Vân Nhàn mang vẻ mặt âm u bước trở lại phòng ăn. Tựa như cảm thấy được áp suất của phòng đang đột ngột giảm mạnh, ba ông cháu đều tự giác không ai hỏi cô tại sao đi lâu như vậy. Cả ba liếc nhìn nhau và trao đổi bằng ánh mắt.
Vân Trường: Theo kinh nghiệm từ bà ngoại các con và mười mấy năm sống chung với mẹ hai đứa thì ông dám cá 200% mẹ các con đã trải qua bão cấp 13 và đang bị ảnh hưởng bởi cơn bão. Đề nghị tàu thuyền nên lánh bão!
Vân Thần: Nhiệt độ đang ngày càng có chiều hướng đi xuống nhanh chóng và có khả năng sẽ giảm đến âm mức. Đề nghị biện pháp tăng nhiệt.
Vân Thiên: Chúng ta thật đáng thương, vừa tránh bão vừa tránh tuyết, lại không có phương tiện chuyên dụng... Phía trước thật ảm đạm!
Ông cháu nhìn nhau, lén thở dài trong lòng. Vân Nhàn cứ tiếp tục như thế chắc chắn phải có thứ gì đó làm thế thân cho cô trút giận, nếu không hậu quả khi núi lửa phun trào tuỵệt đối khủng khiếp, ba người không muốn làm nạn nhân đầu tiên đâu a. Dung nham đi qua thì ngay cả tro tàn cũng không có.
Trong lúc Vân Trường và Vân Thiên, Vân Thần nghĩ cách cứu hỏa thì Vân Nhàn cũng đang tự kìm chế bản thân không được vọng động. Càng nghĩ cô càng cảm thấy hoang đường, cực kì vô lý đến không thể chấp nhận.
Cùng với tình hình căng thẳng bên này, tại căn phòng kế bên cũng có hai người đang âm trầm đến đáng sợ. À, chính xác thì một người bão lũ trực tiếp biểu hiện, còn người kia là bão ngầm.
Chuyện gì đã xảy ra? Cùng lùi thời gian về 15 phút trước nào...
... ......
Dương Tĩnh Lan gấp gáp đuổi kịp Cung Cảnh Hàn, đồng thời cất giọng nũng nịu : " Anh không thể đợi bạn gái đi chung sao, có việc gấp đến mức quên cả em à ?"
Bình thường Cung Cảnh Hàn sẽ chẳng bao giờ quan tâm đến những lời nói vô nghĩa của Dương Tĩnh Lan, chẳng hiểu tại sao hôm nay hắn lại muốn giải thích rõ ràng. Dường như có thứ gì đó thôi thúc hắn phải làm như vậy. Suy nghĩ này vừa lóe lên, chưa kịp đợi hắn tìm hiểu lí do thì thân thể đã quay lại đối mặt với Dương Tĩnh Lan, trong giọng nói mang vài phần uy hiếp.
"Từ khi nào tôi và cô thân thiết như vậy? Tôi ghét nhất loại người tự ý cho mình là đúng. Đừng nghĩ tôi không nói gì là lấn tới, cô chẳng là gì với tôi. Rõ chưa?"
Trong khi nói, Cung Cảnh Hàn vô ý lộ ra khí thế chấn nhiếp đối phương ép tới Dương Tĩnh Lan khiến cô ta không khỏi lùi về sau hai bước.
Dương Tĩnh Lan giật mình, Cung Cảnh Hàn chưa bao giờ tỏ thái độ lạnh lùng như vậy với cô. Đôi mắt kia dù vẫn mị hoặc như hồ nhưng chẳng có xíu cảm tình nào mà chỉ có băng hàn lạnh lẽo, hệt như đáy hồ âm u tĩnh lặng đến đáng sợ khiến cho người đối diện một áp lực nặng nề, tưởng như bị nguyên một dãy núi đè lên.
Dương Tĩnh Lan chợt nhớ lại, Cung Cảnh Hàn không phải là một con hồ ly xinh đẹp mà còn có móng vuốt sắc nhọn. Đừng nhìn vẻ ngoài hiền lành vô hại của hắn mà xem thường, nếu chạm vào điểm mấu chốt của nó, hãy chuẩn bị tinh thần nhận thảm họa.
Nghe ra uy hiếp trong lời của Cung Cảnh Hàn, Dương Tĩnh Lan rất thông minh điều chỉnh ngay thái độ của mình, thu hồi nét mặt kiêu ngạo và thay bằng biểu tình ủy khuất: "Cảnh Hàn, em.... em không có ý đó, chỉ là... chúng ta..."
Dương Tĩnh Lan không hề nói rõ mối quan hệ giữa họ mà lại dùng từ ngữ mập mờ, nếu là người ngoài cuộc nghe được, đoán chừng sẽ nghĩ họ là một cặp tình nhân đang tranh cãi gì đó, hơn nữa khẩu khí của cô gái ẩn chứa sự ủy khuất không nhẹ.Bất kể là ai nếu có lòng 'thương hoa tiếc ngọc', chắc chắn sẽ trách chàng trai kia quá vô tình, dù sao cũng là người mình yêu thương, làm sao lại có thể đối xử lạnh nhạt như vậy?
Thật không hổ danh xuất thân từ giới thượng lưu, dù cho một người có tâm địa thiện lương như thế nào thì ít nhiều cũng bị nhiễm mực. Dương Tĩnh Lan chính là ví dụ tốt nhất. Cha của cô là Chủ tịch thành phố K, từ nhỏ đã có cuộc sống đầy đủ hơn rất nhiều người, nhưng cũng vì sinh ra trong gia đình này nên cô sớm chứng kiến được bộ mặt giả dối đằng sau những nụ cười hết sức rực rỡ. Ngày qua tháng lại, dần dần cô bé ngây thơ năm nào đã hiểu được chân lý 'trên đời này không có tình thân vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn' .Muốn đạt được điều mình muốn thì phải làm mọi thứ, không bao giờ được nhân nhượng. Nếu không, kẻ thua cuộc sẽ là bạn.
Vì thế, chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi 'kĩ thuật diễn xuất' của Dương Tĩnh Lan đạt trình độ khá như vậy. Huống chi đối tượng 'xem diễn' lại là Cung Cảnh Hàn, tất nhiên cô càng phải ra sức rồi.
Sau này khi nhớ lại đoạn kỉ niệm 'khó quên' này, Vân Nhàn cũng phải vỗ tay khen ngợi Dương Tĩnh Lan, đồng thời tiếc rẻ thay cho tập đoàn Thiên Mạn, một nhân tài diễn xuất như vậy lại bỏ qua, đúng là uổng phí mà. Bởi vì ngay bản thân Vân Nhàn cũng bị câu nói trên của Dương Tĩnh Lan hiểu lầm Cung Cảnh Hàn thành kẻ bạc bẽo vô tình, gây ra những tình huống dở khóc dở cười sau đó.
'Cô..." Cung Cảnh Hàn định nói : Cô tỏ vẻ yếu đuối cho ai xem vậy? nhưng đột nhiên nghĩ đến cần gì phải phí lời với cô ta. Thế là Cung thiếu gia rất dứt khoát xoay người đi tiếp, chừa cho Dương Tĩnh Lan một bóng lưng lạnh lùng.
Vừa hay đang đến chỗ ngoặc cầu thang nối các tầng nhà hàng Lạc Ly với nhau, Dương tiểu thư còn đang phân vân nên đuổi theo hắn hay 'nhỏ vài giọt' nước mắt thì đã bị tình huống trước mắt khiến cô sững sờ.
... ....
Sau khi xin phép Vấn Trường ra ngoài, Vân Nhàn mới nhận cuộc gọi.
" Tôi nghe.... Được, tôi sẽ xuống lấy ngay."
Kết thúc cuộc gọi. mày đẹp không khỏi nhíu lại. Hơi nhìn sang phòng ăn một chút, Vân Nhàn quyết định sẽ xuống tầng ngầm một chuyến, đương nhiên phải có lí do cô mới phải đi. Bất đắc dĩ lắc đầu một cái, Vân Nhàn theo lối tắt đi xuống. Vừa đến cầu thang tầng cuối, cô nghe được một đoạn đối thoại khá thú vị. Vân Nhàn thầm nghĩ-- Vẫn là tình cảnh muôn thuở, níu kéo-hi vọng-bị vứt bỏ! Vân Nhàn hơi suy nghĩ, kịch đang hay như vậy mà cô xuất hiện thật sự làm mất không khí, hơn nữa, cô không hề ưa loại đàn ông trăng hoa như thế--Ngoài cái mã bên ngoài sáng sủa hơn người thì nội tâm đại đa số đều đen tối như mực tàu.
Hôm nay là ngày gì vậy nhỉ, dường như cô trước khi ra đường quên xem lịch thì phải. Nhưng chẳng lẽ bây giờ quay lại, cô đâu có nhiều thời gian, xem ra đành phải làm người qua đường vậy. Vân Nhàn vừa đi vừa niệm--Sắc tức thị không, không tức thị sắc...
Cũng do chú tâm mặc niệm nên Vân Nhàn không chú ý đến cua ngoặc phía trước, hoặc do cô không ngờ đến việc sẽ chạm mặt 'người đàn ông' nào đó nhanh như vậy. Và kết quả là...
Bụp...bụp...
'Ui da.."
Vân Nhàn bất ngờ đập vào một bức tường thịt cứng rắn, do không kịp chuẩn bị nên ngã ngửa ra sau. Trong cơn 'hoảng loạn' , Vân Nhàn vội đưa tay ra trước 'túm'. Vậy nên một lần nữa khuôn mặt xinh đẹp của cô lại đập vào bức tường nào đấy. Thế nhưng, lần này không may mắn chỉ là 'va chạm nhẹ' như trước, mà là...