Dịch: Le Hoang (mobilepolice)
Biên: Tiếu Diện Tà Thần
Một cái hang động đơn sơ, một đống lửa đang cháy rừng rực, một thanh niên y phục rách rưới giống như một người nguyên thuỷ ngồi ở trên phiến đá. Bên cạnh hắn có một thiếu nữ vóc người bốc lửa, cho dù nằm nghiêng cũng cảm thấy bộ ngực kinh người của nàng đang phập phồng.
Quần dài quân đội màu xanh của thiếu nữ đã bị cởi bỏ lộ ra quần lót nhỏ màu hồng tươi đẹp. Quần lót chật hẹp hoàn toàn không cách nào che kín phần da thịt đầy đặn trắng nõn. Phần thịt mơn mởn lộ ra bên ngoài bị ánh lửa soi vào càng thêm mê người.
Hang động, đống lửa, nam nhân, nữ nhân, một bức tranh dạng này nói chung có thể làm người ta tưởng tượng ra vô số tình huống làm xao động lòng người!
“Ở nơi quỷ quái này tại sao lại có nữ nhân?” Nam nhân lẩm bẩm.
“Ư ~~~”
Nữ tử bên cạnh đột nhiên phát ra một tiếng rên khẽ, nhất thời cả bầu không khí trong hang động càng trở nên khô khốc. Thậm chí, có thể nghe tiếng người nào đó nuốt nước bọt.
“Chết cha, quên giúp cô ta mặc quần rồi!” Nam nhân vừa dứt lời, Ly Mạn đã tỉnh lại sau hôn mê.
Nàng sau khi mở mắt liền mờ mịt nhìn chung quanh, rốt cuộc phát hiện một người ngồi bên cạnh có mái tóc dài như dã nhân vậy. Nàng nhất thời tập trung tinh thần, theo phản xạ định sử dụng ma pháp.
“Cô bị trúng độc.” Dã nhân tóc dài nhếch môi, lộ ra một cái răng nănh. Răng nanh của hắn khá nhọn, cảm giác giống như hai cây kiếm muốn từ bên trong lộ ra ngoài.
“Ngươi là… thợ săn?” Ly Mạn lấy lại tinh thần, biểu hiện trở nên tỉnh táo.
Nàng nói Trụện ngập ngừng là bởi vì thật sự là dáng vẻ của thanh niên này quá mức hoang dã. Liệp Pháp Sư dù gì cũng sẽ để mình cảm thấy coi được một chút. Người này không biết đã rời khỏi đô thị được bao lâu rồi…
“Cứ coi là vậy cũng không sai… nhưng ta trong thời gian ngắn không có cách nào rời khỏi nơi rừng núi hoang vắng này!” Thanh niên cười trả lời.
“Ngươi đã cứu ta sao?” Ly Mạn nói.
“Đúng vậy, cô bị trúng độc rất đáng sợ! Ban đầu lúc ta bị dính vào thứ này cũng phải dùng rất nhiều biện pháp mới giải hết… Tuy vậy thể chất của cô mạnh mẽ hơn ta tưởng, lúc đầu còn sợ rằng cô phải hôn mê ít nhất cũng bảy tám ngày đấy!” Thanh niên cười nói.
“Cảm ơn, thực tế đúng là do ta lúc trước không cẩn thận…” Ly Mạn giải thích một câu.
“Một nữ tử như cô làm sao lại đi một mình ở nơi nguy hiểm này?” Thanh niên hiếu kỳ hỏi.
“Không phải ngươi cũng chỉ có một mình sao?” Ly Mạn hỏi ngược lại một câu, trong đôi mắt mang theo mấy phần nữ tính ngạo kiều.
“Nói cũng phải! Vậy cô cũng là nhắm vào bảo vật trong sơn cốc mà tới đây sao?” Thanh niên tiếp tục hỏi một câu, cặp mắt đen kia ngược lại thật là biết chọn thời điểm nhìn lén phụ nữ.
Ly Mạn lắc đầu một cái. Nàng nhớ lại lôi điện mình nhìn thấy trước khi ngất xỉu, lại cẩn thận nhìn kỹ thanh niên này, mở miệng nói: “Ta đi tuần tra, phát hiện gần đây ở nơi này xuất hiện thứ gì đó giết chóc quá nhiều.”
“À, ừ…” Thanh niên có hơi mất tự nhiên dời tầm mắt đi chỗ khác, Trụển đề tài nói: “Không phải đi tìm bảo vật thì tốt! Tại đây đã chết không biết bao nhiêu người rồi…”
“Chết rất nhiều người sao?” Ly Mạn sửng sốt.
“Đúng vậy, cô biết cô trúng độc thế nào chứ? Ta từng cảnh báo qua mấy đoàn người, kết quả bọn họ hoàn toàn không để ý lời ta!” Thanh niên chán nản nói.
“Cái sơn cốc này không được bình thường!” Ly Mạn nhíu lông mày, cẩn thận nhớ lại tình huống mình bị trúng độc cùng với thời điểm mình tiến vào sơn cốc ngửi được khí tức khiến người ta cảm thấy bất an.
Nàng là một cao cấp Pháp Sư. Ngay cả nàng cũng suýt chút nữa chết ở nơi này thì càng không cần phải nói đến những đoàn Liệp Pháp Sư kia.
Tệ thật, đội Đại Trụ còn chưa biết chỗ này có vấn đề lớn… Chỉ mong bọn họ đừng trúng phải loại độc này, nếu không sẽ chết toàn bộ trong sơn cốc!
“Độc trong người cô còn phải chờ một thời gian nữa mới có thể hoàn toàn giải trừ. Cô nên tạm thời trốn ở trong hang động đi!” Thanh niên ân cần nói.
“Tại sao ngươi lại ở đây?” Ly Mạn dò hỏi.
“Thu thập ít đồ…” Thanh niên nở nụ cười thần bí.
“Nhìn đủ chưa?” Trên trán Ly Mạn đã toàn là hắc tuyến, trợn mắt nhìn thanh niên này!
“Ẹc… Ta đi ra ngoài, cô mặc quần vào đi, ta đã giúp cô phơi khô!” Thanh niên mặt đầy lúng túng bước ra ngoài hang động nhỏ.
Ly Mạn quả thật là không thể nhịn được nữa. Trong lúc nói chuyện cùng người này, nàng đã liên tục ám chỉ đối phương đi ra ngoài. Ai ngờ hắn giống như kẻ rãnh hơi cứ đứng đó nói chuyện không đâu!
Nếu không phải bởi vì hắn cứu nàng, chuyện hắn dám cởi quần của chinh mình, Ly Mạn sẽ tuyệt đối không bỏ qua!!
…
Một lúc sau, nữ tính lộ ra một cỗ dã tính này đã mặc quần vào. Nàng nhìn chăm chú đống lửa, tự hỏi mình có bị dã nhân kia làm gì hay không.
Mới vừa rồi nàng có kiểm tra qua một chút, bộ vị tư mật ngược lại không có gì khác thường… Về phần cái vật kia đã sớm phá đi. Làm một nữ Quân Pháp Sư, biểu tượng trinh tiết đã sớm hiến tặng cho sự huấn luyện nghiêm khắc, không có chút nào liên quan đến nam nhân.
“Ta có thể làm phiền ngươi một chuyện hay không.” Ly Mạn nhìn dã nhân tóc dài nói.
Ly Mạn trong lòng âm thầm cảm thấy kỳ quái, tên dã nhân sinh sống ở chỗ này đã bao lâu mà tóc đã dài muốn chạm đất rồi, lại còn căng như dây thép.
Hơn nữa răng nanh của hắn lại dài như vậy. Nếu không phải gương mặt của hắn nhìn qua còn bình thường thì Ly Mạn đã tưởng rằng đây là một một nam nhân được chó sói nuôi lớn rồi. Đây đúng là phiên bản thiếu niên của lang tộc a!
“Ta không có thời gian!” Lang thiếu niên từ chối thẳng thừng.
“Ta còn chưa nói là chuyện gì mà?” Ly Mạn hơi tức giận nói.
“Chị hai, ta thật không có thời gian! Ta ngay cả cái mạng nhỏ của mình còn muốn không giữ được…” Lang thiếu niên nói.
“Ngươi muốn làm gì ta có thể giúp ngươi! Thế nhưng bây giờ ta hy vọng ngươi đi báo tin cho đội Liệp Pháp Sư vừa tiến vào nơi này cách đây không lâu lắm, hãy nói là ta nhắc nhở bọn họ đừng tùy tiện xông vào sơn cốc, sẽ mất mạng!” Ly Mạn nói.
Ly Mạn đối với đám người kia ấn tượng vẫn còn tốt. Mặc dù bọn hắn có chút háo sắc nhưng nàng từ lâu đã quen với những ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy rồi.
“Ta thực sự là… chắc phải dựng một cái biển cảnh báo thôi! Thứ ở trong đầm lầy sơn cốc vốn là đã bị thương, kết quả mấy ngày nay từng đội từng đội Pháp Sư kéo đến đây nộp mạng, muốn khuyên cũng không được!” Lang thiếu niên phàn nàn.
Ly Mạn trầm tư một chút.
Nghĩ đến việc có tin tức truyền tra nói bên trong sơn cốc có Thổ hệ linh chủng cực phẩm, cho nên Liệp Pháp Sư không ngừng đến để tìm bảo vật.
Kết quả sơn cốc này chính là một cái bẫy, gài chết tươi không biết bao nhiêu người sống. Mà những tin tức về chuyện toàn quân bị diệt kiểu này trong thời gian ngắn thì sẽ không truyền về đến trong thành phố.
Nếu như tin tức về bảo vật lan rộng, số người đi chịu chết sẽ liên tục không ngừng tăng lên. Ngay cả nàng là một cao cấp Pháp Sư còn dính chưởng thì có nhiều đội thợ săn hơn nữa cũng phải chết hết thôi!
“Ngươi nói thứ kia bị thương, làm sao ngươi biết?” Ly Mạn rất nhanh tỏ ra nghi ngờ đối lang thiếu niên này.
Người khác đến đây hơn phân nửa là phải dặt dẹo nhưng hắn thì lại sống thật tốt ở trong sơn cốc. Còn nữa… Ly Mạn rõ ràng cảm thấy cái tên tử thần hồ Động Đình kia xuất hiện ngay lúc nàng sắp bất tỉnh, cuối cùng không hiểu tại sao biến thành tên dã nam nhân này cứu chính mình. Là bản thân bị ảo giác sao?
“Chuyện này… cô không cần quan tâm!” Lang thiếu niên ấp úng nói.
“Ta còn không biết tên ngươi.” Ly Mạn hỏi.
“Há, gọi ta là Phạm Mặc.” Lang thiếu niên tùy ý nói.
“Có vẻ như ngươi rất quen thuộc đối với nơi này, ta lại không muốn nhìn thấy quá nhiều người chết, đều là trung cấp cấp Pháp Sư… Chúng ta cùng diệt trừ thứ trong sơn cốc kia đi!” Ly Mạn nhìn chằm chằm thanh niên mới nhìn qua rất không tầm thường kia, nghiêm túc nói.
Hầu hết các tai họa ngầm tồn tại, quân đội có nghĩa vụ phải diệt trừ. Ly Mạn là quân thống gặp phải loại chuyện này, đương nhiên là phải nghĩa bất dung từ!
Mạc Phàm ngược lại ngây người, quan sát trên dưới một phen nữ nhân có khí chất uy nghiêm không diễn tả được này.
“Ta quả thật đang nghĩ biện pháp giải quyết nó. Đáng tiếc, chỉ hai người chúng ta thì không thể giải quyết được! Phải có một người đủ linh hoạt dẫn dụ ra cái đám độc vật kia…” Mạc Phàm nói.
“Lúc trước chúng ta vào sơn cốc có một tên lén lén lút lút theo chúng ta. Người này hẳn là học trong quân đội một ít bản lĩnh truy lùng cùng ẩn nấp… để ta đi tìm hắn!” Ly Mạn nói.
“Vậy cũng không đủ, phải có một người có thực lực mạnh đủ để miễn cưỡng quần nhau cùng sinh vật cấp thống lĩnh… “
“Haizz… nghĩ làm gì, cứ thử một lần xem sao, cô trước tiên tìm tên kia đi! Nhưng ta nói trước, đừng tranh giành đồ vật với ta, nếu không các người sẽ bị nguy hiểm tính mạng!” Mạc Phàm nói.
“Ta không có hứng thú đối với đồ vật!” Ly Mạn tựa như tiên tử không dính khói bụi trần gian nói.