Toàn Chức Pháp Sư

Chương 306: Chương 306: Để 1 người sống sót




Dịch: Thiên Hạ Địa Thượng

Biên: Tiếu Diện Tà Thần

Hai hàng lông mày của Lục Niên thoáng cau lại. Thật ra mới vừa rồi, hắn vốn còn suy nghĩ xem có nên để Lục Chính Hà tới hạ thủ hay không… chỉ là hắn hiện tại đã nóng lòng lắm rồi, thế nên mới trực tiếp hạ xuống mệnh lệnh.

Trong mắt Lục Niên, những học sinh này chẳng qua chỉ là một đám gà mờ không có trải qua chém giết sinh tồn chân chính. Đối mặt thảm sát như vậy, bọn họ thậm chí chỉ có thể ngu người đứng ở nơi đó chờ chết mà thôi.

Ai ngờ tiểu tử gọi là Mạc Phàm tốc độ phản ứng lại nhanh như vậy, còn biết bắt Lục Chính Hà làm con tin. Mà Lục Chính Hà tiểu tử này cũng quá ngu ngốc, nếu mới vừa rồi nhanh chân chạy tới chỗ hắn thì chuyện gì cũng không có rồi.

“Đại... Đại ca, cứu ta!” Lục Chính Hà khóc nức nở la lên.

Lục Niên giết người vô cùng quả quyết, không có một chút thương hại nào. Thế nhưng Mạc Phàm người này cũng vô cùng độc ác, ngọn Hồng Viêm kia bất cứ lúc nào cũng có thể đốt lên thân thể hắn. Lục Chính Hà có thể khẳng định rằng Mạc Phàm tuyệt đối là nói giết là giết, chân mày cũng sẽ không nhíu lại một cái.

“Có chút ý tứ.” Lục Niên rít sâu một hơi thuốc lá, khoát tay một cái tỏ ý cho đám Quân Pháp Sư u đang oanh phía sau tạc tạm thời dừng tay.

Lục Niên tất nhiên không thể để cho em trai của mình chết đi. Hắn đã nhập ngũ nhiều năm, không vợ không con. Vì vậy, Lục Chính Hà chính là hương hỏa duy nhất của gia đình bọn họ.

Mà hắn không lâu sau chắc chắn sẽ bị bắt ra toà án. Bản thân hắn có chết hay không cũng không thành vấn đề, chỉ cần Lục Chính Hà không chết là được rồi. Nhưng mà, hắn cũng không thể lộ ra bộ dạng chính mình rất để ý mạng nhỏ của em trai được.

Thực tế so sánh với nhiệm vụ lần này, nếu phải bất đắc dĩ thì Lục Niên vẫn sẽ chọn để cho em trai mình hy sinh. Bởi vì chuyện hắn cần làm vô cùng quan trọng, nếu thành công hắn sẽ trở thành người thay đổi cục diện của thế giới.

Cho dù hy sinh tất cả cũng đáng giá!

“Ngươi là thứ chó má gì? Nghe kỹ cho ta! Liêu Minh Hiên ta là con của Liêu Phong trong Hiệp Hội Ma Pháp Đế Đô. Nếu ngươi dám giết ta, cha ta sẽ khiến cho cả nhà ngươi đều phải chết!!” Liêu Minh Hiên cuồng loạn hét lớn.

“Ồ?” Lục Niên nhướng mày, cặp mắt kia đột nhiên nổi lên một đạo ánh sáng màu nâu lóng lánh. Đôi mắt của hắn sáng lên, Liêu Minh Hiên mới vừa rồi còn đang điên cuồng ầm ỉ bất chợt im bặt.

Liêu Minh Hiên không thể phát ra bất kỳ thanh âm nào, thân thể của hắn trở nên cứng ngắc, ngay cả một đầu ngón tay cũng không thể động đậy.

Cơ thể Liêu Minh Hiên bị một tầng xám trắng bao trùm, từ vị trí đầu ngón chân, dần dần bắt đầu lan tràn đến toàn thân của hắn. Màu xám trắng khuếch tán càng lúc càng nhanh, nhìn qua giống như là xi măng trong thời gian rất ngắn đông cứng lại.

Vấn đề là thứ vật chất màu trắng xám này đang xuất hiện trên cơ thể Liêu Minh Hiên. Nói cách khác, chỉ cần vị trí nào trên thân thể hắn đổi thành màu trắng xám, nơi đó lập tức đông đặc thành tượng đá.

Liêu Minh Hiên cố gắng giãy giụa nhưng không qua mấy giây. cả người hắn đã hóa thành một pho tượng màu xám trắng!!

“Thứ người như vậy, không nên lưu lại trên đời…” Lục Niên lại rít một hơi thuốc lá, giống như đã giải quyết xong một đống rác rưởi, vẻ mặt tràn ngập tùy tiện và khinh thường.

Sau khi hiệu quả ma túy của thuốc lá thấm vào trong lá phổi, đau đớn theo Lục Niên không biết bao nhiêu năm mới có một chút dịu bớt, suy nghĩ của hắn cũng thanh tỉnh hơn một chút.

Ánh mắt của hắn nhìn chăm chú Mạc Phàm đang bắt giữ em trai mình, cả người giống như thanh đao sắc loang lổ vết máu, không thể dự đoán lại cực kỳ nguy hiểm.

“Nói đi, ngươi muốn thế nào!” Lục Niên thản nhiên nói.

“Là các ngươi muốn thế nào… Chúng ta với các ngươi không thù không oán, tại sao phải giết chúng ta?” Mục Nô Kiều tức giận đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng.

Sau khi nói ra câu chất vấn này, thân thể của nàng cũng rung động nhè nhẹ. Rất hiển nhiên, nàng cũng đang rất sợ hãi, chỉ giả vờ mạnh mẽ để làm mình trấn định lại mà thôi.

Truyện được dịch và update mới nhất tại truyenhoangdung.xyz. Mong mọi người ủng hộ

Đối phương quá quỷ dị, giết người mà không có một chút dấu hiệu nào. Đây không phải là người mà bọn họ có thể chống lại được! Cũng may, Mạc Phàm tựa hồ đã bắt được điểm mấu chốt của đối phương, khống chế được tên phản đồ Lục Chính Hà này.

“Ngươi là tôn nữ của Mục Chiến Hưng phải không, cũng có vài phần can đảm và kiến thức... Nếu như ta nói… chuyện này gia gia của ngươi cũng đã đồng ý, không biết ngươi sẽ có cảm tưởng thế nào?” Lục Niên giống như một tên yêu quái cười phá lên nói.

Lục Niên cũng không nóng nảy, người dưới tay hắn đã bao vây nhóm người Mạc Phàm lại rồi. Nếu như Lục Chính Hà có thể sống sót, vậy dĩ nhiên là chuyện tốt, dù sao hắn cũng là đệ đệ duy nhất của mình. Nếu như không được, vậy hắn tốt nhất là giết sạch tất cả, để tránh gây thêm rắc rối.

Thân phận của những học viên này cũng không tầm thường. Lục Niên cần nhanh chóng biến việc này thành lịch luyện xảy ra ngoài ý muốn mà toàn quân bị diệt thì tốt hơn… Cho dù bị thế lực sau lưng của những người này chất vấn, chỉ cần không có chứng cứ, bọn họ cũng không làm gì được hắn.

“Như vậy đi, một mạng đổi một mạng! Chính tiểu tử ngươi tự mình chọn đi! Ngươi muốn để cho ai sống?” Lục Niên một chút cũng không thể hiện ra thành ý thương lượng, vẫn như cũ hoàn toàn muốn chiếm thế thượng phong.

Mạc Phàm nhíu mày lại, tính khí của tên ma quỷ này quả thực không thể dò ra được. Quan trọng nhất là Mạc Phàm đến bây giờ cũng không hiểu rõ người này vì sao lại muốn giết bọn hắn. Chẳng lẽ đám người này có bí mật gì đó không thể cho người khác biết được… nếu không vì sao lại muốn giết người diệt khẩu?

“Cô nàng đứng bên cạnh ngươi dáng vẻ cũng không tệ, quan hệ của các ngươi có lẽ cũng không phải bình thường ha? Ngươi thả tên Lục Chính Hà ngốc nghếch kia ra, ta có thể bảo đảm không giết nàng!” Lục Niên nhếch môi, lộ ra hàm răng vàng khè của hắn.

“Đổi năm người! Ta, hắn, nàng, nàng còn có nàng, những người khác tùy ý ngươi…” Mạc Phàm trực tiếp điểm danh nói.

Cử động của Mạc Phàm khiên cho đám người La Tống, Trầm Minh Tiếu sợ chết khiếp. Bọn họ thiếu chút đã quỳ xuống cầu xin Mạc Phàm luôn rồi.

Mà Bành Lượng, Tống Hà cũng có chút không dám tin nhìn sang Mạc Phàm. Hai người bọn họ dù gì cũng là đồng đội của Mạc Phàm, không ngờ hắn không cần lưỡng lự một giây đã từ bỏ hai người bọn họ.

“Ta nói… chỉ đổi một người!” Lục Niên thanh âm thoáng trở nên lạnh lẽo.

“Vậy để cho ta đi!” Mạc Phàm không chút nghĩ ngợi nói.

“Ha ha ha ha, thật là một tiểu tử thú vị!” Lục Niên thoáng cái phá lên cười.

Lúc này, Bạch Đình Đình, Triệu Mãn Duyên cùng Mục Nô Kiều vẻ mặt tràn ngập không thể tin được nhìn Mạc Phàm. Bọn họ không nghĩ tới thật sự đến loại thời điểm này, Mạc Phàm ngay cả bọn họ cũng đồng dạng từ bỏ.

“Ta đã tận lực!” Mạc Phàm áy náy nói.

“Ta không sao! Trước kia nếu không được ngươi cứu, ta đã chết từ lâu rồi…” Bạch Đình Đình cười thê lương, ai cũng có thể nghe được sự miễn cưỡng trong lời nói của nàng.

Mục Nô Kiều cắn môi. Lý trí nói cho nàng biết, Mạc Phàm làm ra lựa chọn như vậy là hoàn toàn chính xác, nếu đổi lại bất kỳ ai cũng sẽ chọn lựa như vậy.

Nhưng mà trong lòng Mục Nô Kiều vẫn có cảm giác rất khó chịu. Bởi vì khi tên ma quỷ quân thống kia nói rằng chỉ có thể để cho một người còn sống, nàng đã có ảo tưởng Mạc Phàm sẽ hy sinh để cho nàng đi. Mặc dù, đó chỉ là một ý nghĩ hoang đường chợt lóe qua mà thôi…

“Mạc Phàm, ngươi làm như vậy khiến cho ta đối với ngươi hết sức thất vọng! Chẳng qua là… nếu như ta thật sự phải chết ở chỗ này, ta hy vọng sau này ngươi có thể giúp ta giết chết tên khốn kiếp đó...” Triệu Mãn Duyên nở một nụ cười cực kỳ khó coi nói.

“Không cần ngươi nói, ta cũng sẽ giết hắn!” Mạc Phàm quả quyết trả lời.

Lục Niên khẩy cái tấu thuốc, liếc mắt nhìn đám ma pháp học đồ còn chưa dứt sữa này.

“Đã làm ra quyết định kỹ càng rồi… lời trăn trối cũng đã nói xong? Vậy thì mau thả Lục Chính Hà ra, nếu không các ngươi ngay cả một cơ hội sống cũng không có!” Ma quỷ thống lĩnh Lục Niên nói.

“Ta đã nói rồi… để cho ta đi!” Mạc Phàm lặp lại một lần nữa.

“Thật đáng tiếc! Nơi này tất cả mọi người đều có thể đi, chỉ duy nhất một mình ngươi là không thể!” Lục Niên nhếch môi cười nói.

Mạc Phàm ngẩn người, có chút ngạc nhiên nhìn tên cao cấp ma pháp sư giết người như ngóe này. Chẳng lẽ bọn họ là người của Hắc Giáo Đình??

Không đúng! Thủ đoạn của bọn hắn chỉ đơn thuần là ác độc, không có nhiều thâm kế sâu xa, rõ ràng không có liên quan gì với Hắc Giáo Đình. Vẻ mặt của mỗi người bọn họ đều mang theo mấy phần thẫn thờ, dường như đã biết rõ việc làm lần này sẽ khiến bọn hắn vạn kiếp bất phục...

Vấn đề là bọn họ rốt cuộc muốn làm gì??? Đám người này quá mức quỷ dị rồi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.