Tô Đạt ném thi thể của con sóc cho Ngưu Ngưu, ngồi xổm xuống tiến hành tiêu độc cho Tô Bảo Nhi.
“Sau này em không được tùy tiện chạm vào những động vật nhỏ kì lạ nhé, ai biết được chúng nó có mang độc tố trong người hay không chứ.” Thang Lâm nhíu mày nói nhỏ với Tô Bảo Nhi.
Cái Bao Tuấn mang một ít nước đến để rửa đi đất cát trên vết thương của Tô Bảo Nhi rồi mới bắt đầu thoa thuốc.
Đến khi băng bó xong xuôi, Tô Bảo Nhi mới giải thích: “Vì con vật nhỏ kia cầu cứu nên Bảo Nhi mới quyết định cứu nó.” Vừa nói bé vừa vuốt ve Hoa Hoa, để cho Hoa Hoa leo lên đầu vai mình dừng chân.
Thang Lâm đối với sự có mặt của Hoa Hoa vẫn không được tốt cho lắm nhưng cậu biết con vật nhỏ này không có sự cho phép của chủ nhân sẽ không tùy tiện cắn bừa người khác.
Nhớ đến những thứ trước kia được học hình như có nhắc đến việc một số người có thể nói chuyện với phi nhân loại giống Tô Bảo Nhi bây giờ, Thang Lâm dựa sát Tô Đạt để hỏi Tô Bảo Nhi chút chuyện: “Em có thể nghe được động vật nói chuyện à? Hay là em có thể cảm nhận được tâm tình của chúng nó?”
Tô Bảo Nhi sợ sệt ngẩng đầu mới phát hiện ra không chỉ riêng anh Thang nhìn chằm chặp vào mình mà còn hai người lớn nữa, bé khẩn trương cố gắng nhớ lại tình hình lúc đó: “Không phải biết nói chuyện ạ, chỉ là em có thể dựa vào tiếng kêu của nó để hiểu được đại khái nó muốn biểu đạt điều gì mà thôi. Với lại không phải động vật nào cũng được, Hoa Hoa đầu tiên sau đó là con sóc nhỏ kia.”
“Ngưu Ngưu cùng Mao Mao kêu thì em nghe không hiểu sao?” Thang Lâm nghi hoặc chỉ chỉ Ngưu Ngưu và Mao Mao đang đùa giỡn với thi thể của sóc nhỏ, bình thường Tô Bảo Nhi chơi thân với bọn nó, thế mà nghe không hiểu thì cũng là một chuyện lạ lùng.
“Em, Ngưu Ngưu và Mao Mao cùng nhau lớn lên đương nhiên sẽ biết phải ở chung với nhau như thế nào.” Tô Bảo Nhi đem Hoa Hoa tính bò lên cổ mình bỏ vào yếm trước ngực thì nhện nhỏ mới yên tĩnh không bò nữa.
Lại nói tiếp, mỗi khi nhện nhỏ bò lung tung trên người mình thì Tô Bảo Nhi nhận thấy vẻ mặt của Thang Lâm rất kì lạ, giống như bị giằng xé giữa việc nên rời đi hay ở lại vậy.
Cái Bao Tuấn nghe hai người nói chuyện trong chốc lát, không nghĩ ra Thang Lâm hỏi Tô Bảo Nhi như vậy là có ý gì, ông ta đành mặt dày mà hỏi: “Thang thiếu gia, Tô Bảo Nhi thiếu gia bị như vậy là sao? Có nghiêm trọng lắm không?”
Thật ra nếu những người khác có phản ứng như vậy Cái Bao Tuấn sẽ cho rằng đó là điều bất thường nhưng chuyện này lại rơi trên người của Tô Bảo Nhi thiếu gia người sống sót rời khỏi Phế Khu, tuổi còn nhỏ mà sức mạnh lại lớn, ở Khu Bốn chưa hề thấy bao giờ.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ là hiểu được động vật thôi mà, nếu Tô Bảo Nhi mà không có vài ba năng lực đặc biệt mới là không bình thường chút nào.
Thang Lâm hiểu biết nhiều hơn so với Cái Bao Tuấn, bèn hỏi ngược lại: “Ông có biết Khu Ba không?”
“Khu Ba? Nơi của những người có diện mạo rất đẹp rất tinh xảo sinh sống sao?” Cái Bao Tuấn không hiểu tại sao Thang Lâm lại nhắc đến Khu Ba lúc này, trong suy nghĩ của mình ông chỉ thấy người Khu Ba và Khu Bốn khác nhau ở diện mạo mà thôi, người sống ở Khu Bốn dù đẹp nhưng không thể bì kịp người ở Khu Ba.
Nghe lời nói của Cái Bao Tuấn, Thang Lâm càng chắc chắn rằng ông ta không hiểu hết về Khu Ba, đành tự mình giải thích cho mọi người: “Ở Khu Ba, có một bộ phận người dân có thể không chế thực vật, tình huống của họ cũng khá giống Tô Bảo Nhi bây giờ, có thể nói chuyện với thực vật.”
Cái Bao Tuấn nghe xong trợn trừng hai mắt, thì ra còn nhiều thứ ở Khu Ba mà ông ta không biết.
Đến khi nghe Thang Lâm giải thích những người như vậy không nhiều nên số người biết được việc này cũng rất ít ông ta mới ổn định được tâm lí.
Tô Bảo Nhi ngạc nhiên nói: “Nhưng mà em có nói chuyện với thực vật được đâu.”
Nói tới đây, Thang Lâm cũng rầu rĩ, cậu biết tình hình Tô Bảo Nhi không giống như những gì cậu kể, cũng không biết Tô Bảo Nhi xảy ra chuyện gì, chỉ biết tình trạng của bé khá giống dị nhân ở Khu Ba thôi.
Tô Đạt nghe đối thoại của mọi người cũng biết được không phải tất cả mọi người ở đây là người bình thường mà có một bộ phận là dị nhân có dị năng. Điều này rất tốt, có thể giúp hắn che giấu sự kì lạ của Tô Bảo Nhi.
Không khí ngày càng lạnh hơn, Tô Đạt xua mọi người về phòng nghỉ ngơi.
Bên trong biệt thự không có nhiều đồ gia dụng nhưng vẫn có giường và sô pha, vì chưa đến thời gian ngủ nghỉ mọi người cùng nhau ngồi trên sô pha mở thông tấn khí ra lựa chọn những món đồ cần mua.
Ý kiến của mọi người cũng giống nhau nên không hề xảy ra tranh chấp gì mà đã mua được gần đủ mọi thứ, thời gian giao hàng là tầm trưa ngày mai.
Sau cùng Tô Đạt mua thêm vài bộ dụng cụ làm bếp ngặt nỗi dụng cụ tự động thì nhiều, không tìm ra được những dụng cụ mong muốn nên Tô Đạt quyết định đặt một ít nguyên liệu về tự mình chế tạo.
Sáng sớm hôm sau, sau khi dùng bữa sáng, mọi người lại tất bật với công việc của mình.
Tô Bảo Nhi lên sân thượng để tưới nước cho những hạt giống vừa được gieo trồng, quen tay hay làm Tô Bảo Nhi biết đây là thời kì sinh trưởng của chúng nó. Nhưng bây giờ mới chỉ có một đêm trôi qua mà thôi, hạt giống vừa gieo nhưng ngấm thuốc kích thích đua nhau đội đất trèo lên.
Bé nhớ đến bình linh thủy vẫn còn hơn phân nửa chưa dùng hết, nhanh chân chạy xuống lầu hai vào phòng lấy nó đem xuống dưới nhà.
Lúc này Cái Bao Tuấn đang giúp Thang Lâm dựng giàn nho thấy Tô Bảo Nhi chạy đến cười nói: “Hạt giống vừa gieo tốt lắm sao Bảo Nhi thiếu gia?”
“Vâng!” Tô Bảo Nhi hưng phấn gật đầu, lắc lắc cái bình trong tay: “Đồ của chú Tô cho thật là tốt, tưới lên hạt giống giúp chúng phát triển nhanh hơn nhiều.”
Cái Bao Tuấn gật đầu với Tô Bảo Nhi, tính trẻ con của Thang Lâm nổi lên, muốn làm một cái xích đu gỗ và dây leo, Cái Bao Tuấn đành giúp cậu ta làm.
Đến khi hoàn thành Tô Bảo Nhi đã chạy đi đâu mất dạng, Thang Lâm ngượng ngùng cười cười: “Bảo Nhi lớn lên ở Phế Khu, chưa từng chơi qua thứ này, sẵn ở đây có dây leo rắn chắc lại mềm dẻo liền muốn làm một cái cho em ấy.”
“Thiếu gia sẽ rất thích cho mà xem.” Cái Bao Tuấn vỗ bả vai Thang Lâm, nhìn giàn nho vừa dựng cùng cây nho nhỏ đang leo, không biết có phải nhầm lẫn hay không mà ông ta cảm thấy cái cây lúc này tràn đầy sức sống không giống khi nãy.
Tô Bảo Nhi cẩn thận đặt bình linh thủy vào yếm, kĩ lưỡng dặn dò Hoa Hoa không được đụng chạm tùy tiện, cũng không được uống nó. Nhện nhỏ không hề hứng thú với bình đựng linh thủy này, chỉ là hơi khó chịu vì thứ đó chiếm mất chỗ yêu thích của nó mà thôi.
Tìm được Tô Đạt đang loay hoay ở tầng hầm ngâm rượu, Tô Bảo Nhi hưng phấn kêu to: “Chú Tô! Chú Tô! Nước trong bình này thật là lợi hại quá đi!”
Tô Đạt đang nhưỡng rượu cười cười, khoa tay múa chân nói cho Tô Bảo Nhi biết rằng bên trong bình chứa linh thủy, chỉ thực vật mới có thể hấp thu nhưng không nhiều lắm. Khi mới gieo chỉ được nhỏ một giọt, lúc đang lớn là hai, sau khi trưởng thành lại thêm hai giọt nữa.”
Điều Tô Đạt nói chỉ áp dụng cho thực vật bình thường, nếu là linh thực, linh dược các loại thì có thể hấp thu được nhiều hơn, hắn cũng nhớ tới đã đến lúc phải gieo trồng linh cốc, còn nói thêm: “Linh cốc để chúng ta ăn có thể cách vài ngày lại nhỏ một giọt cho chúng.”
Tô Đạt có rất nhiều linh thủy nên cũng không sợ thiếu hụt, đợi ủ xong mẻ rượu này thì cũng có hơn một trăm vạn điểm giao dịch.
Tô Bảo Nhi tiếp tục nghiên cứu bình linh thủy chờ Tô Đạt ủ xong xuôi mẻ rượu mới cùng nhau rời khỏi tầng hầm.
Trời cũng gần trưa, bên vận chuyển đồ gia dụng chắc sắp đến rồi.
Đến khi có một chiếc phi hành khí lơ lửng trên bầu trời thì thông tấn khí của Cái Bao Tuấn cũng nhận được cuộc gọi đến, là giọng nam: “Xin hỏi mọi người đã đặt hàng ở công ti TB chúng tôi đúng không ạ? Chúng tôi muốn hạ cánh, mong mọi người đồng ý, phi hành khí sẽ dừng cách chỗ mọi người năm mươi thước.”
“Hiểu rồi.”
Phi hành khí đậu trên mặt đất không lớn lắm, rất khó tưởng tượng làm sao nhiều đồ gia dụng có thể chứa trong không gian nhỏ hẹp như vậy. Trong phi hành khí có một nhân viên bận đồng phục đỏ lớn tuổi hơn Tô Đạt bước ra, khuôn mặt vốn mang ý cười thấy Cái Bao Tuấn liền trở nên kinh ngạc.
“Anh Tuấn! Tại sao anh lại có mặt ở đây?” Sau ngạc nhiên chính là vui mừng, hắn ta vội vàng chạy tới nhìn trái nhìn phải Cái Bao Tuấn một phen: “Anh không sao chứ? Em nghe người khác nói thân phận anh bị hủy... từ nay về sau không có cơ hội trở về!”
Nhìn thấy bạn đồng hành trước kia của mình, Cái Bao Tuấn rất vui mừng nhưng không quên giới thiệu cho Tô Đạt: “Đại đương gia, đây là bạn đồng hành của tôi, tên là Trần Lập Phu.”
Tô Đạt mời hắn vào nhà chơi, vừa đi Cái Bao Tuấn vừa giới thiệu cho Trần Lập Phu biết tình hình của mình: “Đây là chủ tử của tôi, mà tại sao cậu lại đi làm nhân viên giao hàng thế?”
Trần Lập Phu ngượng ngùng cuối đầu: “Anh đi rồi, em và những người khác làm việc không hợp nhau nên đã từ chức rồi, ai mà ngờ được nhờ vậy mà gặp lại anh chứ.” Hắn ta thông minh không nhiều lời hỏi về Tô Đạt, dù sao người đã từng là đội trưởng đội tuần tra lại trở thành một tên nô lệ là chuyện mà không ai muốn nhắc đến cả.
Đến tầng hai, Trần Lập Phu chưa kịp uống nước đã lấy đồ và một cái bàn trà trong vòng tay không gian ra, hỏi bọn hắn: “Mọi người có còn muốn lấy bàn hay không? Nếu không cần chúng tôi có thể lấy về.”
Tô Đạt lúc này mới biết hàng hóa đối phương mang theo đều nằm trong vòng tay không gian, để mọi chuyện cho Cái Bao Tuấn giải quyết, mình thì lên mạng xem thử giá cả của thứ kia. Thì ra vòng tay không gian rất mắc tiền hơn nữa không có khả năng giữ cho thực phẩm luôn luôn tươi mới.
Loại không gian cực lớn như của Trần Lập Phu là của công ti phát cho, đã có kí hiệu, công ti cũng có thể tùy thời phong tỏa chức năng của nó dù không cần lấy lại được nó.
Lại lướt mạng một hồi thì chỉ thấy bán không gian rộng khoảng một mét khối, giá hơn một vạn điểm giao dịch, còn muốn không gian lớn hơn thì chỉ có thể tìm thấy ở vài cửa hàng lớn hoặc trong các hội đấu giá mà thôi.
Chờ Tô Đạt lên mạng xong thì gia cụ cũng được bày biện đâu vào đấy rồi, cả tòa nhà rực rỡ hẳn lên, Cái Bao Tuấn hỏi: “Chúng ta có thể trồng cây trong nhà, không biết Tô Bảo Nhi thiếu gia thích loại cây gì?”
Thấy Tô Bảo Nhi cau mày suy nghĩ mà không nói chữ nào, Tô Đạt quyết định: “Ta có mang một ít hạt giống từ Phế Khu ra đây, sử dụng chúng là được rồi, Bảo Nhi cũng sẽ rất thích.”
Tô Đạt không biết đó là loại cây gì, chỉ biết hoa của nó rất thơm, trái cây cũng rất ngọt, vừa có thể giải khát lại làm ấm bụng, để trong không khí trong thời gian dài mà vẫn chưa hư.
Ý kiến này cũng được mọi người tán thành ngay lập tức, dù sao so với đẹp thì ăn được vẫn tốt hơn nhiều.
Tô Đạt đi dạo một vòng biệt thự, Cái Bao Tuấn và Trần Lập Phu đã rời đi, linh kiện các loại thì được đặt ở tầng trệt.
Tô Đạt bắt đầu lắp ráp linh kiện, tốc độ tay rất nhanh dù đã nhiều năm không đụng đến nhưng vẫn thành thục vô cùng. Mười phút trôi qua, việc lắp ráp cũng gần xong.
Sau khi sắp xếp vị trí cho chậu cây, mọi người cùng xuống lầu thì thấy bên cạnh Tô Đạt có một mớ những dụng cụ hình thù tròn có, dài có, chữ nhật có rất kì lạ mới hỏi: “Đây là gì vậy?”
Tô Đạt xoa tay, ngẩng đầu ý bảo bọn họ giúp mình mang đồ ra sau nhà.
******
Hallo,
Hôm nay dùng thử bàn phím cơ của em trai, rất nhạy nên lỗi chính tả cũng nhiều TAT
Dò lại mệt muốn chết, mọi người soát lỗi giúp mình với nhé.
À mình cũng đã soát lại chính tả mấy chương mình edit rồi, mọi người đáng yêu quá à nhất là jeutran siêu cấp hăng hái và xvh88k3 là hai người thường xuyên soát lỗi giúp mình.
Còn comment của mọi người mình đều đọc hết đó mà không thể trả lời từng cái được, xin lỗi mọi người TAT
Chúc mọi người đọc vui!
_Nguyệt_