Toàn Chức Pháp Sư

Chương 214: Chương 214: Tất tay đánh cược một lần




Dịch:Hoangforever

Thực lực của mình đã trở nên mạnh mẽ. Nhưng cha mình Mạc Gia Hưng và Tâm Hạ thì khác, bọn họ không có năng lực tự vệ.

Tên Vũ Ngang kia vẫn còn sống. Cái loại chó săn Hắc Giáo Đình chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn ra tay với mình, ép buộc mình lấy ra Địa Thánh Tuyền. Mà phương pháp hữu hiệu, trực tiếp nhất chính là ra tay với người nhà của hắn!

Không được. Mình không thể ngồi im chờ chết như vậy được. Địch nhân ở trong tối. Mình ở ngoài sáng….

“Linh Linh, nói với Bao Lão đầu rằng tôi không cần bảo vệ. Bảo vị sư huynh Đại Sinh kia đi bảo vệ cha Mạc Gia Hưng của tôi. Sau đó, Linh Linh, nhờ cô bảo vệ muội muội Tâm Hạ của tôi.”

Rất nhanh Mạc Phàm cầm lên điện thoại gọi điện cho Linh Linh nói.

“Nhưng mà, trong ủy thác, bọn họ muốn chúng tôi bảo vệ chính là cậu.”

Linh Linh nói.

“Bọn họ nếu như xảy ra chuyện. Thì tôi đã chết cũng không có gì khác nhau.”

Mạc Phàm nói.

“Chuyện này….”

Linh Linh đang còn do dự, đột nhiên có giọng nói Bao Lão đầu ở bên kia chen vào:

“Đại Sinh, đi bảo vệ phụ thân Mạc Phàm. Linh Linh, cháu để ý muội muội của cậu ta.”

“Cám ơn.”

Mạc Phàm có chút cảm kích nói.

“Đại Sinh và Linh Linh cũng không có ở bên cạnh cậu. Tất cả đệ tử của ta cũng ra bên ngoài hết rồi. Không còn ai bảo vệ cậu nữa, hành sự nên cẩn thận một chút. Nếu như cảm thấy không ổn thì nhanh chạy tới Thanh Thiên Liệp Sở. Không ai dám giương oai tác quái ở địa bàn của ta đâu. Muốn ra tay với ta có cho 10 lá gan cũng không dám!”

Bao Lão đầu nói.

“Tôi đang muốn gặp bọn nó đây. Năm sau trở về, tôi sẽ dùng máu của bọn hắn để tế lễ!!!”

Mạc Phàm hung hăng nói.

Lúc trước, quả thật hắn rất là yếu đuối. Rất nhiều chuyện hắn chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.

Ở sự kiện sân vận động kia. Nhìn thấy một cô gái chui ra từ trong thân thể con Lân Bì Nữ Yêu kia. Ngay lúc đó, Mạc Phàm đột nhiên hiểu được ở tai họa Bác Thành kia thật ra có rất nhiều người cũng giống như cô gái kia. Bọn họ mong muốn mình được sống. Bao gồm cả Hà Vũ lấy thân mình cứu Trương Tiểu Hầu kia. Trước khi chết, nàng nói ra tâm sự của mình khiến cho người đứng đó nhìn mà lòng đau như cắt.

Vì vậy, Mạc Phàm xông vào sân vận động. Hắn muốn cứu người cho nên thực lực mới lên được tới cấp bậc này. Khả năng hắn tới đâu, hắn cứu người tới đó. Nếu như hắn lựa chọn xoay người rời đi, bỏ mặc sự sống chết của bọn họ. Thì chắc chắn hắn sẽ bị lương tâm cắn rứt của mình đeo bám suốt đời. Tạo cho hắn cảm giác, hắn không khác gì đám chó săn Hắc Giáo Đình kia vậy!

Có lẽ lúc này hắn không có dũng khí xả thân cứu người giống như lão đại Trảm Không lúc trước kia. Cũng không có vĩ đại như Hà Vũ dùng tính mạng của mình để đổi lấy sự sống cho người mà mình thầm yêu. Nhưng nếu như khi đó hắn có thực lực như lúc này, chắc chắn hắn sẽ không có bất cứ do dự nào mà đem cái đám Hắc Giáo Đình đánh cho tan xương nát thịt!!

Cái đám này còn không bằng yêu ma, không bằng súc vật…..

Địa Thánh Tuyền đang ở trên người lão gia Mạc Phàm ta đây.

Ngon thì tới mà lấy.

Tới bao nhiêu, ta giết bấy nhiêu!!

………..

“A? Cậu chắc chắn mình chuẩn bị xong rồi?”

Tiêu viện trưởng có chút kinh ngạc nhìn tên học sinh giống như biến thành một người khác này.

“Vâng. Lúc này em muốn tiến vào trong Tam Bộ Tháp tu luyện.”

Mạc Phàm rất là kiên quyết nói.

Rốt cuộc đến tột cùng cái đám Hắc Giáo Đình kia sẽ phái tên có thực lực như thế nào tới đối phó hắn. Mạc Phàm cũng không thể biết được. Nhưng mà hình như Bao Lão đầu biết được chuyện gì đó. Hắn nói với Mạc Phàm rằng, những nhân vật có cấp bậc Cao cấp Ma pháp sư trong Hắc Giáo Đình hơn phân nửa đang bị giám sát. Hơn nữa ở trong học phủ Minh Châu, còn có Tiêu viện trưởng cường giả trấn giữ. Cho nên Cao cấp Ma pháp sư hoặc là Cao cấp Ma pháp sư trở lên chắc chắn không thể nào lẻn vào học phủ giết người được.

Hắc Giáo Đình đã bị Thẩm Phán và các đại thế lực giám sát rất kỹ.

Nhưng mà mấy chuyện như thế này không khác gì một tấm lưới. Mặc dù đem phạm vi hoạt động của Hắc Giáo Đình bao phủ toàn bộ, nhưng chắc chắn vẫn có một số con cá nhỏ chui lọt qua tấm lưới. Cái đám tàn dư này thông qua tầng tầng lớp lớp quan hệ phức tạp để thuê người khác giết người. Cho nên bất kể là Thẩm Phán kết hợp với học phủ Minh Châu đi chăng nữa, thì cũng không thể nào trăm phần trăm đề phòng được một số nanh vuốt của Hắc Ám Giáo Đình lẻn vào trong được.

Về phần ẩn nấp……

Cho dù hắn trốn được nhất thời thì cũng không thể nào trốn được cả đời. Mà Mạc Phàm cũng không thể nào vĩnh viễn sống được cuộc sống đoạn tuyệt nhân gian như vậy được.

Cho nên hắn tuyệt đối không trốn tránh!

“Được rồi. Bây giờ ta sẽ đi xin cho cậu. Chuyện này cần một chút thời gian. Trước tiên cậu cứ ở trong trường chuyên tâm tu luyện tốt đi.”

Tiêu viện trưởng nói.

“Cám ơn viện trưởng.”

Mạc Phàm gật đầu. Tam Bộ Tháp có hiệu quả tu luyện không khác gì Địa Thánh Tuyền. Đối với thực lực tăng lên tuyệt đối nó có lợi ích vô cùng lớn.

“Cũng là lúc ta nên thực hiện lời hứa cho cậu. Cậu không cần phải cảm ơn ta. Huống hồ trong sự kiện sân vận động kia, cậu cũng có cống hiến rất lớn đối với trường học chúng ta. Theo lý thuyết đáng nhẽ nên khen thưởng cho cậu. Nhưng mà cậu lại đem công lao của mình ra làm giao dịch. Hơn nữa cậu vừa thiếu chút nữa giết chết người…”

Tiêu viện trưởng cười nói.

“Thì ra là ngài đã biết rồi sao.”

Mạc Phàm lúng túng gãi đầu.

“Sau khi an bài xong xuôi, ta sẽ báo lại cho cậu.”

Tiêu viện trưởng nói.

“Vâng! Em xin phép.”

……….

Mạc Phàm vừa mới rời đi. Từ phòng làm việc bên cạnh liền bước ra một nam Lão sư.

Lão sư Cố Hàn nhìn thoáng qua Mạc Phàm đang bước đi xa xa qua cánh cửa sổ, quay đầu lại nói với Tiêu viện trưởng.

“Nếu chúng ta đã nhận được tin tức, tại sao không đem hắn ẩn núp đi chỗ khác. Hắc Giáo Đình chuyện gì cũng dám làm. Bọn họ có thể tìm được đủ các loại thủ đoạn để đối phó với người mà bọn họ muốn đối phó. Chúng ta ở ngoài sáng. Cho nên đối với tình huống này cũng không thể nào khống chế tốt được.”

Lão sư Cố Hàn chân thành nói.

“Diệt trừ Hắc Giáo Đình, đều là trách nhiệm của tất cả mọi người. Những giáo viên như chúng ta cũng có thể giúp đỡ một phần sức lực. Trải qua tra xét khắp nơi, hiện tại Hắc Giáo Đình đột nhiên im hơi lặng tiếng. Thẩm Phán và các thế lực khác cũng không có bắt được tay chân thân tín của bọn họ. Lần này bọn họ ẩn tàng hơn 1 năm. Rốt cuộc lúc này cũng bắt đầu manh nha hành động. Mặc dù chỉ là nhằm vào một người học viên. Nhưng nói như thế này có nghĩa rằng trên người Mạc Phàm có thứ đồ mà bọn họ muốn. Nếu không cũng không có động thủ vào lúc này.”

Tiêu viện trưởng vuốt chòm râu nói.

“Cho nên, Thẩm Phán ở bên kia có ý định mượn cơ hội Hắc Giáo Đình xuất động một lần nữa này có thể bắt được những nhân vật có vị trí cao ở phía sau màn đen kia. Từ đó có thể truy ra hành tung của Tát Lãng một cách hoàn toàn?”

Cố Hàn nói.

“Đúng là như vậy. Mặc dù làm thế này Mạc Phàm có chút nguy hiểm tới tính mạng. Nhưng ta tin tưởng thằng bé này có năng lực tự bảo vệ cho bản thân mình. Những năm gần đây, Hắc Giáo Đình làm việc đều rất là thuận lợi, tội ác chồng chất. Nhưng nếu như không thể truy nã và bắt được bọn họ. Thì trong tương lai rất có thể sẽ có nhiều thành hơn nữa giống như Bác Thành vậy.”

Tiêu viện trưởng nói.

Sự kiện Bắc Thành đã trôi qua hơn 1 năm, có lẽ dân chúng cũng dần dần quên sự kiện này. Nhưng chính phủ, hiệp hội ma pháp, Liên minh thợ săn, các thế lực của nhân loại này thì không thể nào bỏ qua cho Hắc Giáo Đình được. Đối với chuyện này, bọn họ vẫn luôn luôn duy trì tư tưởng diệt trừ Hắc Giáo Đình.

“Nếu như chúng ta ở đây đã nhận được một chút ám hiệu của Thẩm Phán. Tại sao không nói chuyện này trực tiếp với Mạc Phàm. Dù sao thì chúng ta cũng xem cậu ta như một con mồi. Cũng nên cảm ơn cậu ta một tiếng.”

Cố Hàn nói.

“Cậu ta là người thông minh. Ta nghĩ đối với chuyện này cậu ta cũng đã biết trong lòng. Nếu như cậu ta sợ thì đã trốn rồi. Thế nhưng cậu ta lại bảo muốn vào Tam Bộ Tháp. Điều này nói lên rằng cậu ta muốn tăng thực lực của mình lên, muốn chống lại Hắc Giáo Đình. Cậu ta có quyết định của riêng mình.”

Tiêu viện trưởng nói.

“Ta vẫn còn có chút lo lắng. Bọn Hắc Giáo Đình kia lòng dạ độc ác, rất khó đề phòng, hắn mới chỉ là một sinh viên….”

“Hãy tin tưởng cậu ta. Cậu ta so với trong suy nghĩ của chúng ta còn mạnh hơn, thông minh hơn nhiều.”

Tiêu viện trưởng nói.

Khi Mạc Phàm thiếu chút nữa giết chết người khác. Không lâu sau, Tiêu viện trưởng liền nhận được tin tức từ Thẩm Phán đưa tới. Cho nên Tiêu viện trưởng liền hiểu được vì sao Mạc Phàm lại ra tay tàn nhẫn với người định tập kích mình tới như vậy.

Cái tên Mạc Phàm này khẳng định hắn đã biết mình rơi vào tình cảnh nguy hiểm.

Nhưng hắn không có trốn, điểm này ngay tới cả Tiêu viện trưởng cũng phải bội phục tên học sinh đầy khí phách này!

Nhất thời trốn được một lần, nhưng không thể trốn được cả đời!

Tiêu viện trưởng tin tưởng hắn sẽ có lựa chọn chính xác!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.