Không biết Ngưu Ngưu và Tiểu Mao từ đâu săn được vài con động vật nhỏ, Thang Lâm lấy thi thể của động vật nhỏ từ trong miếng chúng nó ra để ra sân sau làm sạch.
Sân sau có một khu vực có nguồn nước, bắt nguồn từ một mạch nước ngầm, dọn dẹp mặt đất xung quanh một chút, sau khi rửa rau thì lấy nước đó tưới hoa cỏ là thích hợp nhất.
Tô Đạt tìm được Cái Bao Tuấn, khoa tay múa chân: “Trước kia ông ở nơi này, có bạn bè hay không?”
Cái Bao Tuấn sửng sốt một chút, rồi thản nhiên cười nói: “Có chứ, lúc trước khi tôi còn là đội trưởng đội tuần tra, thì cũng có quan hệ không tệ với những người trong tiểu đội. Thậm trí sau khi tôi đắc tội với người khác, bọn họ còn giúp tôi che dấu thân phận.”
Khi nới tới đám người kia, vẻ mặt của ông thực dịu dàng, từ đấy có thể thấy được là quan hệ trước kia của bọn họ thực sự không tồi.
Nhìn thấy chủ nhân không đáp lại, Cái Bao Tuấn nhìn theo tầm mắt Tô Đạt về phía Tô Bảo Nhi đang cong eo tưới linh thuỷ cho thực vật, bỗng nhiên nghĩ đến một việc: “Bảo Nhi thiếu gia cũng không còn nhỏ nữa, hơn nữa thiên phú cũng thực tốt, đại đương gia có thể đưa cậu ấy đi học viện. Không chỉ có thể giúp cậu ấy hiểu nhiều tri thức hơn, mà còn có thể quen biết với nhiều bạn bè cùng tuổi hơn nữa, Bảo Nhi thiếu gia đến bây giờ còn chưa có một người bạn cùng tuổi nào.”
Tô Đạt rũ mắt xuống, chuyện này hắn cũng đã sớm nghĩ đến, hắn cũng đâu phải dã nhân thực sự, tuy rằng trong người có ách tật, nhưng vẫn từng sinh hoạt ở trường giống như bao người bình thường khác. Bên cạnh có vài người bạn tất nhiên là chuyện tốt, vậy nên khi mới nhận được máy truyền tin hắn cũng đã tìm hiểu tư liệu của việc này rồi.
Ở trong Tứ Khu này, học viện có nhiều khoa nhất, giáo dục tốt nhất chỉ có một mà thôi, điều kiện để tiến vào không chỉ là tiền, mà còn phải có một người giới thiệu là dân cư trú của Tứ Khu, hơn nữa người giới thiệu mỗi năm phải nộp thuế trên hai ngàn giao dịch điểm mới được.
Chứng minh thân phận của Cái Bao Tuấn bây giờ đã đổi rồi, mà hắn thì căn bản là không hề quen biết bất cứ người nào ở Tứ Khu.
“Đương gia đang lo lắng việc không thể tiến vào học viện sao?” Nhìn biểu tình của chủ nhân, Cái Bao Tuấn cũng đã hiểu được sự việc là như thế nào rồi. Bọn họ không thiếu tiền, vậy nên vấn đề đáng lo lắng chỉ có học viện đệ nhất của Tứ Khu thôi.
Muốn vào cái học viện không chỉ cần nhiều điểm giao dịch, mà còn cần dân cư trú sống ở đây giới thiệu, yêu cầu nộp thuế đối với có dân cư trú cũng không phải là cao, chỉ cần gia đình khá giả một chút là đạt yêu cầu, thế nhưng không chắc có thể học mấy năm, dù sao thì học viện có cuộc thi đào thải hàng năm.
Nhưng đối với người từ bên ngoài tới lại không hữu hảo, nếu như không thân quen hoặc là không có được thứ tốt gì thì dân cư trú cũng không muốn đảm bảo cho người ngoài. Bởi vì nếu học sinh ở trong học viện phạm tội, thì người đảm bảo cũng chịu phải ảnh hưởng.
Chình vì thế, mà Tô Đạt vô cùng buồn rầu, hắn cũng từng nghĩ để Tô Bảo Nhi vào học viện khác, thế nhưng chỉ có học viện đệ nhất là có nhiều khoa nhất, còn các học viện khác chỉ nhằm vào thể năng và máy móc.
Cái Bao Tuấn thở dài nhẹ nhõm một hơi, ông cứ tưởng rằng có việc gì lớn lắm, lập tức nói: “Chuyện này thì có gì khó, đối với tôi mà nói thì Bảo Nhi thiếu gia chính là người thân của tôi. Chuyện tiền đồ của cậu ấy, tôi tất nhiên phải toàn tâm toàn lực làm việc mới được.”
Tô Đạt thấy Cái Bao Tuấn thực sự không miễn cưỡng, mới khoa tay múa chân: “Gọi tất cả những người bạn tốt của ông đến đi, tới đây cùng nhau ăn cơm chiều.”
“Được!” Cái Bao Tuấn nói xong liền đứng dậy, lấy máy truyền tin ra gọi vào dãy số của Trần Lập Phu, ông đã thay đổi dãy số rồi nên không còn nhớ rõ dãy số của những người khác nữa, vậy nên trước mắt chỉ có thể nhờ Trần Lập Phu giúp thôi.
Tuy rằng Trần Lập Phu kỳ quái chính mình ở nhà ăn dinh dưỡng tề ngon lành, vậy tại sao phải đến nhà của đội trưởng ăn? Thật sự không nghĩ ra, nhưng sau khi làm xong vẫn thay quần áo liền tới địa chỉ nhà đội trưởng.
Hắn không có phi hành khí của riêng mình, mà trùng hợp là nhà hắn chỉ cách địa chỉ nhà Cái Bao Tuấn gia hai giờ đi bộ, nhìn thời gian còn sớm, nhưng hắn cũng phải bắt đầu đi.
Đi một lúc liền qua nửa giờ, hắn chỉ đi không thôi đã mệt đến thở dốc, bắt đầu cảm thấy hối hận vì sao lại không gọi một cái taxi đưa mình đi.
Đúng lúc này phía sau truyền đến thanh âm của phi hành khí, còn có người gọi tên hắn.
Trần Lập Phu quay đầu nhìn lại, nhất thời cảm thấy hoảng hốt, từ sau khi đội tuần tra kia của bọn họ tan, hắn đã rất lâu rồi không gặp lại đồng đội.
“Tiểu Trần, thất thần làm gì? Còn không mau lên đây?”
Người nói chuyện tên là Trương Tiêu, bọn họ đã từng ở trong một đội, cũng chỉ có hắn và một cô gái khác tiếp tục ở lại làm việc, nghe nói bây giờ đã thăng chức rồi. Nhìn phi hành khí của đối phương có thể thấy là cũng không rẻ chút nào, Trình Lập Phu có chút không biết phải làm sao.
Người ngồi ở ghế phụ tên là Nguyễn Chiêu Đệ, luôn luôn trưng khuôn mặt vô biểu tình, chẳng ai biết được cô đang nghĩ gì trong lòng, thấy cô ở đây Trần Lập Phu cũng không cảm thấy có gì kỳ quái. Dù sao thì ngày tháng trước đây của Nguyễn Chiêu Đệ cũng không được tốt, đội trưởng vẫn luôn là người giúp đỡ cô.
Tôn Ba đang ngủ ngon ở bên cạnh mới là người làm Trần Lập Phu kinh ngạc, người này tính tình lười biếng, không có một ngày nào ở trong đội được sống yên ổn, thường xuyên bị đội trưởng mắng, hắn luôn cho rằng quan hệ của tên này và đội trưởng không hề tốt, nhưng không nghĩ là cậu ta bây giờ lại ở đây.
“Tứ ca đâu? Sao ảnh không đến?” Trần Lập Phu vừa hỏi xong thì nhận được một tiếng cười nhạo rõ to.
Người cười là Trương Tiêu, hắn vừa điều khiển phi hành khí vừa nói: “Người ta bây giờ đâu còn thời gian chơi đùa cùng chúng ta, trước mặt anh Tuấn thì không cần nhắc đến hắn ta làm gì.”
Trần Lập Phu ậm ừ không nói nữa. Xem ra đội của bọn họ không được vui vẻ tốt đẹp như vẻ bề ngoài, hắn vẫn tưởng quan hệ giữa anh Tuấn và anh Tư rất tốt, vì anh Tư mà anh Tuấn đắc tội người khác, ngờ đâu lúc anh Tuấn an toàn trở về thì không thấy thân ảnh đâu.
Đến nơi, Tôn Ba vươn vai, mở cửa ra để bước xuống thì sửng sốt: “Lão Tiêu, ông xác định là không nhầm đường đó chứ? Chỗ này khắp nơi đều là rừng rậm làm sao mà người ở được.”
Trần Lập Phu bèn giải thích: “Đúng là chỗ này, phía trước là biệt thự của do chủ của anh Tuấn sở hữu.
“Ông chủ?” Tôn Ba ngoáy ngoáy tai, đằng hắng: “Tên Cái Bao Tuấn này làm sao thế, khi không lại đi làm công cho người ta?”
Trần Lập Phu vô cùng tin tưởng nói: “Anh Tuấn chắc chắn có nỗi khổ riêng!”
Tôn Ba còn định nói thêm gì đã bị Nguyễn Chiêu Đệ liếc xéo chặn họng, đành lẩm bà lẩm bẩm. Đi vào cổng lớn Tôn Ba lại không kiểm soát được miệng của mình: “Nhìn cái nơi quỷ quái này là biết có nhiều muỗi và côn trùng, nếu Cái Bao Tuấn mà không chuẩn bị sẵn thuốc đuổi côn trùng thì đừng hòng tôi ở lại qua đêm. Ngay cả cổng lớn cũng đã đi qua rồi mà không thấy ai ra đón chúng ta là thế nào? Tên đó đang làm cái gì vậy?”
Vừa dứt lười liền thấy con đường bên cạnh biệt thự có một cậu bé đi ra, nhìn thấy người lạ cũng không sợ, cười nói ngọt ngào: “Mọi người là bạn của chú Cái đúng không? Mời vào mời vào.”
Đứa trẻ đó chính là Tô Bảo Nhi, bây giờ không ai rảnh ngoài bé, Thang Lâm đang bận rửa thịt, tđ thì chuẩn bị vỉ nướng và chế biến rau củ, Cái Bao Tuấn đang dùng xiên tre xiên thịt.
Trương Tiêu và Nguyễn Chiêu Đệ thắc mắc nhìn nhau, Trần Lập Phu thấy vậy liền đứng ra giới thiệu: “Đây là cháu trai của chủ nhân biệt thự này, anh Tuấn chắc đang bận việc ở bên trong.”
“Vào đi thôi.” Trương Tiêu vừa nói thì ba người còn lại cũng nhất trí đi theo Tô Bảo Nhi vào hậu viện.
Tuy rằng hậu viện vừa được bố trí nhưng đã có thể thấy được người thiết kế rất dụng tâm, từ dây leo đến hoa cỏ đều được trồng rất hợp lí, làm người ta nổi lên cảm giác nhớ nhà.
Tôn Ba lại lẩm bẩm: “Ai ngờ rằng nơi nay cũng đẹp phết đấy chứ.”
Những người khác không nói gì nhưng trong lòng lại thầm đồng ý với hắn ta.
Vừa bước vào hậu viện liền thấy đám người Cái Bao Tuấn, Tô Bảo Nhi nhảy nhót đến chỗ Tô Đạt chặt thịt, ngồi cạnh Cái Bao Tuấn đang chăm chú xâu thịt: “Chú Cái, cháu dẫn bạn của chú đến này.”
Cái Bao Tuấn đang tập trung xâu thịt nghe vậy thì ngạc nhiên nhận ra bạn bè của mình đều đến, vội đứng dậy rửa tay tiếp đón bọn họ: “Chờ một chút, tôi mang nước lên cho mọi người, đúng rồi, mọi người thích nước trái cây hay là rượu?”
Trương Tiêu nhìn thoáng qua Tô Đạt vãn đang chặt thịt, không hiểu rõ tình huống hiện tại của Cái Bao Tuấn thế nào liền do dự chọn: “Nước trái cây đi, nào có chuyện bây giờ uống rượu.”
Thấy những người khác cũng nhao nhao chọn nước trái cây, Cái Bao Tuấn đi vào cửa sau lên lầu lấy nước cho họ.
Nước trái cây mà Tô Đạt ép được đều để trên lầu, mỗi loại nước trái cây sẽ được đựng trong lọ thủy tinh riêng biệt, đặt cạnh bên mấy hũ rượu. Cái Bao Tuấn ngẫm một hồi thấy rằng đem hết xuống vẫn tốt hơn, trời hôm nay rất đẹp, uống vài ba ngụm rượu cũng không ảnh hưởng chi. Ông nhớ rất rõ Tôn Ba là tên sâu rượu, hễ có tiền dư là lại đến ngâm mình trong quán bar, không thì cũng ở nhà tự uống một mình.
Nhìn thấy Cái Bao Tuấn mang vác lỉnh kỉnh, Tô Bảo Nhi cùng với Thang Lâm đều đến hỗ trợ.
Trương Tiêu càng nhìn càng không hiểu nổi, theo lời Trần Lập Phu thì cái người đang chặt thịt ắt hẳn là ông chủ của Cái Bao Tuấn, hai đứa nhóc kia là cháu trai của anh ta.
Trên đời này có việc ông chủ sẽ tự tay xuống bếp chặt thịt sao? Hơn nữa người đàn ông này đối với sự có mặt của bọn họ cũng rất ôn hòa, đối xử với Cái Bao Tuấn cũng không giống khi đối xử với người hầu, trong chuyện này phải có ẩn tình gì đó rồi.
Đặt nước trái cây và rượu lên bàn, Cái Bao Tuấn mới nói: “Sở thích của mọi người khác nhau, ai thích gì thì uống cái đó, hết thì tôi lại lấy thêm.” Xong lời ông lại ngồi xuống cạnh Tô Đạt tiếp tục xâu thịt, Trương Tiêu liếc mắt nhìn Tô Đạt rồi hỏi: “Cuộc sống dạo gần đây của ông thế nào? “
Trong mắt Cái Bao Tuấn tràn ngập sự vui vẻ, cười cười: “Hiện tại rất tốt, so với bất cứ thời điểm nào cũng đều tốt hơn.”
Nghe xong, Trương Tiêu biết mình không cần hỏi lại, vỗ vỗ vai ông: “Vậy là tốt rồi.”
Tôn Ba và Trần Lập Phu khát muốn chết, chẳng thèm chờ đợi mà lấy nước.
“Màu của mấy lọ nước này đẹp thật đó, mỗi thứ một màu lung linh quá đi.” Tôn Ba lẹ tay mở nắp ngửi thử: “Ồ, thơm ghê, Chiêu Đệ, cô thử món này đi, tôi nghĩ nữ giới mấy người hẳn là thích loại này lắm.”
Trần Lập Phu định xin một li, cuối cùng chịu không nổi nuốt nuốt nước miếng, mở bình khác ra tự cấp tự túc cho bản thân.
Khen thì khen vậy thôi đến lúc uống vào Tôn Ba kinh ngạc thốt: “Đây là món gì? Mùi vị không tệ chút nào.”
Nói xong Tôn Ba chộp ngay lấy lọ thủy tinh xăm soi lại không thấy nhãn hiệu gì đành cầu xin sự giúp đỡ từ Cái Bao Tuấn: “Anh Tuấn, loại nước này mua ở đâu vậy? Sao không có nhãn hiệu gì hết?”
Cái Bao Tuấn không cảm thấy phiền, cười nhìn thoáng qua Tô Đạt: “Đây là món do ông chủ của tôi làm đấy, mọi người thích thì cứ mang vài lọ về, hôm nay làm rất nhiều, để ở đây cũng không uống hết.”
Tôn Ba nghe được lời này lập tức nịnh hót loại nước trong tay ngon thế nào. Nguyễn Chiêu Đệ nãy giờ vẫn yên lặng hỏi: “Còn dư nhiều không?”
Thanh âm Nguyễn Chiêu Đệ khá trầm, Cái Bao Tuấn hơi ngẩng ra: “Nhiều, mọi người đều có thể mang đi.”
Tới lúc này ông mới hiểu được tại sao đương gia phải làm nhiều nước trái cây như thế, thì ra đã nghĩ đến điểm này...
•~~~~~•~~~~~•~~~~~•
Chào mọi người mình là Ca đây, xin lỗi vì đã bỏ bê Vị diện lâu như vậy.
Trong 1 khoảng thời gian sắp tới Vị diện sẽ chỉ được cập nhật chương mới 1 tuần 1 lần thôi, bởi vì Ca sẽ tạm nghỉ edit một khoảng thời gian.
Mình mong mọi người sẽ ủng hộ Nguyệt và cả Vị diện nha. Cảm ơn mọi người rất nhiều.
Thương ❤️
- --------
Note nhỏ của Nguyệt: Tui đăng chương này trước đế thông báo cho mọi người, chương 62 tui edit xong lâu rồi nhưng không có hàng trữ nên sẽ bắt đầu đăng vào chủ nhật tuần sau nhé!