Dịch: Hoangforever
Biên: Tiếu Diện Tà Thần
” Haizz… thật đáng tiếc!! Cứ để nàng đi như vậy sao? Đội trưởng, sao anh không nói thêm mấy câu với nàng? Bảo nàng ở lại đội ngũ của chúng ta thì hay rồi…”
Trong đầu Hoàng Trác Tư lúc này vẫn đang còn liên tưởng tới hình ảnh cái khe rãnh sâu hút hút ở trước ngực nữ nhân kia.
Hắn quả thực không thể nào hiểu nổi, tại sao một nữ nhân thắt đáy lưng ong như nàng lại có thể chống đỡ được bộ ngực khổng lồ như thế được chứ… Không hổ là Quân Pháp Sư được thường xuyên rèn luyện nơi dã ngoại!
“Cái đầu của ngươi cũng chỉ nghĩ được những thứ như vậy thôi à? Ngươi không cảm thấy, có cái gì đó không đúng ở xung quanh nơi này sao??” Hồng Điểu có chút tức giận nói.
” Còn có cái gì không đúng nữa sao??” Hoàng Trác Tư hỏi lại.
” Một con Tích Lô Cự Yêu cũng không có!” Hồng Điểu nói.
” Không phải như vậy là chuyện tốt sao?” Hoàng Trác Tư không hiểu nói.
“Tốt cái con mẹ ngươi! Cái thằng não tôm này… Ngươi không biết rằng cái khu vực này mật độ Tích Lô Cự Yêu phải nói là rất cao à? Cứ mỗi mười mét vuông là có con đấy, cái thằng ngu này!!!
(Tiếu: Tôm là loại động vật mà phân và não nằm ở gần nhau)
“Hiện tại, chúng ta đi vào nơi này lâu như vậy rồi. Thế nhưng ngươi đã thấy một con Tích Lô Cự Yêu nào chưa?? Điều này có nghĩa là sao… nghĩa là ở khu vực gần đây có một con quái vật còn lợi hại hơn đám Tích Lô Cự Yêu này tồn tại đấy!!”
“Vì thế cho nên cái đám Tích Lô Cự Yêu cấp nô bộc kia mới không dám mon men lại gần khu vực này, hiểu chưa, thằng ngu.”
Hồng Điểu giận sôi máu nói. Đúng như người ta thường nói: không sợ kẻ thù mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như bò!!! Hắn cũng không hiểu tại sao mình phải chung đội với một thằng bóp team như thế nữa.
Lúc này cả đoàn người này mới ý thức được vấn đề. quả thật khu vực này hình như có cái gì đó không đúng thì phải! Vì vậy, ánh mắt mọi người liền nhanh chóng quét sang mảnh tối ở xung quanh bọn họ.
Ở khu vực trung tâm cái sơn cốc này có một khối đất bằng phẳng nhô lên. Nếu xét theo diện tích 70% là đầm lầy của cái sơn cốc này thì khối đất nhô lên này không khác gì một hòn đảo nhỏ nổi lên giữa hồ vậy.
Cũng vì mọi người nghiêm khắc làm theo kế hoặc đã lập ra. Cho nên mới có thể hữu kinh vô hiểm tới được nơi này.
Hơn nữa, lúc này mọi người đã tiếp cận khối đất bằng phẳng nhô lên kia rồi. Mà theo tin tức mọi người biết được, rất có thể Thổ hệ Linh Chủng ở trong cái khối đất nhô lên này.
Huống hồ, nơi này tỏa ra hơi thở Thổ hệ nồng đậm như vậy. Điều này có nghĩa là sao?? Có nghĩa rằng ở trong cái đầm lầy này chắc chắn đang thai nghén ra Linh Chủng!
Mọi người đã phải vất vả, chịu đựng trăm đắng nghìn cay cũng chỉ vì nó. Cho nên hiện tại, tất cả nguy hiểm mà mọi người gặp được lúc trước thì lúc này đều tự động biến thành “cẩn thận một chút là được!”
Cũng đành chịu thôi, sức hấp dẫn của Linh Chủng xác thực quá lớn!
” Chúng ta tới nơi rồi. Kế tiếp chúng ta nên làm gì đây?” Đội trưởng Lương Đại Trụ hỏi.
” Để ta thử thăm dò trước xem!” Hồng Điểu nói.
Lúc này, nhóm thợ săn Đại Trụ đã bước vào bên trong mảnh đất bằng phẳng nhô lên kia. Thế nhưng, xung quanh vẫn như cũ không có lấy một bóng con Tích Lô Cự yêu nào tới quấy rầy hành động của bọn họ. Có lẽ bọn chúng bò tới chỗ khác, mắt lim dim ngủ rồi cũng nên.
“Đây là máy thăm dò nguyên tố. Chỉ cần cắm nó xuống đất là có thể nhanh chóng tìm thấy nguyên tố Linh Chủng ở trong bán kính một cây số xung quanh đây.”
Hồng Điểu lấy ra một cái hộp gỗ tinh xảo từ trong túi của mình ra. Hắn vừa loay hoay lấy cái đạo cụ đặc thù này, vừa giải thích:
“Mà khối đất bằng phẳng này chìm một nửa xuống đầm lầy cho nên khi máy thăm dò phát ra tín hiệu sẽ hiện ra hai màu: xanh của Thủy hệ và nâu của Thổ hệ…”
“Hai màu này sẽ hiện ra theo một tỷ lệ nhất định. Nếu như tỉ lệ phần trăm của màu nâu hiện ra vượt trội quá nhiều so với màu xanh kia thì có nghĩa rằng ở trong bán kính một cây số xung quanh nơi này, có một nguyên tố Thổ hệ mạnh vô cùng và nó chính là Linh Chủng!”
“Stop! Stop! Đau hết cả đầu!!! Chúng ta là Pháp Sư chứ không phải là nhà khoa học đâu nha. Thế nên phiền người đừng giải thích dài dòng thêm nữa có được hay không?” Hoàng Trác Tư nhịn không được lên tiếng.
Hồng Điểu nghe thấy vậy ánh mắt liền hiện lên sự xem thường. Ai nói với người rằng Pháp Sư không cần động não?? Ai nói với ngươi rằng Pháp Sư không cần phải tìm hiểu cách sử dụng các loại đạo cụ này?
” A? Kỳ quái??”
Rất nhanh, máy thăm dò liền cho ra kết quả. Thế nhưng khi Hồng Điểu nhìn thấy kết quả rõ ràng là không có một chút phản ứng nào hiện ra kia, khuôn mặt hắn liền tràn ngập vẻ kinh ngạc.
” Sao vậy?” Đội trưởng Lương Đại Trụ hỏi thăm.
Mấy đội viên còn lại thấy lạ cũng tụ lại. Mà suy nghĩ đầu tiên trong đầu bọn họ chính là “biết ngay nơi này không có bảo tàng mà!”
“Tại sao màu gì cũng không có vậy?? Không phải ngươi nói chỉ có hai màu xanh và nâu xuất hiện thôi sao?” Hoàng Trác Tư cũng tụ lại. Khi nhìn thấy máy thăm dò không hiện ra bất kỳ màu sắc nào liền hỏi.
“Tại sao không có màu sắc chứ? Rõ ràng đây là một khối đất bằng phẳng rất chi là bình thường mà?” Hồng Điểu cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ liền cẩn thận kiểm tra một phen.
“Theo lý thuyết, một khối đất như thế này ít nhất cũng phải hiện ra màu nâu của Thổ hệ. Đằng này, hắn vừa mới tiến hành thăm dò lần đầu tiên thì một cái màu sắc cũng không có hiện ra. Cái này không đúng khoa học… A, hay là nơi này có ma pháp!!
“Hay là cái máy này của người bị hư rồi đúng không?” Hoàng Trác Tư cười nhạo hỏi. Từ nhỏ, hắn đã không thích mấy cái đạo cụ vớ vẩn như thế này rồi.
” Không có khả năng đó được! Để ta thử lại một lần nữa xem…” Hồng Điểu nói.
Đáng lẽ phải có phản ứng với Thổ nguyên tố chứ… Vậy thì một là cái máy thăm dò này bị hư, hai là nơi này chỗ này có điều bất…..
“Các ngươi có cảm thấy chúng ta đang cao dần lên hay không?” Đột nhiên, không biết ai đó nói ra một câu.
Mà Hồng Điểu vừa muốn tiến thành thăm dò thêm một lần nữa bỗng nhiên sắc mặt liền tái nhợt, bàn tay nắm máy thăm dò nguyên tố không tự chủ được run lên.
Máy thăm dò không có bị hư thế nhưng kết quả thăm dò lại không cho ra bất kỳ phản ứng nguyên tố nào…
Trên cái thế giới này, tất cả mọi vật căn bản đều sở hữu nguyên tố… mà thứ duy nhất không có phản ứng nguyên tố sợ rằng cũng chỉ có….sinh vật!
” Ngao Grừ~~~~~~~~~!!!!”
Đột nhiên, ở bên dưới đầm lầy, một tiếng gầm gừ rung động cả sơn cốc phát ra! Âm thanh này vô cùng gần nhóm thợ săn Đại Trụ kia khiến cho mọi người khi nghe thấy được như muốn thủng màng nhĩ, nổ tung đầu ra vậy. Quả thực nó không khác gì tiếng sấm nổ bên tai!!
Người đầu tiên ý thức được vấn đề trong này chính là Hồng Điểu. Trong nháy mắt, trong đầu nàng liền tràn ngập sự sợ hãi.
Sự sợ hãi này dâng trào lên giống như cơn hồng thủy vậy. Nó khiến cho thân thể nàng cứng đờ lại, không thể nhúc nhích được.
Sau khi tiếng gầm gừ tan biến, từ mảnh đất bằng phẳng kia đột nhiên chui ra một con quái vật!! Một cái đầu to lớn trồi lên khỏi mặt đất, thoáng cái liền nhô lên cao.
Mà cái thân thể của nó nằm dưới đầm lầy kia vào lúc này liền hiện hẳn ra ngoài, khổng lồ tới nỗi khi nó vùng dậy liền khiến cho mặt nước trong đầm lầy dạt ra cuồn cuộn, không khác gì sóng to gió lớn vậy!!
Khi con quái vật này nhô lên, cái mảnh đất bằng phẳng kia giống như bị nghiêng đi. Đợi tới khi, con quái vật màu đen này hoàn toàn đứng thẳng người lên. Bọn họ mới nhận ra mảnh đất bằng phẳng kia nào đâu phải là một mảnh đất. Nó rõ ràng là sống lưng của con quái vật này mà!
Nước bùn bay tán loạn. Thân thể màu đen của con quái vật này cứ như vậy đứng sừng sững trong bóng tối thê lương kia.
Ánh trăng mịt mờ chiếu xuống khu vực này càng khiến cho hình ảnh con quái vật có thân hình khổng lồ, tràn đầy lực lượng kia càng thêm kinh khủng, càng thêm đáng sợ hơn!!
Ở nơi này chỉ có lưng của một con cự thú to lớn mà thôi. Mà mấy con người bé nhỏ đang đứng trên lưng nó kia vào lúc này sợ vỡ mật, ngây người ra hết rồi.
Quả thật bọn họ làm sao có thể ngờ tới rằng, mảnh đất mà họ tìm thấy được ai ngờ lại là lưng của một con cự thú to lớn màu đen như thế…. Mọi người bị ngu hết rồi!
Người có phản ứng nhanh nhất trong nhóm, liền thi triển ra kỹ năng ma pháp hòng chạy trốn. Nhưng con quái vật màu đen kia cũng đã sớm phát hiện ra các vị khách không mời mà tới.
Nó run run lắc lắc thân thể mấy cái. Sau đó, những nhân loại không khác gì mấy con châu chấu kia liền bị nó hất ngã xuống mặt đất.
Mặc dù, động tác của nó không tính là nhanh nhưng thân thể của nó quá khổng lồ. Cho nên, chỉ cần nó bước ra một bước thôi thì cũng đã bằng một vị Phong hệ Pháp Sư thi triển ra Phong hệ – Phong Quỹ rồi.
Đám người Lương Đại Trụ, Hồng Điểu, Hoàng Trác Tư kia quả thật không ngờ tới rằng, bọn họ lại tự mình đi vào Quỷ Môn Quan như vậy.
Bọn họ từ trên không trung rơi xuống, mặc dù có thi triển ra ma pháp nhưng nó cũng không thể nào cải biến được số phận của bọn họ…
Mọi chuyện diễn ra quá mức đột ngột, sau đó nhanh chóng trở về một mảnh yên tĩnh. Mà nhóm Liệp Pháp Sư tinh anh kia từ khi bắt đầu cho tới lúc kết thúc cũng chỉ thấy được cái sống lưng nguy nga của con quái vật màu đen này mà thôi.
Đến tận khi bọn họ chết đi rồi cũng chỉ là một mảnh đen nhánh, một chút dư âm giãy dụa đều không có!
Trước đó một khắ, còn có âm thanh của sự hoảng sợ, có tiếng thét chói tai kéo dài văng vẳng trong sơn cốc. Thế nhưng một giây sau, con quái vật màu đen có thân thể to lớn kia đã chậm rãi chìm xuống đáy đầm lầy.
Nơi này lại một lần nữa trở về sự yên tĩnh, thật giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy!