Đình Đình
Dịch: Hoangforever
“Hừ hừ, đáng đời. Người cũng có cái ngày hôm nay. Hôm nay ngươi không chết xem như là ngươi mạng lớn!”
Hai người Trầm Minh Tiếu và La Tống đứng ở bên ngoài lồng sắt nhìn Mạc Phàm đang chảy máu không ngừng kia nói.
Đám người Bạch Tàng Phong và Tống Hà cũng tụ tập ở bên ngoài. Bọn họ cũng nhìn Mạc Phàm bị thương nghiêm trọng kia.
Tên Bạch Tàng Phong thì có vẻ có mấy phần hả hê. Tống Hà thì nhìn con Hắc Súc Yêu nguyền rủa bị đính chặt lại ở góc kia.
Con Hắc Súc Yêu bị Cự Ảnh Đinh phiên bản tăng cường này hành hạ cho tới nỗi ủ rũ, mệt mỏi hết tinh thần. Ngay tới cả khí lực động đậy một ngón tay, nó cũng làm không nổi. Đột nhiên có một con quái vật xấu xí đáng sợ như thế này xuất hiện trong sân trường, khiến cho tất cả học viên ở đây nghị luận rối rít không ngừng.
” Làm sao cậu lại bị thương nặng tới như vậy.”
Một cô gái có khuôn mặt dễ thương bước tới. Nàng nhìn thấy Mạc Phàm bị thương ở bên cạnh cái lồng sắt, liền vội vàng chạy tới đây.
Mạc Phàm quay đầu lại. Thì nhìn thấy một gương mặt quen thuộc nhưng lại không thể gọi ra tên được. Hắn cũng chỉ có thể nhếch miệng lên cười.
” Để mình chữa thương cho bạn. Bạn đừng có cử động.”
Cô gái có khuôn mặt dễ thương kia ngồi chổm hổm bên cạnh lồng sắt. Bắt đầu khống chế các hạt sao lại.
” Đình Đình, cậu giúp hắn làm gì vậy. Cậu không thấy ở đây có nhiều người sao? Thế nhưng có ai trong bọn họ quan tâm tới cái tên khỉ gió này không? Cậu cứ như vậy trị liệu giúp hắn. Như vậy không phải là cậu để cho toàn bộ học viên trong trường coi cậu là kẻ thù sao?”
Một nam sinh ở bên cạnh cô gái này nói.
Cô gái có cái tên là Đình Đình kia cũng không quan tâm tới ánh mắt mọi người nhìn mình như thế nào. Nàng vẫn như cũ khống chế hạt sao của mình.
” Trên người của ta có nguyền rủa ăn mòn. Vết thương không có cách nào khép lại được. Người chữa trị….”
Mạc Phàm liền nói với cô gái này.
” Cậu không phải là Ma pháp sư sơ cấp trước kia sao.”
Đình Đình cười nhẹ nhàng nói. Quanh thân nàng xuất hiện từng đạo Tinh Quỹ màu trắng.
Ánh sáng này không chỉ có một đạo. Bọn chúng lần lượt thay đổi, nhu hòa tựa như sợi tơ lụa mỏng manh phất phơ vậy. Nó lượn lờ xung quanh cô gái có cái tên là Đình Đình này. Nó khiến cho nàng càng trở nên thánh khiết hơn.
Ánh sáng chữa trị từ từ bay xuống. Hiệu quả chữa trị của ánh sáng này so với ma pháp sơ cấp lúc trước hoàn toàn khác biệt. Lúc này nó chữa trị không khác gì có một con Tinh linh Hồ Điệp đang chữa trị sinh mạng vậy. Đối với nó mà nói, ở nơi nào có vết thương thì nơi đó chính là đóa hoa tươi thắm, tỏa ra mùi hương thơm hấp dẫn nó vậy. Ở nơi nào bị ăn mòn, ở đó có hồ điệp nhảy múa. Nó nhanh chóng làm lành vết thương, tiêu trừ nguyền rủa, và sưng phù cho Mạc Phàm
Thuốc cầm máu bình thường không có cách nào phát huy tác dụng cầm máu. Nhưng nhờ có Hồ Điệp nhẹ nhàng mơn trớn. Máu liền ngay lập tức đông lại thành sẹo.
Phía trước ngực Mạc Phàm có một vết thương vô cùng lớn. Nhìn thấy mà giật cả mình. Từ vết thương biến thành màu đen ở bên ngoài da, mọi người có thể nhìn thấy rõ xương trắng hếu ở trong lồng ngực hắn. Tinh Linh Hồ Điệp chữa trị dừng lại ở chỗ này một lúc lâu. Nhưng nó vẫn như cũ xua tan nguyền rủa này đi. Đem vết thương của Mạc Phàm vá lành trở lại. Cả quá trình này cũng chỉ làm cho Mạc Phàm cảm thấy tê tê ngứa ngứa ở bên ngoài mà thôi. Còn về đau đớn, hắn căn bản không cảm thấy đau đớn một chút nào cả.
Lúc trước sắc mặt hắn tái nhợt. Thế nhưng sau khi chữa trị xong, hắn liền khôi phục lại một chút huyết sắc. Mạc Phàm nằm trong vũng máu định đứng dậy, thì ngay lập tức bị Đình Đình trách mắng:
” Nằm im!! Cậu mất máu quá nhiều. Tinh Linh Chữa Trị sẽ khôi phục lại một chút huyết khí cho cậu.”
Mạc Phàm nằm im thim thít. Quả nhiên Tinh Linh chữa trị kia liền vẩy một chút phấn hoa trong suốt thẩm thấu vào bên trong da hắn. Mạc Phàm có thể cảm giác được hắn giống như đang được truyền máu vậy. Cảm giác choáng váng lúc trước dần dần biến mất.
” Cái tên Đại Ma Đầu đáng ghét này. Tại sao lại được một nữ pháp sư Trung cấp hệ Chữa trị chữa thương tỉ mỉ tới như vậy cơ chứ.”
Ngải Đồ Đồ đứng ở một bên. Không khỏi lầu bầu nói.
Mà những học viên đứng xung quanh, gần khu vực này thì cũng trợn tròn mắt cả lên!
Không phải chứ???
Đây là hệ Chữa trị đó. Nó thưa thớt không thua kém gì hệ Triệu hoán. Cho nên từng cô nàng hệ chữa trị ở trong mắt toàn bộ học viên trong trường không khác gì một vị Quan Âm tỷ tỷ.
Đã là một vị Ma pháp sư. Bọn họ rất khó mà khống chế được lực lượng ma pháp có tính hủy diệt kia. Cho nên cứ cách vài tuần bị thương đó là điều rất chi là bình thường. Có lúc bình thường, họ lại còn tự ngộ thương chính mình, khổ không thể tả. Nhưng nếu như bọn họ có thể quen biết một vị Ma pháp sư hệ Chữa trị. Đây không phải là không cần lo lắng về vấn đề này nữa hay sao.
Hệ chữa trị luôn được tất cả các hệ khác che chở, chăm sóc cẩn thận. Người muốn lấy lòng bọn họ có lẽ xếp thành một hàng dài từ đầu phố tới cuối phố. Bọn họ được các thế lực cường đại tranh giành. Học viên có thể chân chính lấy được lòng các vị Quan Âm tỷ tỷ hệ Chữa trị này đã ít lại càng ít hơn……
Mà hình như trong cuộc thi đấu thú so tài tân sinh viên lần trước. Không phải tên đại ma đầu Mạc Phàm này cũng đắc tội cả hệ Chữa trị hay sao. Tại sao lúc này đột nhiên lại xuất hiện một nữ pháp sư Trung cấp hệ Chữa trị đứng ra chữa trị vết thương cho hắn vậy. Lại còn được chăm sóc tỉ mỉ tới như vậy. Đám học viên đứng ở xung quanh nhìn thấy cảnh tượng như vậy, không khỏi nước miếng chảy ròng ròng.
Không ít người trong đám học viên này còn là lần đầu tiên được nhìn thấy Chữa trị hệ chữa trị vết thương cho người khác. Vết thương nặng như vậy, ấy thế mà chỉ chưa tới vài phút đồng hồ đã lành lặn rồi!!
Ở trong mắt giáo viên trong trường, nếu như so sánh với học trò mà bọn họ cưng chiều… thì các cô nàng hệ chữa trị này còn được các giáo viên tha thứ, chăm sóc tận tình còn nhiều hơn nữa!!!
” Được rồi! Cậu không sao nữa rồi.”
Đình Đình liền nở nụ cười. Một nụ cười bình thường nhưng lại thánh khiết, không chứa bất kỳ tạp chất nào.
Nàng khiến cho Mạc Phàm phải nhớ tới Tâm Hạ. Có phải các cô gái thức tỉnh ra hệ Chữa trị lần đầu tiên, nội tâm các nàng đều thiện lương như vậy không?
” Cám ơn.”
Mạc Phàm cảm kích nói.
” Ngươi nên nói lời cảm ơn phải là mình mới đúng. Mình tên là Bạch Đình Đình”
Bạch Đình Đình nở ra một nụ cười trắng tinh.
” A! Tớ tên là……”
” Mình biết cậu là ai. Ngày đó cậu đem mình cứu thoát khỏi móng vuốt Lân Bì Yêu Binh. Lúc đó mình đã nhận ra đại danh đỉnh đỉnh của cậu.
” Danh tiếng của ta xấu như vậy sao, ha ha ha ha….”
Trong lúc hai người đang còn tâm sự nói chuyện. Một nam tử thở hồng hộc chạy tới chỗ này.
Người này chính là Bạch Tàng Phong. Khi hắn nhìn thấy muội muội của mình trị liệu cho cái tên du côn cắc ké Mạc Phàm này, hắn rất là tức giận.
” Đình Đình, tại sao ngươi lại trị liệu giúp cho hắn. Ngươi thích giúp đỡ người khác thì ta cũng mặc kệ ngươi. Nhưng cái tên này danh tiếng của hắn trong toàn trường rất là xấu, người phải suy nghĩ kỹ trước khi làm chứ. Người giúp đỡ hắn, chẳng khác nào mang tiếng xấu cho Bạch gia nhà chúng ta sao!”
Bạch Tàng Phong trực tiếp lôi gia tộc của mình ra đe dọa nàng.
Bạch Tàng Phong đã nhìn thấy, làm sao hắn có thể xem chuyện này như không khí bỏ qua cho được. Bình thường hắn có bị thương hay là.. vân vân…Thì cũng không thấy mặt mũi muội muội Đình Đình của mình ở đâu, tới chữa thương cho hắn. Hiện tại thì hay rồi, nàng không tiếc hao phí nhiều ma năng như vậy để giúp đỡ tên đại ma đầu kia. Hơn nữa nàng còn giúp đỡ hắn ngang nhiên trước mặt nhiều người như vậy!
” Chuyện của ta, cần ngươi quản sao?”
Bạch Đình Đình ngẩng đầu lên nhìn Bạch Tàng Phong một cái, giọng nói liền trở nên lạnh lẽo.
Bạch Tàng Phong nghe thấy nàng nói như vậy liền cứng họng không biết nói lại làm sao. Hai con mắt đỏ bừng, đầy tức giận nhìn chằm chằm Mạc Phàm.
“Mọi người, ai có thể am hiểu mở ra cái lồng sắt thuần phục thú này, giúp ta mở nó ra, để ta ra ngoài được không?”
Mạc Phàm hô lên một câu.
” Để mình đi hỏi thăm giúp cậu.”
Bạch Đình Đình lập tức đứng dậy đi hỏi thăm.
Quả nhiên, Quan Âm tỷ tỷ vừa mở miệng, chuyện này ngay lập tức được giải quyết. Thật sự là có một học trưởng từng trông coi nơi này một đoạn thời gian biết được cách mở ra lồng sắt thuần phục thú này. Cuối cùng Mạc Phàm cũng rời khỏi được cái lồng sắt đầy chết chóc này.
” Người không được đi. Quái vật kia, cùng với hai cỗ thi thể kia, ngươi giải thích làm sao đây??”
Ngay lập tức Trầm Minh Tiếu liền giơ tay ra ngăn cản Mạc Phàm.
” Đúng vậy. Nếu như ta không nhìn lầm thì hai người bọn họ có lẽ chính là…. Phó Thiên Minh và Cổ Văn Thanh…là do người giết chết hai người bọn họ đúng không?”
Mạc Phàm nhìn thoáng qua hai cỗ thi thể kia. Hắn cũng không có phản bác lại, nói:
” Đúng là ta giết!”