đứng dậy. Bọn họ hận không lập tức đứng ngay dưới cái lồng sắt kết giới kia đánh một trận.

“Thật là không biết trời cao đất rộng.”

Một số người nhìn có vẻ khôn ngoan thì trong đôi mắt của bọn họ liền hiện ra mấy phần cười nhạo.

Học phủ Minh Châu là một mảnh đất Ngọa Hổ Tàng Long. Vừa mới lúc nãy thôi đã có một tên Trung cấp Ma Pháp Sư tên là La Tống xuất hiện rồi. Cho nên người có thực lực đạt tới cấp bậc trung cấp tuyệt đối không chỉ có mình cái tên La Tống kia.

Học phủ Minh Châu khóa trước cũng có xuất hiện trung cấp Ma pháp sư trong tân sinh viên. Cuộc ” Đấu thú so tài” như thế này đương nhiên bọn họ không hứng thú tham dự rồi. Nhưng sau khi cái tên hệ triệu hoán kia nói ra câu cuồng vọng khỏi miệng xong. Thì những cường giả ẩn núp kia thật sự để cho cái tên tôm tép nhãi nhép này ở đó mà diễu võ dương oai sao???

…………….

Mạc Phàm đứng ở giữa sân.

Lúc này hắn có thể nghe thấy được tiếng chửi mắng hắn vọng tới từ khắp nơi trên khán đài.

Bên trong Thanh đấu quán này có hơn vạn người đang ngồi xem đấy. Tất cả ánh mắt bọn họ đều chăm chú nhìn vào cái người đang đứng ở giữa sân quyết đấu kia. Tiếng mắng chửi, tiếng la ó từ bốn phương tám hướng truyền tới giống như lôi đình cuồn cuộn mà tới vậy. Đây hoàn toàn là một thể nghiệm chấn động tinh thần chưa từng có từ trước tới nay.

Nhưng mà, Mạc Phàm một khi đã quyết định như vậy thì hắn cũng sẽ phải chiến đấu với cái đám người đang còn la ó ở trên kia!

Lão sư Đường Nguyệt nói không sai. Một người song sinh hệ như Mạc Phàm thế này. Nếu như không có tư chất nguyên khổng lồ chống đỡ, ý chí không kiên định thì hắn cũng là một kẻ vô tích sự mà thôi.

Không có tiểu cá chạch trụy trải qua tẩy lễ địa thánh tuyền, quả thật Mạc Phàm không có cách nào đem cả 4 hệ chiếu cố chu toàn được.

Cho dù hắn có bảo vật tuyệt vời như vậy, Mạc Phàm vẫn cảm thấy hắn nghèo rớt mồng tơi.

Cũng may U Lang Thú lúc này của hắn cũng đã tiến cấp.

Một con thú có thực lực có thể đánh sâu vào cấp bậc Chiến Tướng. Chẳng lẽ hắn có thể trơ mắt nhìn nó mắc kẹt ở giai đoạn này sao?

Nếu như hắn nói rằng hắn không muốn?? Vậy thì đào đâu ra cho đủ tư chất nguyên để hắn có thể giúp U Lang Thú của mình lên được cấp bậc Chiến Tướng?? Một lọ Luyện Huyết Chi Thú căn bản không đủ để nhét kẽ răng!!!

Hắn làm như vậy, nhìn thì có vẻ rất là lỗ mãng.

Nhưng một cơ hội tuyệt vời như vậy đang còn bày ra ở trước mặt hắn. Một cơ hội có thể một hơi đem trọn tư chất nguyên tu luyện của 4000 tên tân sinh viên ôm về trên người của hắn. Chẳng lẽ nó đã hợp lại rồi mà hắn không chạm tới một cái để cho nó cứ như vậy thổi qua trước mặt à???

Hắn thua. Thì cùng lắm hắn bị mắng chửi thêm mấy câu nữa. Mà mắng chửi thì cũng có chết đâu. Hắn có để tâm tới mấy câu chửi đó đâu mà sợ.

Hắn thắng. Đó chính là tư chất nguyên đầy tràn đấy!

Những thằng đệ tử của đại thế gia, thế lực lớn kia chỉ sợ bọn nó cũng chưa bao giờ có cơ hội một hơi ẵm nhiều tư chất nguyên tới như vậy!

” U Lang Thú, không phải người rất thích đánh nhau hay sao… Hôm nay hai chúng ta đánh một trận cho thật thống khoái đi!!”

Chiến đi! Chúng ta đi nào!

Hai con mắt Mạc Phàm quét ngang toàn trường.

Cảm giác bị một vạn người nhìn chằm chằm vào mình…. Cũng chỉ có thế mà thôi!

………….

” Ta muốn xông lên đánh cho hắn một trận, đánh cho mẹ của hắn cũng không nhận ra hắn được!!”

” Ta sẽ đem con U Lang Thú của hắn nấu úp ăn. Cái loại rác rưởi. Ở trước mặt Long Ngạo Thiên ta mà vẫn có kẻ dám ngạo hơn ta, cuồng hơn ta sao? Con mẹ nó chứ! Cái đồ không biết xấu hổ!”

” Ta đây là người chuyên trị cái thể loại giả bộ xxx!!”

Ở cửa vào, thoáng cái liền đông đúc người hẳn lên.

Hành động này của Mạc Phàm thoáng cái liền đem hơn 5000 tên tân sinh viên cho chọc giận.

Lúc trước có lẽ mọi người con kiêng kỵ con U Lang Thú tiến cấp kia của Mạc Phàm. Thế nhưng lúc này không một ai là không muốn mình là người đầu tiên xông lên đánh chết cái thằng chó chết kia. Nếu không lại để cho người khác nghĩ rằng hệ bọn họ không có cường nhân!

Rất nhanh liền có 5 người nhảy vào sân quyết đấu.

Trên khuôn mặt 5 người này tràn đầy tức giận. Hiển nhiên là bọn họ muốn xem cái thằng ngạo mạn này thực lực như thế nào rồi.

Mới nứt mắt đã đòi xông ra tranh đoạt tài nguyên. Đến ngay cả mẹ hắn cũng chưa từng thấy có người nào vừa mới nhập học đã muốn cướp đoạt toàn bộ tài nguyên của tất cả mọi người rồi. Thằng này chán sống rồi!!!!

” Hừ! Không phải cũng chỉ là một con tiến cấp U Lang Thú thôi sao. Cũng không phải là không chiến….Má ơi!!!

Cái tên Long Ngạo Thiên kia còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị U Lang Thú bộc phát ra tốc độ đáng sợ, một vả đánh bay ra ngoài rồi.

Trên tay người này cũng có một ma cụ phòng ngự. Nhưng lực đánh của U Lang Thú vẫn là một hơi đánh bay hắn ra ngoài xa 5-6 thước. Hắn trực tiếp nằm sấp trên mặt đất không bò dậy nổi.

Các đồng đội của hắn nhìn mà trợn tròn mắt.

Bọn họ ở trên khán đài nhìn thì có vẻ chậm. Cho rằng tốc độ của U Lang Thú cũng chỉ có vậy mà thôi. Nhưng khi chân chính đối mặt. Nó nhanh không phải chỉ có một lần!!

” Cũng chỉ là một đám nóng đầu thiếu suy nghĩ mà thôi.”

Mạc Phàm nhìn mấy người này, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Lão tử đã là một Trung cấp Ma Pháp Sư cho nên mới có tư cách dám đánh cuộc một lần. Đám các người nếu như đi so sánh với đội ngũ của Lý Tuấn Nguy kia không khác gì lũ ô hợp. Thế mà cũng dám vác mặt xông lên khiêu chiến, không biết xấu hổ à???

U Lang Thú thì cũng không có nói nhiều với mấy người này làm gì. Nó đuổi theo mấy người còn lại đang chạy toán loạn kia. Nếu không phải Mạc Phàm nói U Lang Thú hạ thủ lưu tình. Thì cái đám 5 người này đừng nói là thiếu mất tay hay gãy mất chân, mà đến cả mạng nhỏ của bọn hắn còn chưa chắc đã giữ nổi!

………..

Một nhóm 5 người này sau khi cho vào nhập viện hết. Rất nhanh liền có nhóm tiếp theo xông lên khiêu chiến.

Mạc Phàm vẫn đứng ở đấy, bất động sừng sững.

Một đám người chỉ biết hành động theo cảm tính, U Lang Thú giải quyết nhanh gọn vẫn còn dư dả sức lực!

Nhưng mà, Mạc Phàm cũng không tin người trong học phủ Minh Châu cũng chỉ có như vậy. Hắn đứng ở đó…chờ chân chính cường giả nhảy ra!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.