Người dịch: Le Hoang
Chỉnh sửa:Hoangforever
” Giỏi, giỏi, giỏi lắm. Lại còn dám hiên ngang lẫm liệt như vậy thừa nhận như vậy. Đã giết hai vị Trung cấp Ma Pháp Sư, hơn nữa còn là bạn học của mình trong học phủ Minh Châu. Kèm thêm tội triệu hồi ra quái vật giết người ghê tởm xấu xí như vậy. Mạc Phàm ơi Mạc Phàm!! Hôm nay để ta xem ngươi làm sao trốn thoát được đây?? Ta thấy ngươi mới là thành viên của Hắc Giáo Đình!!”
La Tống chỉ vào Mạc Phàm nở nụ cười lạnh.
“Hắc Giáo Đình???”
“Mạc Phàm là thành viên của Hắc Giáo Đình sao, chẳng trách… Ta ở trong mê cung bóng tối nhìn thấy một loại sinh vật giống hệt mấy con Hắc Súc Yêu này. Lúc đó ta còn tưởng rằng ta bị hoa mắt cơ chứ!”
Ánh mắt của mọi người đồng loạt rơi vào Mạc Phàm. Cái mũ Hắc Giáo Đình này chụp lên đầu hắn càng lúc càng nhiều.
Có thi thể, lại còn có một con quái vật nguyền rủa!
Chứng cứ vô cùng xác thực a!
“Huýt Huýt ~~Huýt Huýt Huýt Huýt ~~~~~~~~~~~~”
Trong lúc mọi người đang còn hỗn loạn. Đột nhiên trên bầu trời có một trận gió xoáy nổi lên, thổi trúng lá cờ trên kiến trúc này khiến cho nó tung bay phấp phới.
Có người ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một đôi cánh tựa như cánh của chim ưng xuất hiện trên bầu trời.
Nhìn kỹ lại, hoá ra là một gã nam tử có sắc mặt tái nhợt. Sau lưng có một đôi cánh vô cùng tráng lệ. Hắn từ trên bầu trời đáp xuống đây, thân ảnh tuấn dật khiến cho các học viên đang đứng ở đây phải than thở, sợ hãi không thôi.
“Là Thẩm Phán viên – Dạ Ưng!”
Lập tức có người đã nhận ra vị cường giả Thẩm Phán viên có đại danh đỉnh đỉnh này.
Cao thủ trong Thẩm Phán Hội rất nhiều. Mà trong đó có một người sở hữu đôi cánh chim ưng được nhiều người biết tới, hắn chính là Dạ Ưng.
Hắn giống như Ưng lượn xung quanh trên bầu trời của thành phố này. Dựa vào đôi mắt ưng sắc bén lợi hại kia, những mục tiêu đã bị hắn khoá, trước giờ chưa từng có ai thoát được!
“Hắc Súc Yêu Nguyền rủa?”
Thoáng cái đôi mắt của Thẩm Phán viên Dạ Ưng liền rơi vào người con Hắc Súc Yêu Nguyền Rủa kia.
Bất quá, hắn nhanh chóng phát hiện ra rằng con Hắc Súc Yêu Nguyền Rủa này đã bị hành hạ đến kiệt sức. Có một cỗ lực lượng Hắc Ám vô hình đang trói chặt lấy nó.
Thẩm Phán viên Dạ Ưng lập tức nhìn về phía đám đông, mở miệng hỏi:
“Vị nào là Mạc Phàm?”
“Dạ Ưng đại nhân, ngài tới thật đúng lúc. Hắn chính là Mạc Phàm. Hắn là người của Hắc Giáo Đình. Hai người bạn học của ta đã bị hắn giết hại…”
La Tống lập tức nhảy ra, một mực khẳng định tất cả mọi chuyện ở đây đều là do Mạc Phàm gây ra.
Hai người Trầm Minh Tiếu và Bạch Tàng Phong cũng đều từng gặp qua Hắc Súc Yêu rồi. Cho nên bọn hắn cũng chỉ mũi giáo về phía Mạc Phàm.
“Câm miệng cho ta!”
Thẩm Phán viên Dạ Ưng liền cảm thấy khó chịu và khinh thường hành vi tố cáo của mấy người này. Còn đối với Mạc Phàm, hắn đi tới trước mặt Mạc Phàm. Sau đó dùng hai con mắt như chim ưng kia đánh giá Mạc Phàm một phen rồi nói:
“Mạc Phàm, cậu tự dựa vào sức của chính mình đánh bại đám người của Hắc Giáo Đình. Mặc dù tuổi còn trẻ nhưng lại vô cùng dũng mãnh. Giỏi! Quả nhiên anh tài xuất thiếu niên!!”
Nói đến đây, trên khuôn mặt tái nhợt của Dạ Ưng kia cũng lộ ra nụ cười tươi. Bàn tay đeo găng tay da liên tục vỗ vào vai Mạc Phàm.
Câu nói này của vị Thẩm Phán viên Dạ Ưng đầy tôn kính kia khiến tất cả mọi người trợn tròn mắt.
Hắn dựa vào sức của chính mình đánh bại người của Hắc Giáo Đình??
Thực sự là người của Hắc Giáo Đình trà trộn vào học viện sao??
Hơn nữa lại bị Mạc Phàm diệt trừ!
“Đáng tiếc, để một tên giáo sĩ trốn thoát mất.”
Mạc Phàm nói.
“Không sao! không sao! Lần này nếu như không phải nhờ có cậu và anh bạn Hứa Chiêu Đình quá cố kia, thì chúng ta làm sao có thể diệt trừ tận gốc thế lực Hắc Giáo Đình ở Ma Đô cơ chứ. Ta thay mặt Thẩm Phán hội cảm ơn cậu đã ra tay giúp đỡ!”
Trong ánh mắt Dạ Ưng tràn đầy vẻ khen ngợi và hài lòng.
Thẩm Phán Hội bọn họ có nhiều cao thủ như vậy. Trong đó còn có rất nhiều người tài ba và đặc biệt. Thế nhưng bọn họ vẫn không có cách nào tiêu diệt được Hắc Giáo Đình. Thậm chí tai họa ở Bắc Thành xảy ra thảm khốc như thế kia. Cho tới tận lúc này bọn họ vẫn không thể nào đem người chủ mưu ở phía sau đưa ra ngoài ánh sáng công lý được.
Ai ngờ hành động lần này, lại có thể đem một cái địa bàn của Lam Y Chấp Sự diệt trừ tận gốc. Ở Ma Đô này ẩn nấp bao nhiêu thành viên của Hắc Giáo Đình quả thật bọn họ còn không có biết hết. Thế nhưng lần này lại có thể diệt trừ tận gốc mối họa ngầm khổng lồ này. Cứu thoát bao nhiêu người bị cuốn vào cái âm mưu đen tối kia của Hắc Giáo Đình thoát khỏi nguy hiểm tới tính mạng trong tương lai!
“Tôi cũng chỉ là muốn báo thù cho Hứa Chiêu Đình mà thôi.”
Mạc Phàm nói.
“Bất kể như thế nào, cậu đã giúp đỡ Thẩm Phán hội chúng ta diệt trừ một cái mầm họa lớn. Thực lực của cậu xuất chúng, dũng cảm, sáng suốt hơn người. Sau này nếu như có tốt nghiệp học phủ Minh Châu, cậu có thể đến Thẩm Phán hội của chúng ta. Trước tiên sẽ cho cậu làm Thẩm Phán viên thực tập, chờ đến lúc thích hợp lại chuyển cậu thành Thẩm Phán viên chính thức…”
Dạ Ưng có ý mời chào.
Hôm nay Hắc Giáo Đình rục rịch ngóc đầu dậy. Rất nhiều khu vực tiềm ẩn mối nguy hiểm này. Các Thẩm Viên trong Thẩm Phán hội cơ bản là đã sẵn sàng chờ đợi mệnh lệnh. Chánh án cũng có suy nghĩ tới việc thu nhận một số thành viên làm lực lượng dự phòng.
Dạ Ưng cảm thấy, giờ đây bất cứ ai mà nghe nói đến Hắc Giáo Đình đều bị dọa cho sợ vỡ mật rồi. Có thể có một người thanh niên giống như Mạc Phàm đây, dám đứng lên chống lại Hắc Giáo Đình quả thật rất ít. Huống hồ, Mạc Phàm lại còn xuất chúng tới như vậy. Loại người tài ba như thế này này, Thẩm Phán hội rất muốn thu nhận!
Vừa nghe thấy Dạ Ưng đưa ra đề nghị mời chào Mạc Phàm vào Thẩm Phán hội, biểu lộ trên mặt của toàn thể học viên đứng ở đây chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung:
C L G T!
Thẩm Phán hội là nơi nào??
Chả phải nó chính là thánh địa mà các ma pháp sư luôn cực khổ tu hành, tha thiết ước mơ vào được nhất hay sao. Ngoài trừ việc Thẩm Phán Hội có quyền lực tối cao ra. Thì Thẩm Phán hội còn cấp cho mỗi thành viên trong hội rất nhiều tài nguyên để cho họ tăng thực lực của mình lên. Mà số tài nguyên này cũng khiến cho tất cả Ma Pháp sư cũng phải điên cuồng vì nó!!
Từ trước tới nay, trường học luôn giảng dạy, truyền cho các học sinh một lý tưởng? Đó là: Thiên chức của Ma Pháp Sư chính là bảo vệ nhân loại.
Mà tổ chức cao nhất bảo vệ nhân loại là gì nào?
Đương nhiên chính là Thẩm Phán hội này rồi!
Cho nên khi Thẩm Phán viên Dạ Ưng thốt ra lời nói hi vọng Mạc Phàm sau khi tốt nghiệp sẽ gia nhập vào Thẩm Phán hội kia. Vô số ánh mắt ghen ghét, ngưỡng mộ, hận thù tựa như sóng biển đổ dồn về phía Mạc Phàm.
“Con Hắc Súc Yêu Nguyền Rủa này chúng ta phải mang về rồi. Còn thân phận của hai tên kia, chúng ta cũng sẽ nhanh chóng điều tra ra manh mối.”
Dạ Ưng nói.
“Được.”
Mạc Phàm nhẹ gật đầu.
Trải qua trận đại chiến vừa rồi, lúc này Mạc Phàm cảm thấy rất là mệt mỏi.
Miệng vết thương tuy đã được chữa lành. Nhưng Tinh Thần Lực hao tổn quá lớn. Cũng may là hắn có được bốn hệ, Tinh Vân chứa đựng ma năng có những 4 cái. Nếu không chiến đấu thời gian dài như vậy, đã sớm “như đèn hết dầu” rồi.
…
Không bao lâu, giáo viên nhà trường cũng xuất hiện, bọn họ nhìn thấy Dạ Ưng liền kinh ngạc.
Quả thực, thế lực của Hắc Giáo Đình trà trộn vào được học viện là một chuyện rất đáng sợ. Có trời mới biết cái bọn táng tận lương tâm này sẽ làm ra chuyện gì đối với đám học viên còn non nớt kia.
Khi biết được Hứa Chiêu Đình cùng Trương Lộ Lộ đã bị người của Hắc Giáo Đình sát hại, Tiêu viện trưởng trong buổi nói chuyện cuối cùng của kỳ thi này cũng đã trầm mặc rất lâu.
Hắn biết rõ Hắc Giáo Đình muốn đối phó chính là Mạc Phàm. Nhưng lại không ngờ bọn chúng đã sớm ẩn núp ở trong trường.
Không bảo vệ tốt được học viên, Tiêu viện trưởng cảm thấy có lỗi, mình làm việc thiếu trách nhiệm. Vốn là hắn muốn làm ra một chút gì đó cho gia đình của Hứa Chiêu Đình. Nhưng lại phát hiện ra rằng gia đình Hứa Chiêu Đình hiện tại không còn một ai.
Vì vậy, tất cả niềm tiếc thương đau xót, hắn cũng chỉ có thể đặt ở chỗ gia đình của Trương Lộ Lộ…
…
Mạc Phàm trở lại nơi ở của mình, vô cùng mệt mỏi nằm xuống ghế dài trên sân thượng.
Màn đêm buông xuống. Trời cũng đã tối lắm rồi. Một người luôn luôn lạc quan như hắn khi hồi tưởng lại hình ảnh tự mình thiêu đốt thi thể hai người bạn của mình. Trong lòng liền cảm thấy nặng nề, khó thở.
Thù đã được báo. Mặc dù Vũ Ngang chưa bị xử quyết. Nhưng hắn lại không dám quay trở về Hắc Giáo Đình, cũng không dám bước vào thành thị của nhân loại. Cho nên hắn cũng không khác gì một người đã chết.
Thế lực Hắc Giáo Đình cầm đầu bởi Lam Y Chấp Sự ở Ma Đô sẽ nhanh chóng bị diệt trừ tận gốc. Hết thảy chuyện này đều nhờ vào cái tên mà Hứa Chiêu Đình lấy được.
Mạc Phàm cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao nhiều người lại e sợ Hắc Giáo Đình tới như vậy. Bởi vì khi chiến đấu với Hắc Giáo Đình, nhất định sẽ máu chảy thành sông.
“Hầu tử, em đang làm gì đấy, để anh kể cho em nghe một chuyện …”
Mạc Phàm nằm ở chỗ nào đó, đeo tai nghe Bluetooth lên kể cho Trương Tiểu Hầu những việc đã xảy ra mấy ngày nay.
“Phàm ca, anh cũng đừng tự trách bản thân mình quá. Mỗi người chúng ta đều đã trải qua tai hoạ ở Bác Thành, và đều có quyết tâm tiêu diệt đám Hắc Ám Giáo Đình này. Nếu như là em, em cũng sẽ có hành động giống như Hứa Chiêu Đình vậy. Máu của cậu ấy đổ ra rất là xứng đáng! Nếu cậu ấy biết anh dùng cái tên mà cậu ấy tìm được để tiêu diệt một tên Lam Y Chấp Sự của Hắc Giáo Đình, nhất định cậu ấy sẽ mỉm cười cùng với người thân ở dưới Hoàng Tuyền.”
Trương Tiểu Hầu rất nghiêm túc nói.
Mạc Phàm nhẹ gật đầu.
Mình quả thật đã không thể cứu được bọn họ, nhưng ít ra mình không có phụ lòng bọn họ!
Bọn họ có thể yên nghỉ rồi.