Toàn Chức Pháp Sư

Chương 293: Chương 293: Nhện nước quỷ dị




Dịch: Le Hoang (mobilepolice)

Chỉnh sửa: Hoangforever

“ Kiên trì thêm lúc nữa, kiên trì thêm lúc nữa, cố gắng lên, sắp đổi sang màu xanh rồi!”

“ Chết tiệt. Tại sao cái đám Đại Tích này tới càng lúc càng nhiều vậy?? Chúng ta nhanh đi thôi. Nếu như không đi ngay bây giờ, chắc chắn sẽ trở thành thức ăn ban đêm cho bọn chúng đấy!”

“ Xanh rồi, xanh rồi!”

“ Nhanh rút lui, nhanh rút lui!!”

Một nhóm người mồ hôi chảy nhễ nhại, vội vàng tháo chạy khỏi khu vực thăm dò.

Không lâu sau, từng đoàn, từng đoàn Đại Tích có lớp da màu xanh lá cây, nhô nửa người lên khỏi mặt nước đầm bước lên bờ. Bọn chúng nhiều tới nỗi một mảnh quảng trường này cũng bị màu xanh lá cây của bọn chúng chất đầy.

Tiếng kêu phát ra không ngừng, vang vọng bốn phía. Một đám ma pháp sư với những phép thuật hùng mạnh, bản lĩnh cao cường nhìn thấy cảnh tượng như vậy liền sợ mất mật, cuống cuồng chạy trốn khỏi nơi này.

Cũng may, trước khi mọi người tiến vào nơi này, cũng đã tính toán đường rút lui từ sớm rồi. Chứ nếu để sợ hãi rồi chạy hỗn loạn như thế kia, không biết chừng lại vừa vặn chạy đúng vào một bầy Đại Tích màu xanh lục đang ngăn chặn ở phía trước.

“ Mẹ kiếp. Mới chỉ hoàn thành xong..... được 1 cái khu vực thăm dò mà đã......vất vả, chật vật như thế này rồi. Tới lúc..... chúng ta đem toàn bộ cái thành bỏ hoang này..... thăm dò qua hết, không phải..... lúc đó nhân số chúng ta chỉ còn lại 1 nửa thôi sao??”

La Tống mập mạp vừa chạy, vừa thở không ra hơi, nói.

“ Mạc Phàm không có ở đây. Nên chúng ta thiếu mất đi một hỏa lực cường đại. Vì vậy, khi phải đối phó với đám yêu ma xông tới này, chúng ta tốn sức không ít.”

Bành Lượng nhịn không được nói.

Nếu như so sánh về năng lực hủy diệt, thì ngay tới cả Mục Ninh Tuyết cũng không thể nào so sánh được với Mạc Phàm. Mạc Phàm vừa có Lôi Hệ, vừa có Hỏa hệ. Mà cả hai còn đều là Linh Chủng. Cho dù đám yêu ma cấp bậc nô bộc có xông tới nhiều đi chăng nữa, thì cũng chỉ cần mấy cái ma pháp Trung cấp là tiêu diệt được toàn bộ bọn chúng rồi.

“ Hừ, cái tên kia thì biết gây họa, chứ biết làm cái cứt gì đâu. Lại còn nói muốn một mình đi hoàn thành thăm dò. Theo tao nghĩ, chắc không bao lâu nữa, hắn sẽ chán nản, rồi trở về cho coi.”

Liêu Minh Hiên nói.

Đám người này trước khi tiến hành thăm dò. Đã lập một kế hoạch rất là chi tiết, từ khâu thăm dò, cho đến khâu thi hành. Sau khi xong xuôi được kế hoạch này thì cũng đã mất hai rồi. Nhất là ở khâu thăm dò kia, phải thật là cẩn thận, cẩn thận. Bởi vì chỉ cần gây ra một tiếng động nhỏ thui, cũng đủ lọt vào lỗ tai siêu thính của đám yêu ma kia rồi. Mà một khi lọt vào lỗ tai rồi, thì chết là cái chắc. Cho nên, mọi người phái một đội tới khu vực thăm dò này trông coi nó suốt 3 canh giờ liền. Khi thấy khu vực này an toàn, mọi người mới dám tiến hành thăm dò. Nếu như không có một đội trông coi, căn bản không thể đi vào khu vực này thăm dò được.

“ Đúng vậy. Đúng vậy. Không chừng hắn đã chết rồi cũng nên.”

La Tống gật đầu đồng tình. Hắn ước gì cái tên Mạc Phàm này chết sớm đi cho rồi. Không biết tại sao cái tên này lại đỏ thế không biết, không biết nhặt được phải vận cứt chó gì nữa. Đã là trời sinh song hệ rồi, lại còn là song Linh Chủng nữa!

“ Xem ra các người phải thất vọng rồi. Theo cái đồng hồ đeo trên tay ta cho biết. Hắn đang đi về phía chúng ta.”

Triệu Mãn Duyên nói.

Mỗi người trong bọn họ đều có đeo một chiếc đồng hồ định vị nơi tay. Cây kim chỉ hướng nào có nghĩa là người đang đeo đồng hồ kia ở hướng đó. Khoảng cách hiện ra cũng chỉ là ước chừng, không được chính xác cho lắm.

Triệu Mãn Duyên vẫn luôn chú ý tới cái đồng hồ định vị đeo nơi tay của hắn. Cho nên, hắn biết, một canh giờ trước, Mạc Phàm đã bắt đầu đi về phía bọn họ....

Thế nhưng tốc độ di chuyển của hắn quả thật rất là nhanh. Ở trong cái thành hoang phế này bọn yêu ma đi lại lung tung cũng rất là nhiều. Ấy vậy mà hắn lại đi như chỗ không người vậy. Căn bản coi đám yêu ma này như là không khí. Cứ như vậy thẳng tiến về phía trước.

Điều này khiến cho Triệu Mãn Duyên không khỏi suy đoán một điều, chẳng lẽ U Lang Thú của Mạc Phàm đã tiến cấp thành công rồi? Nếu không tốc độ di chuyển của hắn tại sao có thể nhanh như vậy được cơ chứ? Hơn nữa lại còn đi đường hoàng, hiên ngang giữa đám quái như chỗ không người?

...............

Cuối cùng, mọi người cũng tìm được một nơi để dừng chân. Nơi dừng chân này là một cái giáo đường được giữ gìn cẩn thận, nhìn khá là nguyên vẹn.

Có lẽ thời điểm xây dựng lên cái giáo đường này, các kỹ sư cũng đã suy nghĩ tới vấn đề giáo đường này sẽ thay đổi diện mạo theo năm tháng. Cho nên, bọn họ đã lựa chọn vật liệu xây dựng làm từ đá. Loại vật liệu này thực vật rất khó để sinh trưởng và phát triển lan tràn ra. Cho nên, giáo đường này vẫn còn giữ được nguyên vẹn như thế này. Bụi bẩn bám ở đây so với ở những nơi khác, phải nói là ít hơn rất nhiều. Tùy tiện quét một chút là sạch sẽ. Sau đó có thể ở rồi.

Lúc này, bên trong giáo đường có 3 người lưu lại thủ hộ. Một là Tống Hà đã hôn mê do bị thương nặng. Thứ hai là Bạch Đình Đình đang liên tục chữa trị cho Tống Hà kia. Người cuối cùng chính là Minh Thông, có trách nhiệm bảo vệ cho Tống Hà và Bạch Đình Đình.

“Bọn họ đã rút lui trở về rồi. Nhưng trên đường trở về thì bị ngăn cản lại. Không biết trước khi trời tối có thể trở về được hay không.”

Minh Thông nhận được tin tức, liền nói cho Bạch Đình Đình biết.

Bạch Đình Đình đang ngồi xổm bên cạnh Tống Hà. Lúc này, hầu như tất cả trọng lượng cơ thể của nàng đều dồn xuống hai cái bắp chân kia. Nhìn hai bắp chân to tròn, trắng tinh kia mà xem. Lên tí nữa không phải là tới cặp mông căng mịn được che bởi chiếc quần mỏng manh, ngắn ngủi hay sao. Nhìn vào nó, mà không sinh ra suy nghĩ lung tung mới là lạ đấy.....

Minh Thông cũng không phải là chính nhân quân tử gì cho cam. Khi hắn thấy Bạch Đình Đình đang chuyên tâm trị liệu cho Tống Hà kia, liền không có cố kỵ gì, đem ánh mắt của mình dời về phía bờ mông này. Thỉnh thoảng còn nuốt từng ngụm nước bọt.

Liêu Minh Hiên rất thích Mục Nô Kiều. Đây là điều mà ai cũng biết. Hắn giống như một chú ong mật, còn Mục Nô Kiều là một đóa hoa thơm ngát. Chú ong mật suốt ngày quanh quẩn xung quanh đóa hoa xinh đẹp này. Thế nhưng lần nào cũng thế, lần nào cũng vậy, toàn bị cái tên Mạc Phàm kia phá hoại.

Vốn là, Minh Thông cũng không có ác cảm gì với Mạc Phàm. Nhưng sau này, hắn phát hiện ra hắn có cảm tình với Bạch Đình Đình. Cho nên, một chút thiện cảm xã giao dành cho Mạc Phàm ban đầu liền biến mất. Hơn nữa, Mạc Phàm còn bộc lộ tài năng trời sinh song hệ siêu quần. Đối với hắn mà nói đã ghét càng thêm ghét thêm. Liêu Minh Hiên, Trầm Minh Tiếu, La Tống chen nhau sỉ nhục, đâm chọt Mạc Phàm. Hắn cũng vậy, cũng không có chút nào gọi là do dự, có cơ hội liền sẽ đâm chọt Mạc Phàm một cái. Không nhiều thì cũng ít.

Lần này, ở lại đây để trông coi cái giáo đường này, cũng đều là ý của hắn. Hắn muốn nhân cơ hội này, bồi dưỡng thêm tình cảm giữa hắn và Bạch Đình Đình.

“ Minh Thông, cậu đi chuẩn bị một ít nước hơi sạch sẽ một chút. Tớ sẽ dùng nó để rửa vết thương cho nàng.”

Bạch Đình Đình phân phó công việc cho Minh Thông, nói.

“ Thế thì lấy nước để uống dùng là được rồi.”

“ Nước dùng cho việc rửa vết thương khá là nhiều. Nếu như dùng nước uống, thì không đủ. Thôi tiết kiệm nước để uống đi.”

Bạch Đình Đình nói.

“Được rồi.”

Minh Thông cầm lấy lọ nước đi ra ngoài. Đứng bên ngoài, hắn ngơ ngác không biết nên đi về phía nào để lấy nước đây....

Đột nhiên, hắn nhớ ra, lúc trước hắn có nhìn thấy một khu vực đồng cỏ xanh mướt với ao nước gần đó. Tới nơi đó lấy nước để rửa vết thương có lẽ là đủ rồi.

Đến ao nước, Minh Thông cũng không có phát hiện ra bất kỳ tình huống gì. Hắn hờ hững mang lọ nước đến ao nước lấy nước. Trong đầu thì không ngừng hiện ra bộ mông căng tròn, ngạo nghễ, ưỡn lên trong cái quần kia của Bạch Đình Đình.

Nếu nói về Bạch Đình Đình, nàng khá là khác so với hai người Mục Nô Kiều, và Mục Ninh Tuyết kia. Nàng có vóc người không cao, thuộc về dạng người đầy đặn. Minh Thông không thích nữ nhân gầy. Hắn thích nữ nhân đầy đặn giống kiểu như Bạch Đình Đình. Nếu như hắn được bóp thì.... chắc chắn sẽ rất là mềm mại và thoải mái.

Vốn là ở trong cái thành hoang phế đầy rẫy nguy hiểm như thế này, hầu hết mọi người đều sẽ lo lắng tới vấn đề yêu ma. Nhưng càng rơi vào tình huống nguy hiểm. Lại được trốn bên nhau trong một cái giáo đường bỏ hoang như thế này. Thì việc ngươi đó sinh ra ý nghĩ xấu xa là điều rất bình thường. Với lại Minh Thông cũng xem không ít bộ phim về cảnh hai người trưởng thành sống bên nhau thời tận thế. Cảm giác hắn với Bạch Đình Đình ở chung bên nhau dưới một mái hiên giáo đường bỏ hoang như lúc này, rất giống với cảnh trong bộ phim đó....

Ra ngoài lâu như vậy, cơ hồ mỗi ngày đều muốn nằm trên bụng nữ nhân hưởng thụ cái cảm giác kia. Lâu rồi hắn cũng không có phát tiết ra ngoài.Các ý niệm xấu xa không ngừng hiện ra ở trong đầu. Các loại hình ảnh phiêu bồng không ngừng hiện ra.

Nước trong lọ cũng đã đầy một lúc lâu rồi. Nhưng Minh Thông cũng không có phát hiện ra.

Thậm chí có một con nhìn giống như con nhện nước, men theo cánh tay đang ngâm vào trong nước của hắn chui vào ống tay áo. Thế mà hắn cũng không có phát hiện ra một chút nào!

Con nhện nước kia nhanh chóng bò vào trong quần áo Minh Thông. Nó cũng không có làm ra bất kỳ cử động gì, mà cứ nằm im thim thít như vậy.

“ Mình phải quay lại thôi. Thay vì ở chỗ này mơ màng, chẳng thà mình về kia nói chuyện với nàng, bồi dưỡng thêm tình cảm còn tốt hơn. Xem xem mình có thể tóm được nàng hay không.”

Minh Thông cũng không phải là đang tự an ủi bản thân hắn. Bởi vì hắn biết có mơ tưởng cũng vô dụng. Làm sao để lấy lòng được Bạch Đình Đình. Sau đó thuận lợi nói với nàng là hắn thích nàng mới là điểm mấu chốt nhất!

Hắn xoay người trở về giáo đường bỏ hoang kia. Mà con nhện nước nho nhỏ nấp trong quần áo kia của hắn, cũng được hắn dẫn về giáo đường.

“ Cái địa phương quỷ quái này chứ, chỗ nào cũng là sâu cả. Ngứa cả người, phiền quá đi mất.”

Minh Thông gãi lưng, cảm giác giống như bị muỗi đốt vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.