Dịch: Thiên Hạ Địa Thượng
Biên: Tiếu Diện Tà Thần
“Nếu là như vậy, ta đây không cần lấy tính mạng của em trai ngươi đổi về mạng sống cho ai để làm gì… thà ta chết với đồng đội còn hơn! Ít nhất nếu như ngươi nói cho ta biết, Hắc giáo Đình các ngươi lần này hành động vô nhân tính như vậy là vì cái gì… ta lập tức thả đệ đệ của ngươi ra! Bí mật của ngươi cũng có thể hoàn toàn chôn cất ở nơi thành hoang này…” Mạc Phàm quả quyết mở miệng nói.
Lục Niên có chút ngoài ý muốn. Hắn cũng không phải là ngoài ý muốn tiểu tử này trong lúc bất chợt lại quyết định giở quẻ như vậy.
Cái mà hắn ngoài ý muốn là tiểu tử này rõ ràng rất tham sống sợ chết, vậy mà ở thời điểm biết rõ mình chắc chắn phải chết lại không có một chút dáng vẻ bất an nào. Đổi lại người bình thường chỉ sợ đều đã trực tiếp quỳ xuống đất cầu xin tha mạng rồi.
“Chẳng lẽ là… hắn đang kéo dài thời gian?” Lục Niên Tâm trong lòng nói thầm.
Lục Niên bằng vào lịch duyệt phong phú của mình đã nhận ra rằng Mạc Phàm đang muốn kéo dài thời gian. VVấn đề là hắn không nghĩ ra tiểu tử này trì hoãn thì có ý nghĩa gì?
Tại nơi rừng núi hoang vắng này không thể nào có người khác tới cứu bọn họ được. Mà lấy thực lực của bọn hắn, chưa chắc người tới cứu viện đối phó nổi thủ hạ của hắn nữa là.
Huống chi, có chính bản thân Lục Niên là một tên cao cấp pháp sư trấn tràng, bất kỳ kẻ nào cũng đừng nghĩ sống sót rời đi.
Do dự một hồi, Lục Niên rốt cuộc vẫn đáp ứng Mạc Phàm. Dùng một vài lời nói đổi tính mạng của em trai mình, tính toán như thế nào cũng thấy đáng giá.
Lục Niên tin tưởng, nếu hắn cứ dồn ép những tên học viên này, bọn chúng nhất định sẽ để mang đệ đệ mình cùng bọn chúng chôn theo.
Hắn hiểu rất rõ những người nhỏ yếu trước khi chết kia luôn có một chút xíu lòng tự ái đáng thương cùng ý niệm trả thù mãnh liệt!
“Có một chương trình thí nghiệm...” Lục Niên đứng ở nơi đó, ngữ khí bình thản kể: “Mà thí nghiệm này có thể thay đổi cách cục lừa mình dối người của loài người hiện tại…”
“Tạo phúc cho toàn bộ loài người sao? Thật là vĩ đại a… Nhưng những thứ vĩ đại đó cùng chúng ta một đám học sinh đi lịch luyện có quan hệ gì? Chẳng lẽ chúng ta lỡ nhìn thấy các ngươi đang thực hiện một hành vi bẩn thỉu vô sỉ nên nhất định phải diệt khẩu? Vấn đề là chúng ta cái gì cũng không thấy a!” Mạc Phàm nói.
“Bẩn thỉu?” Lục Niên hút một hơi thuốc, cười nói: “Không có chút nào bẩn thỉu! Bất kỳ quyết sách vĩ đại nào cũng không tránh được cảnh máu chảy thành sông! Trong cái thí nghiệm này, người chết đã rất nhiều… tính thêm các ngươi thì cũng chỉ là một hạt cát giữa sa mạc mà thôi!
“Nhưng nếu thí nghiệm của chúng ta có thể thành công, ý nghĩa của nó lập tức hoàn toàn bất đồng! Tất cả mọi người đều không cần sống cuộc sống tạm bợ dưới móng sắt của yêu ma nữa… thậm chí, chúng ta có thể giết tới sào huyệt của chúng!” Lục Niên hào hùng nói.
“Thì ngươi cứ tiếp tục cái lý tưởng vĩ đại của ngươi đi! Các ngươi chạy tới nơi này đồ sát chúng ta để làm gì?” Mạc Phàm giễu cợt nói.
“Hành vi giết người không chớp mắt của các người khác với đám súc sinh Hắc Giáo Đình ở chỗ nào? Vậy mà còn đặt điều nói mình cao thượng như vậy…” Bành Lượng không biết lấy đâu ra dũng khí mắng.
“Hừ, những tên học sinh các người suốt đời sống trong trường học yên ấm thì có thể biết cái gì? Những thầy giáo dạy ma pháp lúc nào cũng ở tuyên dương ý nghĩa thắng lợi của chiến tranh, cho tới bây giờ cũng không có nói loài người làm sao chiến đấu cùng yêu ma, kết quả bị diệt bao nhiêu người, mất đi bao nhiêu toà thành…” Lục Niên bức xúc nói.
“Trong lời nói của bọn họ, loài người giống như chúa tể của cái thế giới này, không ngừng ca khúc khải hoàn, không ngừng sản sinh ra anh hùng. Các ngươi sinh hoạt dưới sự bảo vệ của những thủ hộ giả cường đại, an nhàn như thế nào…”
“Hoang đường, nực cười!”
“Các ngươi chưa bao giờ trải qua chiến tranh nên các ngươi căn bản không biết! Loài người hiện tại giống như một đám gia súc chui rúc trong mấy cái đô thị nho nhỏ để kéo dài hơi tàn, sinh sôi không có chút ý nghĩa nào…” Lục Niên phẫn nộ nói.
“Loài người tự cho là sinh sôi càng nhiều thì lại càng mạnh mẽ hơn, nào ngờ khi sinh sôi được đủ nhiều rồi thì chính là thời điểm yêu ma mở ra một hồi Thao Thiết thịnh yến…”
(Thao Thiết: viễn cổ hung thú, tham ăn vô độ)
“Bọn chúng chỉ đang tận tình hưởng dụng loài người, vì vậy trong quá trình đôi lúc sẽ kiềm chế một chút. Bọn chúng sẽ không ăn sạch toàn bộ loài người bởi vì như vậy thì không còn ai để sinh sôi nữa, tương lai sẽ chẳng có thịt người để ăn nữa… Cái gì gọi là chiến tranh? Phải gọi là loài người bị coi như một đám gia súc nuôi nhốt đang chờ bị giết thịt mới đúng!”
Thời điểm Lục Niên nói ra lời nói này khuôn mặt hắn không còn vẻ cười cợt nào nữa, mà tối đen đầy căm phẫn cùng nghiêm túc.
Hắn đã đích thân trải qua chiến tranh của yêu ma cùng loài người, vì vậy hắn càng rõ ràng chân tướng sự thật hơn đám học sinh chỉ ở trong chăn ấm nệm êm này!
...
Mạc Phàm sau khi nghe những lời này tâm trạng cũng dần chìm xuống. Những lời nói này… thật sự quá mức báng bổ! Nói cực đoan một chút, nó giống như bài giảng tẩy não giáo đồ của Hắc Giáo Đình vậy!
Nếu xem tai nạn Bác Thành giống như là một hồi chiến tranh thu nhỏ, vậy thì những lời nói của tên Lục Niên này có lẽ đúng là sự thật.
Chẳng qua là… Mạc Phàm không nghĩ tới loài người trong lời nói của Lục Niên lại hèn mọn như vậy. Nhất là câu: “Bọn chúng sẽ không ăn sạch toàn bộ loài người bởi vì như vậy thì không còn ai để sinh sôi nữa, tương lai sẽ chẳng có thịt người để ăn nữa…”
Nói cách khác, loài người có thể còn sống đến nay không phải là nhờ các Pháp Sư thủ hộ tốt bao nhiêu mà đó chỉ là chiến lược phát triển lâu dài của yêu ma. Chuyện này là cỡ nào đáng buồn, cỡ nào đáng sợ?
Những thứ này là sự thật sao? Mạc Phàm cũng không biết…
“Năng lực sinh tồn, năng lực sáng tạo, năng lực sinh sôi của loài người không đại biểu cho việc loài người vĩ đại bao nhiêu… Những thứ đó chỉ đại biểu loài người so với heo, dê thì lại càng thích hợp để nuôi dưỡng hơn. Bởi vì loài người đến thức ăn gia súc cũng không cần, hoàn toàn là một vốn bốn lời!” Lục Niên nở nụ cười gằn giọng nói.
Thật ra Lục Niên rất hưởng thụ loại phá hủy tâm linh này… Nhớ lại lúc hắn mới vừa bước chân vào cuộc chiến, hắn cũng cho rằng Pháp Sư là lá chắn thủ hộ loài người, ngăn trở yêu ma xâm phạm, kết quả thì sao...
Đứng trước yêu ma tộc quần, yêu ma bộ lạc, thậm chí còn có yêu ma đế quốc, loài người thật sự không chịu nổi một kích!
Thế giới quan vốn tốt đẹp vô cùng của hắn đã bị chiến tranh phá hủy. Bây giờ, Lục Niên lại dùng nó để phá hủy tâm linh của mấy tên học sinh non nớt này, làm cho trong lòng hắn nảy sinh một loại khoái cảm trả thù khó mà nói rõ được!
“Ngươi nói nhiều đạo lý cách cục to lớn như thế của loài người, vậy cùng chúng ta có quan hệ gì?” Mạc Phàm mang chủ đề kéo về đến hiện tại.
Hắn không thích nói tới những thứ đao to búa lớn kia. Hắn chỉ muốn biết vì sao Lục Niên lại không buông cho tha chính mình. Bản thân chưa bao giờ thấy qua tên ma quỷ này, càng không biết gì về cái thí nghiệm khỉ gió của hắn.
“Thí nghiệm của chúng ta quan hệ đế…” Lục Niên nói tới chỗ này thì dừng lại suy nghĩ một chút, việc này cũng không tính là đại cơ mật đặc biệt gì, vì vậy nói tiếp: “Quan hệ đến một hệ ma pháp mới!”
“Ngươi nói cái gì?” Mục Nô Kiều, Triệu Mãn Duyên đều không khỏi kinh ngạc thốt lên.
Lục Niên khóe miệng khẽ phập phồng, lặp lại một lần nói: “Hệ ma pháp mới! Nếu thành công, chúng ta chính là những người đầu tiên khai sáng hệ ma pháp mới!”
“Ma pháp xuất hiện giúp cho chúng ta có chút vốn liếng để chống lại yêu ma. Đáng tiếc cho dù đã mấy vạn năm trôi qua, số lượng pháp sư có thể thức tỉnh vẫn là quá ít!”
Lục Niên sau khi nói đến đây, đôi mắt toát ra sự cuồng nhiệt cháy bỏng khó mà che giấu được.
“Khi hệ ma pháp mới gần đây nhất – quang hệ – được sinh ra đã làm cho loài người vãn hồi một chút mặt mũi. Chỉ là vẻn vẹn như vậy vẫn còn là thiếu rất nhiều, vẫn cần những ma pháp hệ mạnh hơn nữa…”
Nếu như nói mới vừa rồi Lục Niên là một tên ma quỷ quả quyết sát phạt, như vậy hiện tại hắn chính là một người điên đang đắm chìm trong một sự tình nào đó.
Bộ dáng cuồng nhiệt điên loạn này của hắn, ngay cả em trai hắn Lục Chính Hà từ trước tới giờ cũng chưa từng nhìn thấy qua. Bởi vì sự điên cuồng của Lục Niên bình thường đều bị vẻ ngoài lãnh khốc của hắn hoàn toàn che giấu.
“Ngươi đang nói, các ngươi sắp sáng tạo ra một hệ ma pháp mới?” Triệu Mãn Duyên không dám tin tưởng nói.
“Không sai, bây giờ các ngươi còn cho rằng ta là một người điên đầu óc toàn những điều không thiết thực sao?” Lục Niên nở nụ cười.
“Chuyện này... Nhưng là...” Triệu Mãn Duyên đã không biết phải nên nói cái gì nữa.
“Ngươi – Mạc Phàm – chính là vật thí nghiệm tốt nhất để tạo ra hệ ma pháp mới!” Lục Niên chỉ tay về phía Mạc Phàm, giống như là đang nhìn một cái tuyệt thế hoàn mỹ vật phẩm, ánh mắt mang theo mấy phần cuồng nhiệt bị kiềm nén trong một quãng thời gian dài đằng đẵng.
“Ta?” Mạc Phàm chỉ bản thân mình ngạc nhiên hỏi.
“Chính là ngươi! Bởi vì ngươi sỡ hữu trời sinh song hệ!”