Toàn Chức Pháp Sư

Chương 161: Chương 161: Ta muốn toàn bộ








Tác giả: Loạn

Dịch: Hoangforever

Sau khi bụi bặm tiêu tan dần. Lúc này mọi người mới thấy được một hình ảnh vô cùng hoảng sợ.

Con U Lang Thú đột nhiên biến mất kia dĩ nhiên lúc này nó đang đứng trước mặt Lý Tuấn Nguy. Bốn chân của nó dẫm lên dây lên ” Đằng Tường”. Cái đầu của nó tiến sát tới gần Lý Tuấn Nguy chỉ tầm 1 thước.

Có thể nói, con U Lang Thú này nếu như có ý định giết chóc ở trong lòng, thì hai chiếc nanh của nó có thể dễ dàng cắn đứt đầu Lý Tuấn Nguy kia….

” Trở về đây!”

Lúc này giọng nói của tên triệu hoán ma pháp sư kia mới vang lên.

U Lang Thú biểu lộ ra dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn. Nó từ trên dây leo ” Đằng Tường” nhảy xuống và cũng không thèm quay lại ngước mắt nhìn tổ đội 5 người khiêu chiến kia lấy 1 cái. Nó ung dung, chậm rãi trở lại bên cạnh Mạc Phàm.

Cái điệu bộ ung dung, ngẩng cao đầu, trong ánh mắt còn hiện ra còn chưa thỏa mãn kia, rõ ràng là nó đang nói:

Loài người?

Quá kém.

” Hứa Chiêu Đình! Có đúng là người một năm không nhìn thấy hắn không vậy??”

Một nữ sinh có ánh mắt không thể tin được nói với một nam sinh ở bên cạnh.

Mà Hứa Chiêu Đình lúc này thì nhìn đến u mê rồi!!

Kia có đúng thật là Mạc Phàm không vậy??

Sau trận tai họa kinh khủng ở Bắc Thành kia, Mạc Phàm liền đột phá tới Trung cấp Ma Pháp Sư. Nhưng cho dù là như vậy, hắn cũng không thể nào chỉ trong vòng 1 năm tu luyện hệ triệu hoán mới Thức tỉnh tới trình độ này được. Cái con thú trước mắt dễ dàng đánh bại tổ đội 5 người khiêu chiến của Lý Tuấn Nguy này nếu như so sánh với yêu ma bình thường thì nó mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Nếu như tiểu đội tiên phong ngày trước của bọn họ ở trên đường mà gặp phải một con như thế này. Chắc chắn toàn quân bị diệt!!!

” Ta… ta thật sự không biết nữa. Hắn… hắn luôn là như vậy. Luôn không biết tại sao lại trở nên rất mạnh như vậy.”

Lúc này Hứa Chiêu Đình phát hiện ra một chuyện. Đó là hắn càng ngày càng không thể hiểu được Mạc Phàm là người như thế nào nữa. Trên người của hắn có quá nhiều điều bí ẩn không sao mà giải thích được.

……….

” Chết tiệt! Cái con U Lang Thú kia đã trở nên mạnh mẽ hơn rồi!!”

Thật ra con U Lang Thú này không đủ để cho hắn sợ hãi được. Bởi vì hắn chỉ cần một Băng Khóa là có thể giết chết được nó.

Thế nhưng lúc này nó đã tiến cấp. Nếu như hắn không toàn tâm chiến đấu thì…. không chừng hắn còn có thể thua trước con U Lang Thú tiến cấp này. Chứ chưa cần nói tới chuyện hắn phải đối phó với tên Mạc Phàm có năng lực Trung cấp Lôi hệ kia nữa!!!

” Xem ra mình phải đem toàn bộ tài nguyên tu luyện đoạt lấy rồi chia cho biểu huynh, biểu muội rồi. Nếu không sẽ bị cái tên này vượt qua càng ngày càng xa!”

Trong lòng La Tống âm thầm nảy sinh ý định độc ác nói.

Thực lực Mạc Phàm tăng lên càng nhanh thì càng khiến cho La Tống càng không yên tâm thêm. Hắn đã thua người này một lần, tuyệt đối không thể để có lần thứ hai!!

……………..

Lý Tuấn Nguy và đồng bọn của mình thất hồn lạc phất lảo đảo đi ra khỏi Lồng sắt kết giới.

Rõ ràng đây không phải là kết quả bọn họ muốn. Bọn họ chí ít cũng có thể đánh bại được một con thú triệu hoán. Thế nhưng kết quả lại là bị một con thú triệu hoán tiến cấp đánh cho thất hồn lạc phách.

Loại cảm giác này quả thật khó mà chấp nhận được.

Trước tiên, một tên Trung Cấp Ma Pháp Sư xuất hiện khiến cho toàn bộ học sinh mới cũ bị đả kích về tinh thần một cách nặng nề. Lúc này, lại xuất hiện một tên có con U Lang Thú tiến cấp. Nó mạnh đến nỗi khiến người ta không thở nổi….

Người ta bảo rằng học phủ Minh Châu ngọa hổ tàng long. Quả thật lúc này Lý Tuấn Nguy hoàn toàn kiểm nghiệm thấy được. Hắn cũng không biết cái bộ dạng lảo đảo khi bước ra khỏi sân quyết đấu của mình có phải rất là mắc cười hay không nữa? Cũng không biết, Tần Tiểu Miên khi thấy bộ dạng của hắn lúc này sẽ đối đãi với hắn như thế nào nữa.

” Mạc Phàm! Người quá là đẹp trai rồi! Cố gắng bổ sung thêm số lượng mà chúng ta còn thiếu kia cho đủ nha!!”

Tên học viên hệ triệu hoán gầy thấp hưng phấn hét lên với Mạc Phàm.

Trên mặt Trịnh Băng Hiểu liền hiện ra một nụ cười có mấy phần thoải mái. Còn U Lang Thú này cũng không có yêu hơn Thực Cốt Yêu là bao nhiêu. Nếu như Mạc Phàm có thể ngăn cản được các hệ khác thay nhau oanh tạc… thì rất có thể tư chất nguyên của hệ triệu hoán bọn họ có thể đoạt lại được.

Mặc dù Hải Đại Phú và Vương Lực Đĩnh không thích Mạc Phàm cho lắm. Nhưng lúc này hi vọng của hai người bọn họ cũng chỉ có thể ký thác lên người Mạc Phàm. Trên mặt bọn họ lúc này tuy rằng không vui, nhưng trong lòng thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Các người không cần phải lạc quan tới như vậy. Phải nhớ rằng muốn đạt tới con số 100 thì cần phải đánh bại 50 người nữa. Cho dù có là một tổ 5 người đi chăng nữa… các người cảm thấy con U Lang Thú này của Mạc Phàm có thể đỡ được 10 vòng khiêu chiến hay sao???”

” Hình như là…. A… Ôi! Tất cả đều do cái thằng mập mạp chết tiệt kia. Ta mà tới được Trung cấp, ta chắc chắn sẽ báo thù!”

Mạc Phàm quay đầu nhìn lại mấy người cùng hệ với mình. Nói thật, nếu như tài nguyên kia không phải có quan hệ tới cả khoa, thì hắn đánh bại được 16 người liền rời khỏi sân quyết đấu ngay lập tức.

Không có cách nào khác. Ai bảo hắn nhà nghèo làm chi. Cho nên không mua được thứ gì. Vì vậy hắn tiến vào học phủ Minh Châu chính là để bóc lột lão sư và bóc lột nhà trường. Nếu như U Lang Thú muốn hăng hái tranh giành để nâng cao thực lực lên tới như vậy. Vậy thì đánh thống khoái một trận đi!!

U Lang Thú xem như là gặp họa không chết mà còn được hậu phúc. Sau khi trải qua trận chiến đấu hung tàn kia, U Lang Thú liền mạnh mẽ vượt qua giới hạn tiến cấp.

Giai đoạn tiến cấp này có ý nghĩa là sinh vật đó đang từ cấp bậc nô bộc hướng tới giai đoạn xông phá lên cấp chiến tướng. Thực lực sinh vật ở giai đoạn này hơn xa thực lực sinh vật cấp bậc nô bộc bình thường. Nhưng khoảng cách với sinh vật cấp bậc chiến tướng vẫn còn sự chênh lệch rất lớn.

Luyện Thú Chi Huyết đối với tất cả sinh vật tiến cấp mà nói nó có hiệu quả đánh sâu vào vô cùng tốt. Vừa khéo biểu hiện lần này của hắn rất là xuất sắc thì theo như lời lão sư từng nói rất có thể hắn sẽ được nhận Luyện Thú Chi Huyết……Hiển nhiên, Luyện Thú Chi Huyết vẫn không thể nào khiến cho U Lang Thú đặt chân vào cấp bậc Chiến Tướng được. Muốn lên được cấp bậc này thì còn cần phải tiêu hao một lượng lớn tài nguyên khổng lồ.

Thật ra trong lời nói của Tiêu viện trưởng kia nhìn thì có vẻ rất là khí thế. Nhưng nó cũng khiến cho mọi người rất là mơ hồ. Nhưng đối với Mạc Phàm mà nói, thì trong lời nói của lão viện trưởng kia còn tiết lộ ra một tin tức vô cùng quan trọng: Cuộc ” Đấu thú so tài” biểu hiện vô cùng đầy đủ phương thức sinh tồn trong học phủ Minh Châu này!

Muốn có tài nguyên thì phải cướp đoạt.

Một là vĩnh viễn núp ở phía sau rồi dùng đôi mắt khiếp nhược kia nhìn người khác tỏa sáng rực rỡ trên võ đài. Hai là cắn răng hung hăng tăng thực lực của mình lên. Vào một ngày đẹp trời nào đó trong tương lai đột nhiên nổi tiếng, bị vạn người chú ý tới!

Nếu như co đầu rụt cổ, thì sẽ bị đào thải vào một góc xó xỉnh nào đó. Nếu như dám đứng lên chiến đấu, thì sẽ được tỏa sáng rực rỡ!!

” Tiêu viện trưởng, ta có một câu hỏi?”

Mạc Phàm thấy ở trước lối vào còn tụ tập rất nhiều nhóm học viên muốn khiêu chiến. Trong lúc ngồi chờ đợi xem có ai dám khiêu chiến hay không, hắn lớn tiếng hỏi một câu.

” Người hỏi đi.”

Tiêu viện trưởng nói.

” Nếu như Hệ triệu hoán chúng ta không đạt tới thành tích đánh bại 100 người mà nói thì tư chất nguyên học kỳ này của chúng ta sẽ được đem cho hệ khác. Ta cảm thấy chuyện này quá là bất công đối với hệ triệu hoán chúng ta. Chúng ta thua, thì những tư chất nguyên vốn thuộc về chúng ta lại phải đem cho người khác. Chúng ta thắng, thì chẳng khác nào là bảo vệ những tư chất nguyên mà chúng ta vốn được nhận.”

Tiêu viện trưởng nghe thấy câu hỏi này cũng không khỏi cười lên một tiếng. Cười xong, lão nhìn về phía các chủ nhiệm khoa hệ khác.

” Sinh viên Mạc Phàm, câu hỏi của người vô cùng hay. Thật ra thì câu hỏi này chúng ta cũng từng suy nghĩ tới rồi. Ngoài quy định đánh bại 100 người ra, còn có một quy định khác nữa. Đó chính là nếu như sinh viên hệ triệu hoán có thể ngăn cản được 200 người thay phiên nhau oanh tạc ma pháp. Thì tất cả tài nguyên tu luyện của các hệ khác trong lần này sẽ được quy về hết cho hệ triệu hoán!”

Tiêu viện trưởng lớn tiếng trả lời lại Mạc Phàm như cũ.

Những lời phát biểu này vừa nói xong, toàn bộ mọi người trên khán đài nhất thời xôn xao hẳn lên.

Tất cả bọn họ cũng chỉ biết nếu như hệ triệu hoán không đạt đủ thành tích được giao thì bọn họ sẽ bị nhận một sự trừng phạt to lớn. Thế nhưng bọn họ nào có biết nếu như hệ triệu hoán đánh bại được 200 người bọn họ. Thì tất cả tài nguyên tu luyện của các hệ sẽ được quy về hết cho hệ triệu hoán!

Cái con mẹ nó chứ! Tư chất nguyên của 10 mấy hệ tập trung về lại một chỗ. Cái này phải khổng lồ tới cỡ nào đây??!!

Mà người của hệ triệu hoán kia cũng có nhiều gì đâu. Bọn họ cũng chỉ có 7 người mà thôi. Mà số lượng của tất cả các hệ cộng lại thì ít nhất cũng phải được 4000 người!

Tài nguyên tu luyện của 4000 người lại đem cho 7 người hệ triệu hoán??? Thế này thì không khác nào bảo hệ triệu hoán được trời cao ưu ái à???

” Quy định này sở dĩ không có công bố ra. Đó là bởi vì cũng đã rất nhiều năm rồi, học phủ Minh Châu chúng ta chưa có một lần nào hệ triệu hoán làm được điều này. Cho nên chúng ta có công bố ra hay không công bố cũng như nhau cả….”

Tiêu viện trưởng nhàn nhã trả lời.

” Viện trưởng, chuyện này ngay cả ta cũng không biết.”

Chủ nhiệm khoa Thổ hệ Chu Chính Hoa đau khổ nói.

Mấy vị chủ nhiệm khác cũng quay lại nhìn nhau. Lão sư chủ nhiệm khoa Thổ hệ có chút trẻ tuổi. Cho nên hắn không biết tới quy định phía sau này cũng phải. Vì vậy hắn nghe thấy được những điều này cảm thấy rất là kinh khủng.

” Được rồi. Câu hỏi của người đã được trả lời rồi. Người có muốn hỏi thêm điều gì nữa không?”

Tiêu viện trưởng hỏi lại.

” Cũng không còn gì để hỏi nữa.”

Mạc Phàm trả lời lại. Lúc trước hắn còn rất là bình tĩnh. Thế nhưng lúc này, trên mặt hắn liền xuất hiện một nụ cười,

” Chỉ là ta muốn làm ra một cái tư thế trước các bạn học hệ khác đang còn ngồi ở trên kia một chút.”

Tư cái gì thế???

Nhất thời, Hơn 5000 tân sinh viên hệ khác không biết cái tên hệ triệu hoán này rốt cuộc muốn làm cái gì.

” Ta nếu như so sánh với các Ma Pháp Sư bình thường mà nói quả thật hơi đốt tài nguyên một chút. Cho nên, xin lỗi….”

Mạc Phàm ôm quyền, mỉm cười, rồi tiếp tục nói.

” Tư chất nguyên của các người, ta muốn hết toàn bộ!”

Khi Mạc Phàm ngẩng đầu lên lần nữa. Hắn liền tháo dỡ ra cái mặt nạ vô hại của mình ra. Thoáng cái liền biến thành một khuôn mặt cực kỳ cuồng vọng!!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.