Toàn Gia Hắc Đạo: Cha Hồ Ly, Mẹ Phúc Hắc, Song Sinh Bảo Bảo

Chương 22: Chương 22




Dương Tĩnh Lan trợn mắt nhìn một nam một nữ trước mặt thực hiện hành vi 'mờ ám', đôi môi đỏ mọng mấp máy muốn nói gì đó nhưng chẳng thể thốt nên lời nào, từ ngữ cứ như bị nghẹn lại nơi cổ họng. Cô cứ trơ mắt mà nhìn người trong lòng 'ôm ấp' một cô gái khác. Biểu tình so với việc gặp quỷ không khác nhau là mấy.

Cũng khó trách biểu hiện của Dương Tĩnh Lan dọa người như vậy. Ai ở thành phố K mà chẳng biết lịch sử phong lưu của Cung Tổng giám đốc tập đoàn N.W. Nói như vậy thực tế có hơi oan uổng cho hắn, chẳng qua là có bề ngoài tuấn mỹ hơn 'bình thường', tài năng hơn 'bình thường' thôi mà. Nhưng mà cái 'bình thường' của hắn chẳng mấy ai có thể theo kịp.

Khụ... lạc đề rồi!

Nhắc lại, cái danh phong lưu ấy Cung Cảnh Hàn không thoát khỏi liên quan. Hắn thuộc tuýt người không mặn không nhạt, gặp người không có trưng ra bộ mặt băng hàn mà đôi lúc sẽ mỉm cười. Đã nói hồ ly mị hoặc nhất thiên hạ , dù chỉ là một cử chỉ vô tình nhưng có thể khiến bạn trầm mê. Bởi vậy hằng ngày đều có rất nhiều cô gái muốn tiếp cận hắn. Nhưng, mọi người đều biết rõ một điều rằng Cung Cảnh Hàn chưa từng chạm qua nữ nhân nào, thậm chí đến gần hắn trong vòng 2 bước cũng chưa từng nghe nói.

Vậy, tình huống gì đang diễn ra đây? Cung Cảnh Hàn không chỉ ôm, mà còn...

Có ai đến giải thích cho cô hiểu chuyện gì đang diễn ra đây không? Cung Cảnh Hàn không bị đánh tráo chứ?

Đừng nói khán giả như Dương Tĩnh Lan khó hiểu, ngay cả nhân vật trong cuộc cũng 'đơ' ra.

Vân Nhàn nhìn không chớp mắt vào khuôn mặt yêu nghiệt của ai đó đang áp sát mặt mình, cả thân thể bất động như búp bê hết pin, cô có cảm giác bản thân vừa bị lôi điện bổ trúng, vừa tê vừa giật, còn đầu óc thì trống rỗng. Có lẽ cô đã quên mất tình trạng của mình bây giờ như thế nào: hai bàn tay đang chạm vào một vòm ngực rắn chắc dưới lớp áo vest, vòng eo mảnh khảnh duyên dáng được đôi tay ai đó ôm chặt; khoảng cách giữa hai thân thể cơ hồ bằng không, gần sát đến mức tai Vân Nhàn có thể nghe rõ nhịp tim đập nhanh của đối phương. Đứng từ xa nhìn cứ như cô dựa hẳn vào người kia và ... (trẻ em chớ xem)

Vân Nhàn có thể không kinh ngạc hay sao khi mà đập vào mắt cô là gương mặt quên thuộc đến không thể quen thuộc hơn? Ngay cả khi nằm mơ cô cũng có thể phác họa ra từng nét giống y như đúc. Nói đùa, bảy năm đối diện với không chỉ một mà là hai khuôn mặt giống hệt nhau, nếu cô còn quên thì nên đi khám sức khỏe lại xem trí nhớ có vấn đề gì về trí nhớ hay không là vừa! Điểm quan trọng ở đây chính là tại sao người này lại có diện mạo y như hai đứa con của cô như vậy? Hắn là ai? Đại não của Vân Nhàn cấp tốc suy đoán. Chắc thời này không có chuyện uống nhầm thuốc rồi lớn lên chỉ trong 10 phút đâu nhỉ? Thế thì còn thần kỳ hơn Doraemon nữa... Lẽ nào? Một đáp án đột ngột hiện ra làm Vân Nhàn giật mình, cặp mắt vốn mông lung khôi phục thần sắc, giây tiếp theo lại ngơ ra bởi vì...

Bàn về mức độ kinh ngạc thì nam nhân duy nhất tại đây cũng không kém hơn hai cô gái kia là bao. Ngay khi cuộc chạm trán diễn ra, đầu tiên hắn nhận thấy có vật gì đó khá cứng đâm vào ngực mình, kèm theo mùi hương thoang thoảng vô cùng dễ chịu; sau đó cà-vạt của hắn bị kéo về phía trước khiến hắn suýt theo đà té ngã. Để giữ thăng bằng, Cung Cảnh Hàn chỉ có thể vươn tay kéo luôn vật thể nào đó về phía mình. Kết quả thế nào lại thành hai người 'ôm ôm ấp ấp' nhau, hơn nữa còn là môi chạm môi, có điều bờ môi khá là ê ẩm vì va chạm mạnh!

Cung Cảnh Hàn nhất thời không lý giải nổi hành vi của mình. Từ lúc người kia lần đầu đụng phải hắn đã nhận ra đó là nữ. Nhưng mà, vì sao đã biết như vậy hắn vẫn đưa tay ra giữ cho cô ấy khỏi ngã? Thường ngày, hắn không bao giờ cách phụ nữ quá gần, đừng nói chi việc chạm tay chạm chân. Có lẽ bắt đầu từ khi hắn ngửi được mùi hương vừa xa lạ vừa quen quen kia thì lý trí đã không theo kịp hành động rồi.

Cảm giác mềm mại theo bàn tay truyền đến, kí ức xa xăm bắt đầu tràn về. Cung Cảnh Hàn chợt nhận ra cô gái này rất quen. Khi ôm cô rất thoải mái, không hề khiến hắn khó chịu chút nào. Nhất là đôi mắt đen như bảo thạch kia nhìn hắn rất đáng yêu, giống y một con mèo nhỏ tinh nghịch hiếu kỳ, trong đó không có cảm xúc vui sướng hay hạnh phúc mà ngập tràn sự kinh nghi. Sao gặp hắn mà cứ như gặp phải quái vật vậy? Với vẻ bề ngoài của mình, Cung Cảnh Hàn khá là tự tin, dù chưa đến độ gặp người người thích nhưng chí ít phải có đầy hảo cảm chứ? Lần đầu tiên hắn bắt gặp có người nhìn hắn với ánh mắt 'độc đáo' như thế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.