Dịch: Hoangforever
Trong nhóm có 3 người tu hành chính là Hỏa Hệ. Theo thứ tự là Mạc Phàm, Tống Hà, Triệu Minh Nguyệt.
Đầu tiên, ba con người này gọi ra Hỏa Tư. Sau đó, bọn họ phóng thích về phía cây mây màu đen ở hai bên kia. Mà Hỏa Tư bọn họ gọi ra chính là Phần Cốt. Đương nhiên, tốc độ thiêu cháy của Phần Cốt rất nhanh....
Sau khi biến toàn bộ cây mây màu đen thành tro bụi xong. Mọi người liền phát hiện ra, ở hai bên vị trí mọi người đang đứng vẫn còn 2 cái huyệt động nữa.
Trước sau, đã có từng đoàn, từng đoàn Huyệt Động Ma Nô rất là đáng sợ rồi. Cũng may, hai phía trước sau này, bọn họ có thể dùng ma pháp để ngăn cản bọn nó lại được. Nhưng cái loại đánh lén, gần trong gang tốc như thế này, quả thực nó mới là đáng sợ nhất. Nếu như bọn họ bị hai bên đánh lén, chỉ trong thoáng chốc, đội ngũ 17 người này liền bị quấy nhiễu tới nỗi gà chó cũng không yên. Bởi vì, nếu như bọn họ bắn ra ma pháp, rất có thể sẽ tổn thương tới đồng đội của mình!!
“ Đội viên ở trung đoạn, nhanh chóng tiêu diệt Ma Nô ở hai bên động!!”
Trong thoáng chốc, giọng nói Lục Chính Hà liền áp chế tiếng huyên náo của mọi người lại. Trong giọng nói mang theo sự tức giận và ra lệnh.
Mạc Phàm nghe thấy Lục Chính Hà ra lệnh như vậy, cũng không ngờ tới được. Đúng là cứt thối vẫn hoàn cứt thối mà. Đã đứng ra làm vị trí chỉ huy rồi mà không nghiêm túc một chút là sao?? Có lẽ, người vừa mới ra lệnh mọi người dùng Hỏa hệ thiêu hủy đám cây mây này cũng là nàng đi.
Quả thực, việc cấp bách lúc này đúng là xử lý đám Ma Nô ở hai mặt bên kia. Mọi người phải kiên quyết không để cho bọn nó tiến vào trong đội ngũ của mình. Bởi vì nếu như bọn chúng tràn vào được. Mọi người rất có thể sẽ chết. Nguyên nhân không phải vì năng lực hủy diệt của mọi người không bằng bọn chúng. Mà là năng lực cận chiến của mọi người quá kém!
Chiếc cốt gậy đám quái vậy đang quay quay kia. Nó không khác gì một cây chùy nặng ngàn cân đập xuống vậy.
Tuy rằng, mọi người đều là tinh anh trong tinh anh. Nhưng đột nhiên phải đối mặt với hiểm cảnh như thế này, mọi người cho dù tài giỏi tới mấy cũng không thể nào khống chế hết được tình hình. Lúc này, vị học viên học phủ Đế Đô có tên là Tiểu Phong đã sa vào khốn cảnh như vậy rồi. Hắn bị hai con Huyệt Động Ma Nô đồng thời tấn công!
“ Minh Kích Chi Thuẫn!”
Ngay vào lúc gặp phải nguy hiểm kia, Tiểu Phong lập tức kích hoạt Thuẫn ma cụ của mình.
Nhưng 2 con Huyệt Động Ma Nô này cũng không có ngu dốt như trong tưởng tượng của mọi người. Sau khi thấy con phía trước dùng cốt gậy đập lên phía trước ngực Tiểu Phong bị Thuẫn ma cụ hóa giả lực công kích. Con còn lại liền dùng cốt gậy của mình đập lên bắp chân Tiểu Phong không có được bảo vệ kia!
“ Rắc Rắc ~~”
Cốt gậy đập mạnh xuống một cái. Bắp chân Tiểu Phong không có được bảo vệ kia liền phát ra tiếng gãy nát rất to, nghe mà rợn cả người.
“A a a!! Cứu...... A a a!!”
Tiểu Phong kêu thảm lên một tiếng. Nhưng khi hắn còn chưa kịp lui về phía sau kia thì chân còn lại của hắn cũng bị đập thêm một gậy nữa. Ngay lập tức, hai chân đang còn bình thường lành lặn kia liền bị đập bẹp dí. Nó bị đập bẹp dí tới nỗi, máu thịt xương cốt nát bét hết, dính hết lên ống quần.
Máu tươi bắn ra, tạo thành một bãi. Hai chân Tiểu Phong từ đầu gối trở xuống bẹp lép, cho nên hắn té ngã trên mặt đất. Trên khuôn mặt liền hiện ra sự đau đớn, thống khổ. Hắn liều mạng bò về phía đồng đội ở hướng bên kia. Tất cả hành động của hắn lúc này, hoàn toàn là dựa theo bản năng.
Lúc này, có bảo hắn phóng thích ma pháp, có lẽ hắn hoàn toàn không phóng thích ra được. Lúc này, hắn không bị cơn đau đớn hành hạ cho bất tình cũng đã khá hơn so với người bình thường rất là nhiều rồi. Đây chính là bắp chân bị đánh nát bét đó nha! Cũng may dù sao hắn cũng là một vị Ma pháp sư. Cho nên tinh thần lực của hắn cũng hơn xa so với người bình thường.
“Băng Mạn!”
Khi mọi người trong đội ngũ phát hiện ra Tiểu Phong vừa mới đứng tách rời ra khỏi đã gặp ngay xui xẻo rùi. Liền vội vàng rối rít ra tay tương trợ. Mục Ninh Tuyệt chính là người phóng ra ma pháp Băng hệ đầu tiên để cứu nguy.
Băng sương màu trắng men theo mặt đất nhanh chóng bao trùm xung quanh. Nó liền đem khu vực hai con Huyệt Động Ma Nô tẩy thành màu trắng, sương lạnh tràn ngập trong mắt hai con quái vật này....
“ Băng Mạn không cứu được người.....”
Bành Lượng định ra tay cứu người. Bởi vì hắn biết, loại kỹ năng Băng Mạn này cũng chỉ khiến cho đối phương di chuyển chậm chạm đi, biến khu vực nơi đó thành một khu vực lạnh cóng mà thôi. Muốn đông cứng đối phương cần phải có thời gian ngưng kết đầy đủ, lúc đó Băng Mạn mới phát huy ra tác dụng được. Đợi tới khi Băng Mạn đông cứng được đối phương rồi, có lẽ lúc đó tên Tiểu Phong kia đã biến thành món cháo lòng rồi.
Chẳng qua là, khi Bành Lượng tới trước mặt tên Tiểu Phong kia. Đột nhiên hành động của hai con hung thần ác sát Huyệt Động Ma Nô kia bỗng trở nên chậm lại.
Mới trôi qua bao lâu?? 1 giây chưa?? Ấy vậy mà hai chân của con Huyệt Động Ma Nô kia đã ngưng kết lên 1 tầng băng sương rồi. Đầu tiên băng sương khiến cho da thịt của bọn chúng đông cứng lại. Tiếp đó, máu ở hai chân cũng bị nó làm cho đông cứng lại.
Hai con Huyệt Động Ma Nô đang định xông lên chém giết đối thủ liền dừng ngay lại. Thấy mình bị dừng lại, bọn nó liền kêu lên “ Oa oa” một cách đầy hoảng loạn. Thế nhưng trong khi bọn nó đang còn kêu “ Oa oa “ kia, thì Băng Mạn đã leo lên tới người bọn nó rồi. Nó nhanh chóng đem thân thể của bọn chúng đông cứng lại.....
Rất nhanh, thân thể của bọn nó cũng chỉ còn hai cánh tay cường tráng kia là hoạt động được. Nhưng cũng không có hoạt động được bao lâu thì cánh tay này cũng biến thành tượng đá nốt.
Bành Lượng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, liền há hốc mồm ra. Hắn nhìn mà không tin nổi vào mắt mình nữa. Hiệu quả đóng băng của Băng Mạn hắn hiểu rất rõ. Ít nhất cũng phải cần tới 4 giây mới có thể phát huy được tác dụng. Nhưng cô nàng Mục Ninh Tuyết này sử dụng Băng Mạn đóng băng đối thủ còn chưa tới 2 giây. Tốc độ đông cứng đối phương này cũng quá là nhanh đi. Nếu như so sánh với nàng với một vị Ma pháp sư Linh cấp Băng Chủng khác tuyệt đối nàng mạnh hơn nhiều lắm!
“A!!...... A!!!”
Tiểu Phong vẫn kêu lên từng tiếng thảm thiết, đau đớn như cũ. Bành Lượng lợi dụng Độn Ảnh, nhanh chóng đem Tiểu Phong từ trong hang hùm miệng sói kia cứu thoát ra ngoài.
“ Giao cho ta.”
Bạch Đình Đình đứng ở vị trí trung tâm đội ngũ. Có thể nói, nàng là người được mọi người bảo hộ tốt nhất.
Bành Lượng đem Tiểu Phong với bộ dạng từ dưới đầu gối huyết nhục mơ hồ kia đặt xuống. Bạch Đình Đình cũng đã hoàn thành xong Tinh Quỹ hệ Chữa trị của nàng. Một ánh sáng màu xanh nhạt từ giữa ngón tay Bạch Đình Đình liền chảy xuống, nhẹ nhàng tưới lên đầu gối Tiểu Phong.
Ánh sáng màu xanh nhạt chảy xuống dần dần, thẩm thấu vào vùng da, thịt, xương, máu, trộn lẫn với nhau kia. Khi chất lỏng này dung hòa, trộn lẫn với những thứ nát bát kia. Rốt cuộc, lúc này Tiểu Phong mới ngừng kêu lên một cách thảm thiết kia.
“ Trước tiên, tớ sẽ làm giảm đau đớn cho cậu. Còn về phần chữa khỏi cho cậu, e rằng cần phải tốn thời gian khá lâu.”
Bạch Đình Đình tái nhợt nói với Tiểu Phong.
Tiểu Phong vừa hết cảm giác đau đớn liền lau đi nước mắt nước mũi trộn lẫn vào nhau ở trên mặt kia đi. Thiếu chút nữa là hắn đã chết, đau đớn khiến cho nước mắt nước mũi trào ra, khiến cho hình tượng của hắn lúc này rất là khó coi.
“Cậu quay sang giúp đỡ mọi người đi. Tớ.... tớ không sao.”
Có dịch Chữa Trị kia bao trùm lên vị trí bị nát bấy của mình, khiến cho hắn không còn cảm giác đau đớn gì nữa. Nó không khác gì tiêm cho hắn một liều thuốc mê hạng nặng vậy.
“ Tiểu Phong, ngươi không sao chứ?”
Minh Thông vừa thi triển ra Lôi Ấn lo lắng hỏi thăm.
“ Thiếu chút nữa thì mạng đã không còn rồi. Cũng may nhờ có Ninh Tuyết ra tay.”
Tiểu Phong lau mồ hôi trán nói. Hắn biết lúc này cũng không phải là lúc hai người tán phét với nhau. Việc cấp bách lúc này chính là đem yêu ma ở hai bên nhanh chóng diệt trừ. Nếu không đội ngũ sẽ vô cùng nguy hiểm.
“A ~~~~~~~”
Ở vị trí đi đầu của hàng ngũ, đương nhiên chính là Nham Ma Nhân rồi. Nham Ma Nhân của Trịnh Băng Hiểu mặc dù có thân thể là nham thạch. Nhưng nó cũng không có cách nào ngăn cản được cây Thiết Bảng nặng ngàn cân này của bọn Huyệt Động Ma Nô kia. Nó bị đám quái vật hung tàn chí cực này đập nát nửa thân dưới.
“ Trịnh Băng Hiểu, thu hồi thú triệu hoán của ngươi lại.”
Triệu Mãn Duyên liền nói.
Trịnh Băng Hiểu nghe thấy vậy liền nhanh chóng thu hồi con Nham Ma Nhân tàn nửa người của mình về. Cùng lúc đó hắn cảm nhận được một cỗ hơi nước nồng đậm, xuất hiện ở khu vực xung quanh. Trịnh Băng Hiểu quay đầu sang liền phát hiện thấy, Triệu Mãn Duyên đã phóng thích ra một Trung cấp ma pháp Thủy hệ. Sóng nước quay cuồng giống như muốn phá vỡ con đê vậy. Đột nhiên, bọn nó tìm được được lối thoát. Trong thoáng chốc, chúng nó gào thét điên cuồng lao về con đường hầm ở phía trước.
Bạo Lãng quay cuồng bao trùm, cao tới nửa con đường hầm này. Một nhóm Huyệt Động Ma Nô xông lên đầu tiên liền bị cuốn vào trong cơn Bạo Lãng dữ dội này. Bạo Lãng cuốn theo nhóm Ma Nô này, lại tiếp tục lao về phía trước một cách cuồn cuộn.
Ma pháp Trung cấp vừa ra, ngay lập tức hiệu quả liền có. Số lượng Ma Nô ở phía trước đường hầm là nhiều nhất. Dưới sự đánh sâu vào của Bạo Lãng liền có khuynh hướng bị ngăn cản lại.
“Ta tới!”
Tống hà cũng hét to lên một tiếng. Rõ ràng có một cỗ Trung cấp Ma pháp Hỏa hệ đang ngưng tụ trên cổ tay của nàng kia.
Lúc này, Bạo Lãng của Triệu Mãn Duyên cũng chưa có hoàn toàn rút hết. 7-8 con Huyệt Động Ma Nô xông lên đầu tiên kia cũng vừa mới bò ra ngoài, thoát được cơn sóng dữ kia. Xương cốt bọn chúng lúc này như muốn rã rời, ngã nhào trên mặt đất. Ai mà ngờ được còn chưa kịp đứng dậy, thì đã bị một Hỏa Quyền hừng hực đánh tới. Nhìn thấy thế lửa cuồn cuộn kia, bọn chúng liền hoảng sợ, hồn phi phách tán.
Một mảnh đỏ rực, sáng bừng cả đường hầm. Thế lửa quá lớn, cộng thêm xương cốt rã rời, đám quái vật này muốn tránh cũng không tránh được. Mà cho dù có trốn thì cũng không kịp, vì thế lửa quá gần người bọn chúng rồi. Dưới uy lực của quả đấm lửa khổng lồ kia, bọn chúng nhanh chóng biến thành tro bụi. Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, vang vọng khắp đường hầm. Mùi thịt nướng khét lẹt, tỏa ra ngào ngạt khắp đường hầm.