Dịch: Hoangforever
Cái đám quái vật khom người này có bốn con. Lúc trước, con Nham Ma Nhân của Trịnh Băng Hiểu đi ở đằng trước. Nó một đường đi qua, cũng không có phát hiện ra điều gì bất thường. Đương nhiên, Mục Nô Kiều, Mạc Phàm và Liêu Minh Hiên đi ở đoạn giữa cũng sẽ không cảm thấy có điều gì cổ quái ở xung quanh. Con đường hầm xe lửa rộng rãi như thế này, không đến nỗi có yêu ma ở bên cạnh mà bọn họ không phát hiện ra được.
Nhưng nằm ngoài dự tính của mọi người là, cái vách động ở bên cạnh mọi người thật ra nó đã bị đục một lỗ hổng lớn từ trước đó rồi. Lỗ hổng này có chiều rộng bằng hai người trưởng thành đi qua. Nhưng do bị đám cây mây màu đen kia bao trùm, che kín hết. Nên cũng không có ai phát hiện ra. Ngay từ ban đầu, cái vách hang động, này hoàn toàn đã trống rỗng.
Ngọn lửa của Mạc Phàm đem toàn bộ đám quái vật này đẩy lui về phía sau. Cũng may nhờ có Triệu Mãn Duyên phóng ra một đoàn ánh sáng từ trước. Nó nhanh chóng đem mắt chó của đám quái vật làm cho mù đi. Chứ không bọn họ chắc chắn sẽ bị đám quái vật từ bên trong đám cây mây này nhảy vồ ra, lao về phía Mục Nô Kiều rồi.
“Là Huyệt Động Ma Nô!!”
Tinh Tinh không hổ là học sinh đọc nhiều biết rộng. Mặc dù ánh sáng mới lóe lên, chiếu sáng được một chút ở vách động. Nhưng nàng cũng đã đoán ra được thân phận của đám quái vật núp đằng sau đám cây mây này.
Mạc Phàm cũng mặc kệ bọn nó tên là gì. Sau khi ngọn lửa của hắn đem bọn nó phơi ra ngoài ánh sáng xong. Từ phía tay trái của hắn liền ngưng tụ ra từng đạo ấn ký Lôi điện. Hắn cũng không có chút nào gọi là khách khí, liền quẳng thẳng Lôi Điện về phía đám quái vật này.
Ấn ký Lôi điện hóa thành từng con mãng xà dài và hẹp, điên cuồng giãy dụa. Bọn nó men theo mặt đất, bò lên vách tường. Sau đó nhanh chóng bay toán loạn về phía một trong 2 con Huyệt Động Ma Nô kia. Lôi điện màu tím đen đánh lên người bọn nó, khiến cho bọn nó nhảy điên cuồng, không khác gì mấy ông già nhảy theo nhạc DJ vậy. Bộ dạng nhìn vô cùng là buồn cười.
“ Be be!!!!!”
Một âm thanh giống như tiếng dê kêu liền phát ra. Nói chính xác hơn, âm thanh này giống tiếng một con cừu bị thiến vậy.... Vừa ôn nhu, lại vô cùng bén nhọn, chói tai!
Huyệt Động Ma Nô tức giận từ bên trong nhảy ra ngoài. Trong đó, một con quơ cây gậy to lớn trên tay ném về phía đầu Mạc Phàm.
“Cái đám quái vật này thích nhất là đem người sống đập thành thịt vụn. Cẩn thận cây cốt gậy (1). Nó có thể khiến cho đầu của cậu nát thành tương đấy!”
(1) cốt gậy: gậy bằng xương.
Tinh Tinh vội vàng nhắc nhở Mạc Phàm.
“ Bạn có thời gian mà giải thích như vậy. Không bằng bạn gọi ra ma pháp trợ giúp cho mình còn hơn!!”
Mạc Phàm cảm thấy đau trứng.
Cũng may, Mục Nô Kiều khá là trượng nghĩa. Rất nhanh, một cái Phong Quỹ liền đưa tới cạnh Mạc Phàm, để cho Mạc Phàm có thể nhảy lên con đường gió này, nhanh chóng di chuyển ra khỏi khu vực nguy hiểm.
Mạc Phàm vội vàng nhảy sang bên cạnh. Vừa nhảy xong, ngay lập tức, hắn liền nghe thấy một âm thanh nặng nề do chiếc Lang Nha Cốt gậy kia nện xuống mặt đất, nơi hắn vừa mới đứng đó xong. Đường ray bằng sắt chôn dưới mặt đất kia sau khi va chạm với cốt gậy liền đứt đôi!!
Sau khi đám Huyệt Động Ma Nô này nhảy ra ngoài xong. Rốt cuộc, lúc này Mạc Phàm cũng thấy rõ được diện mạo của bọn chúng. Vóc người khom khom. Chân sau cũng cong cong. Nhưng chân trước lại vô cùng phát triển.
Hơn nữa, bọn nó có lớp da nhăn nheo, già lụm khụm, bao bọc ở bên ngoài. Nhìn bọn nó rất là dữ tợn và bạo lực. Nói chính xác hơn, bọn nó vô cùng xấu xí!!
Có trời mới biết, cái đám sinh vật xấu xí này bị độc thân bao nhiêu năm rồi. Chứ không, cánh tay bọn nó cũng không có to lớn, tráng kiện tới như vậy. Bọn nó cầm cây cốt gậy quay quay. Quả thực chính là nhìn thấy cái gì đập nát bét cái đó. Cái đường hầm chật chội này, phải nói là một địa hình vô cùng thuận lợi để cho bọn nó bắt con mồi, tha hồ mà đánh đập.
“ Đằng mạn - Quất!”
Khi nhìn thấy con Huyệt Động Ma Nô vừa nhảy ra, muốn tấn công Mạc Phàm kia, Mục Nô Kiều liền vội vàng ra tay.
Ở trong cái đường hầm này, đằng mạn có rất nhiều. Cho nên, khi nàng dùng ma pháp Mộc hệ để điều khiển đám dây mây này, nàng cảm thấy rất là vừa tay. Rất nhanh, một cái xúc tu làm từ dây mây nhanh chóng được hình thành. Nó quất mạnh về phía cái lưng lom khom của con Huyệt Động Ma Nô kia.
Chiếc roi mây này vừa quất lên người con quái vật xong, theo đà, tiện thể nó bó hai chân sau của con quái vật lại. Sau đó, Mục Nô Kiều khống chế roi mây, treo nó lên trên cao.
“ A Be be be!!!!!”
Huyệt Động Ma Nô kinh hoảng, hét lên một tiếng. Cây cốt gậy trên tay thì múa loạn xà ngầu hết cả lên.
Còn chưa kịp giãy dụa bao lâu. Thì nó đã bị mấy đạo Lôi Điện - Nộ Kích oanh lên người, không sót một đạo nào.
Một mùi thịt nướng lan tỏa ra khắp đường hầm này. Hiển nhiên, là do con Huyệt Động Ma Nô kia manh động nên nó mới bị trả giá thảm thiết tới như vậy. Nó vừa bị treo ngược lên cao, vừa bị điện giật thành một mảnh cháy đen. Chết vô cùng thảm thiết.
Người phóng thích ra Lôi Ấn cũng không phải là Mạc Phàm. Mà là cái người tên là Minh Thông kia. Hắn vừa ra tay, chính là Lôi Ấn - Nộ Kích cấp 3. Năng lực oanh kích của Lôi Ấn này thì không cần phải bàn tới rồi. Ấy vậy mà nó lại còn đánh hết toàn bộ lên cái thân thể yếu ớt kia. Cho nên, chưa tới một giây, con yêu ma kia đã chết ngắc.
“ A be be ~~~~~!!!!”
Con Huyệt Động Yêu Ma còn lại đang còn ẩn núp bên trong động huyệt (2) nhìn thấy đồng bọn mình chết thảm, liền kêu lên một tiếng bén nhọn.
(2) động huyệt: lỗ hổng ở trong động, lỗ hổng ở trong tường.
Tiếng thét này, ở trong đường hầm chật chội này, vang đi rất là xa. Cũng không biết là do nó tức giận hét lên hay là vì nó sợ quá mà hét lên. Tóm lại, cái con quái vật này, nó không dám nhảy ra ngoài.
“ Cũng chỉ là mấy tiểu yêu cấp bậc nô bộc mà thôi. Cũng không phải việc gì quá quan trọng. Chúng ta tiếp tục tiến về phía trước.”
Lục Chính Hà nhìn sang con quái vật một cái, sau đó ngoảnh mặt đi tiếp, nói.
Trịnh Băng Hiểu cũng đồng tình với ý kiến này. Vừa định tiếp tục tiến về phía trước. Đột nhiên, hắn nhìn thấy một điểm sáng màu u lam ở phía trước con đường hầm tối như mực này.
Mới đầu, điểm sáng màu u lam này cũng chỉ có mấy cái. Vài giây sau, những điểm sáng màu u lam này đã chi chít, tràn ngập ở con đường bóng tối phía trước. Nhìn mà nổi cả da gà!
“ Đệt con mẹ nó! Nó gọi thêm hội!”
Không biết là ai chửi bậy, kêu lên một tiếng.
Từ trong đường hầm truyền ra âm thanh “ tất tất tác tác “ rất là náo loạn. Phía trước cũng có, phía sau cũng có.
Tống Hà và Triệu Mãn Duyên vội vàng phóng thích ra ánh sáng. Ánh sáng bay về phía trước đoạn đường tối om như mực kia và chiếu sáng nó lên. Làm cho mọi người không khỏi hít vào một hơi. Chính là, cái vách tường trong đường hầm mới vừa rồi giống như bị cây mây màu đen kia bao trùm lại. Không ngờ lại chính là một đống huyệt động xếp thành một hàng dài chi chít. Nếu như, không phải nhờ có đám Huyệt Động Ma Nô vạch đám cây mây màu đen này ra. Có lẽ mọi người còn nghĩ rằng nó là một vách tường thẳng tắp, bằng phẳng trong đường hầm.
Số lượng Huyệt Động Ma Nô càng lúc càng nhiều thêm. Cảm giác như muốn lấp đầy con đường phía trước vậy. Một tập thể ánh mắt màu u lam, tức giận tới cực điểm, phóng tới mọi người, khiến cho mọi người rét run lên. Tiếng “ cốp cốp rắc rắc” do cốt gậy va chạm vào nhau, vang lên liên hồi. Còn có âm thanh bén nhọn như tiếng dê kêu, do bọn nó phát ra nữa....
“ Không hay rồi. Chúng ta đang ở giữa sào huyệt của bọn chúng. Phía sau, có lẽ, cũng còn rất nhiều huyệt động như vậy nữa!!”
Hứa Đại Long hét to lên.
Đường hầm ở phía trước đã phát sinh ra một màn như thế này. Đương nhiên, ở phía sau chắc chắn cũng như vậy rồi. Những cây mây màu đen kia cũng quá mức là dày đi. Bọn họ đi thẳng một đường tới tận đây mà cũng không nhận ra được. Không nhận ra được toàn bộ vách tường trong đường hầm này đã bị đục thủng lỗ hết rồi. Hơn nữa, từ đống động huyệt này còn bò ra một đống Huyệt Động Ma Nô nữa!!
“ Đây là sào huyệt của Huyệt Động Ma Nô. Những hòn đá màu trắng mà chúng ta thấy lúc trước, chính là xương của những người đã bị đám quái vật này đập nát!!”
Rốt cuộc, lúc này Triệu Mãn Duyên mới phản ứng kịp, nói.
Mọi người cảm thấy nổi cả da gà.
Nói không may thì có thể, chỉ một lúc nữa thôi, đám người bọn họ sẽ biến thành một phần tử trong đống đá vụn màu trắng rơi vãi sau nhiều năm kia!!
Cái đám Huyệt Động Ma Nô này cũng quá là giảo hoạt rồi. Lúc trước, bọn nó không có ra tay với mọi người. Mà bọn nó chờ mọi người tiến sâu vào bên trong sào huyệt của bọn nó. Lúc này, bọn nó mới bắt đầu bao vây, hốt trọn một mẻ.
Rắc rối to rồi!
“ Hỏa hệ, nhanh chóng đem tất cả cây mây ở xung quanh chúng ta, thiêu đốt sạch sẽ đi. Chúng ta đã bị trước sau bao vây rồi. Ngàn vạn lần đừng có bị mặt bên tấn công nữa!”
“ Mọi người đứng sát vào nhau, thu nhỏ đội hình lại. Nếu như ai tách ra, chỉ có con đường chết thôi!”