Dịch: Thiên Hạ Địa Thượng
Biên: Tiếu Diện Tà Thần
Thầy giáo Bạch Mi cùng chủ nhiệm Ngụy Vinh sau khi nhìn thấy Lý Ngọc Khiết vẫn yên ổn không có việc gì, liền thở một hơi thật dài.
“Tên học sinh này cũng rất biết chừng mực a!” Bạch Mi ý vị thâm trường quay sang nói với Ngụy Vinh.
Ngụy Vinh chỉ hừ lạnh lại một tiếng, cũng không có trả lời, liếc mắt nhìn về phía Mạc Phàm đang nặng nề thở dốc trên sàn thi đấu. Hắn có thể thấy sau khi trải qua lần chiến đấu này, Mạc Phàm đã tiêu hao ma năng của mình gần hết rồi.
Chỉ cần tiếp theo lại xuất hiện thêm một tên cường giả tiệm cận top 100 khác bước lên khiên chiến, e rằng tên này chẳng mấy chốc sẽ thua trận.
Mạc Phàm liên tục đánh bại bảy mươi chín người đã sớm khiến cho Hỏa viện mất hết mặt mũi. Quan trọng nhất chính là hắn chỉ là một tên chuyển hệ sinh mà thôi.
Hiện tại trên khán đài không chỉ có sinh viên của những hệ khác đến xem mà ngay cả các giáo viên của hệ khác cũng có mặt, Ngụy Vinh cũng không muốn đem chuyện này làm huyên náo càng lớn hơn.
Hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn hướng về phía Mạc Phàm nhìn qua có vẻ đã sức cùng lực kiệt đứng trên sàn thi đấu nói: “Chấm dứt ở đây đi, Mạc Phàm?”
“Cái gì mà chấm dứt ở đây? Gọi người kế tiếp!” Mạc Phàm tức giận nói.
“Ta thu hồi ta lời nói của ta lúc đầu, thực lực của ngươi đã quả thực đã khiến cho tất cả chúng ta đều cảm thấy giật mình…” Ngụy Vinh thoáng lui một bước.
“Ngươi cho rằng ta đánh tới lúc này là bởi vì câu nói trên lớp kia của ngươi?” Mạc Phàm xoay chuyển ánh mắt rồi nhìn chằm chằm về phía Trịnh Giai Tuệ đang đứng ở dưới sàn đấu đã sớm kinh ngạc nói không ra lời.
Trước đây không lâu, Mạc Phàm ở Hàng Châu đã gặp được một tên thiếu niên chỉ có thực lực vừa đạt tới sơ cấp. Hắn ở trong quân lữ chỉ là một tên chuyên bị người sai vặt, lăn lộn để kiếm một miếng cơm ăn mà thôi.
Thế nhưng tại thời điểm đối mặt những quân đoàn Bạch Ma Ưng tính bằng đơn vị hàng nghìn con cùng với một tên Siêu giai pháp sư đã sa đọa, hắn ngay cả một bước cũng chưa từng lùi qua.
Ngay khi Mạc Phàm vẫn còn chưa thể quên được hình ảnh cậu thanh niên đã mất đi linh hồn kia thì hắn vừa vặn gặp phải tên Trịnh Giai Tuệ có dáng dấp cùng hoàn cảnh có vài phần tương tự này.
Vì vậy Mạc Phàm một mặt muốn lợi dụng hắn để thoát khỏi đợt khiêu chiến không công bằng của mình, mặt khác cũng là có lòng muốn giúp hắn một chút.
Thế nhưng biểu hiện nhu nhược từ trong xương tủy của tên Trịnh Giai Tuệ kia đã khiến cho Mạc Phàm cảm thấy vừa đáng thương lại vừa đáng giận tới cực điểm!
Người nào cũng có quyền được tham sống sợ chết. Nhưng mà nếu là ở nơi sân trường căn bản không tồn tại bất kỳ nguy hiểm nào đến tính mạng như thế này mà thậm chí ngay cả một chút cốt khí cũng chen không ra, một chút can đảm để đối mặt với khiêu chiến và một chút quyết tâm để đột phá cũng không có…
Vậy thì đây lại là một loại biểu hiện cực kỳ ích kỷ, không có quan hệ với tính cách nhu nhược hay tự ti một chút nào!
Nếu đổi lại là thường ngày, Mạc Phàm sẽ không thèm để ý đến một tên phế nhân ích kỷ như Trịnh Giai Tuệ. Hắn làm như vậy một mặt là vì sự tình Vương Tiểu Quân vẫn còn ám ảnh hắn, mặt khác là do hành vi của Trịnh Giai Tuệ xác thực đã làm cho hắn tức giận.
Mạc Phàm làm như vậy không phải vì muốn hung hăng tát mặt Hỏa viện, người duy nhất mà hắn muốn hung hăng tát mặt chính là cái tên Trịnh Giai Tuệ này!
“Hỏa hệ ma năng cùng với Lôi hệ ma năng của ngươi cũng đã tiêu hao gần hết rồi… Tiếp theo ngươi làm sao có thể đối mặt với những người khiêu chiến có thứ hạng khá cao ở phía sau được?” Ngụy Vinh khuyên bảo, nói.
“Trừ phi ngươi thật sự muốn tất cả sinh viên trong viện lần lượt cúi đầu nhận sai với ngươi…”
“Tại sao lại nói nhảm nhiều như vậy? Mau mau gọi người kế tiếp!” Mạc Phàm bực bội nói.
Trạng thái của Mạc Phàm lúc này theo cách nói thông dụng chính là… ảo tưởng sức mạnh, đâm lao liền phải theo lao!
“Đã cấp cho ngươi bậc thang mà ngươi lại không thèm xuống, hừ hừ. Người kế tiếp, Lưu Kiềm, xếp hạng 111!” Ngụy Vinh cao giọng nêu tên người khiêu chiến kế tiếp.
...
Sau khi Ngụy Vinh đọc lên danh tự Lưu Kiềm, các nữ sinh đang ở trên khán đài lúc này liền bắt đầu hét ầm lên!
Lưu Kiềm tuy không phải là người có thực lực mạnh nhất Hỏa Viện nhưng hắn tuyệt đối là bạch mã hoàng tử trong lòng nhiều nữ sinh nhất, đẹp trai đến mức rối tinh rối mù.
Rất nhiều nữ sinh khiêu chiến với hắn không phải vì muốn đoạt được thứ hạng của hắn, mà chỉ là để có thể đứng chung với hắn một lát thôi.
Đúng ra ở một nơi mà mọi người đều là trung cấp pháp sư cao quý như Chủ Giáo Khu, sinh viên không nên xuất hiện hành vi mê trai ấu trĩ như vậy. Nhưng trên thực tế vẻ đẹp trai phóng khoáng của Lưu Kiềm quả thực đã khiến cho rất nhiều nữ sinh viên làm như vậy.
Hoàng Tinh Lệ vẻ mặt hưng phấn cùng chờ mong quay đầu nhìn sang Lưu Kiềm, tung tăng nói: “Thì ra ngươi cũng tham gia khiêu chiến hắn, thật là quá tốt rồi! Hiện tại ngươi đến kết thúc hắn, độ nổi tiếng của ngươi sẽ lại tăng thêm một tầng a…”
“Thực ra thì ta càng muốn là người đầu tiên đến khiêu chiến hắn, như vậy sẽ không có vẻ thừa dịp người gặp nguy giống như bây giờ…” Lưu Kiềm duy trì nụ cười ôn hoà nói.
“Chỉ là hồi nháo kịch này chung quy cũng phải có người đến giải quyết, vừa vặn đến phiên ta, vậy thì ta chỉ có thể nhận mệnh mà thôi…”
Hoàng Tinh Lệ hung hăng gật đầu, mọi người vẫn thường nói lớn lên đẹp trai thì vận may bình thường cũng sẽ không quá kém, hóa ra lại là thật.
Tên ma đầu liên tục chém giết bảy mươi chín người rốt cuộc bị một vị hoàng tử anh tuấn đánh bại, đây chính là kết quả tốt tốt nhất.
Nói thật, thời điểm lúc đầu khi nàng nhìn tên chuyển hệ sinh gọi là Mạc Phàm kia, nàng hoàn toàn không nghĩ tới hắn sẽ mạnh đến mức này.
Lưu Kiềm chậm rãi đứng lên, giữa những ánh mắt cực nóng của một rừng nữ sinh cùng với ánh mắt ghen ghét của tất cả nam sinh đi lên sàn thi đấu.
Hắn mang theo một nụ cười vô cùng hiền lành và lịch sự, dùng cặp mắt sắc sảo của mình nhìn chăm chú Mạc Phàm, sau đó mở miệng nói:
“Thật ra ta cũng rất kính nể sự quyết đoán của ngươi. Ta cảm thấy thực lực của ngươi tiến vào top 50 của Hỏa viện cũng không có vấn đề gì. Nhưng mà kết quả, ngươi lại phải thua trên tay một người xếp hạng 111 như ta. Điều này làm ta cũng cảm thấy thật xấu hổ…”
“Ngươi nói xem hai chúng ta ai đẹp trai hơn?” Mạc Phàm đột nhiên hỏi một câu rất không đầu không đuôi.
Lưu Kiềm hơi sửng sốt một chút, trong đầu lóe qua bốn chữ: “Thằng này ngáo đá à?”
Hắn suy nghĩ một hồi, sau đó khiêm tốn nói: “Mỗi người mỗi vẻ đi.”
“Dối trá!” Mạc Phàm nhàn nhạt nói.
Lưu Kiềm cười ha ha nói: “Nếu như nói thật ra, ngươi lại nói ta tự đại!”
“Ta nói ngươi dối trá là bởi vì câu nói đầu tiên của ngươi khiến ta cảm thấy ngươi là một người dối trá…” Mạc Phàm lắc lắc đầu, mở miệng nói:
“Còn câu thứ hai, về vấn đề ai đẹp trai hơn… Cái gì mà mỗi người mỗi vẻ, soái ca như ta phải đẹp trai hơn ngươi mấy con phố là còn ít đấy!”
Nụ cười trên mặt Lưu Kiềm ngay lập tức cứng lại, trong đầu lại hiện ra mấy chữ: “CDSHT à??? Đầu óc thằng này tuyệt đối là có vấn đề!”
Nhưng khi nghĩ kỹ lại, Lưu Kiềm cũng không cảm thấy có gì sai lắm. Dù sao đã là nam nhân thì người nào cũng có một ít lòng tự ái. Khi hắn nhìn thấy lực lượng nữ sinh đông đảo ngồi trên khán đài chỉ hô lên tên của chính mình thì nảy sinh lòng ganh tỵ như vậy cũng là đương nhiên thôi.
“Ta lười nói với ngươi mấy cái vấn đề tẻ nhạt này. Ngươi chỉ cần biết sự hung hăng ngông cuồng của ngươi sẽ dừng ở đây là được!” Giọng nói của Lưu Kiềm thoáng cái trở nên lạnh lùng, không thèm khách khí với tên Mạc Phàm nói năng lỗ mãng này nữa.
Mạc Phàm đứng ở nơi đó, cũng không có bởi vì ma năng của mình đã khô cạn mà hoảng loạn, trấn định tự nhiên chờ đợi Ngụy Vinh tuyên bố trận đấu bắt đầu.
...
Ngụy Vinh thực ra cũng hơi do dự, cho nên cũng không có lập tức tuyên bố bắt đầu. Hắn coi như làm chút thiện ý cho Mạc Phàm thêm một ít thời gian để nghỉ ngơi, luân phiên oanh tạc như vậy thật sự không phải là chuyện mà người thường có thể chịu đựng được.
“Tiễn Khôn, tên sinh viên chuyển tới từ Lôi hệ các ngươi vẫn đúng là không được a… Cái này là cố ý chạy tới đá quán Hỏa viện chúng ta phải không?”
Bạch Mi thấy chủ nhiệm Lôi viện cũng đã nghe tiếng mà đến rồi, không khỏi cười khổ nói: “Ta không tin ngươi lại có thể để cho một tên sinh viên xuất sắc như vậy rời khỏi Lôi viện của các ngươi!”
“Cái gì mà sinh viên của ta?” Lôi viện Tiễn Khôn nhướng mày khó hiểu hỏi lại.
Ngụy Vinh cũng vội vàng xoay người lại, chất vấn: “Hắn là chuyển hệ sinh, hệ thứ hai chính là Lôi hệ, vậy thì làm sao không phải chuyển tới từ Lôi viện các ngươi được?”
“Ta không quen biết hắn a!” Lôi viện chủ nhiệm Tiễn Khôn thành thật nói.
“Sinh viên bên ngươi nhiều như vậy, có phải là do ngươi không nhớ kỹ hay không?” Bạch Mi cười nói.
“Làm sao có thể chứ! Số lượng sinh viên của Lôi viện chúng ta cũng không nhiều, quanh đi quẩn lại chỉ có mấy tên, người nào ta cũng biết mặt cả… Cho nên chắc chắn tiểu tử này không phải là người của Lôi Viện chúng ta!” Tiễn Khôn nghiêm túc đáp lại.
Ngụy Vinh cùng với Bạch Mi vẻ mặt đầy kinh ngạc quay đầu nhìn nhau một cái.Tên này không phải từ Lôi viện chuyển tới, vậy thì hắn ta là từ nơi nào tới?
“Tên học viên này, thật giống hắn...” Đúng lúc này, chủ nhiệm Triệu Hoán hệ Dịch Ngọc Tuyền giống như có lời muốn nói.
———————————————————————————————————————————————————–*
Cảm ơn các bạn đã thưởng thức!
Nếu các bạn thấy hay thì hãy nhấn tim hay thả đề cử để mình có động lực dịch tiếp nha.