Trở lại với mẹ con Vân Nhàn.
Lúc này, cả ba cực kỳ không có hình tượng mà ngồi tựa ghế thở gấp, trên trán thì phủ một lớp mồ hôi mỏng, sắc mặt ửng đỏ như mới vận động mạnh. Trên thực tế thì sự thực cũng không khác biệt là mấy.
Vân Thiên một bên lau trán, một bên dùng ánh mắt biểu thị sự âm thầm kháng nghị mẫu thân đại nhân, cũng may thể chất của bé khá tốt nên mới kiên trì đến bây giờ. Nếu không, bé thực hoài nghi lấy thể lực trung bình của một đứa trẻ 6 tuổi liệu có bị mệt ngất hay không a?
Vân Thần có vẻ khá hơn anh trai một chút, ngoại trừ gương mặt hài đồng non nớt vẫn còn hồng hào tăng cho bé sự khả ái thì hô hấp đã vững vàng như chưa từng xảy ra chuyện gì. Tuy vậy, vẫn lấy 'diện vô biểu tình' (ngoài mặt không có biểu hiện gì) làm biệt danh, Vân Thần cũng không khỏi cau đôi mày nhỏ,bĩu môi với Vân Nhàn: "Mẹ, bài tập thể dục này không khoa học!"
Thấy cả hai con đều hướng về mình bất mãn, Vân Nhàn chỉ còn nước sờ sờ mũi, giả lơ.
Tình huống gì đang xảy ra? Chuyện này, phải kể lại từ nửa tiếng đồng hồ trước. Vốn, ngay từ lúc ba mẹ con bước vào cổng học viện đã nhận được sự nhiệt tình giúp đỡ của anh chàng vệ sĩ trẻ tuổi. Có lẽ do hai tiểu bảo bảo quá đáng yêu nên khi hai bé hỏi gì anh ta đều nhất nhất đáp lời, khiến cho Vân Nhàn đứng kế bên bỗng có cảm giác mình không tồn tại — Một mỹ nhân sống sờ sờ ngay trước mặt cũng chẳng bằng 2 đứa trẻ con a? Nho nhỏ oán niệm này của Vân Nhàn đã bị niềm tự hào của một người mẹ lấp lên. Đến đoạn người vệ sĩ chăm chỉ với công việc đề nghị ba mẹ con lên xe để anh ta đưa mọi người đến phòng làm thủ tục nhập học thì Vân Nhàn không kịp suy nghĩ đã từ chối.
“Nhưng mà, khoảng cách từ đây đến đó không gần, nếu đi bộ e là phải tốn nhiều thời gian. Huống chi hai đứa bé sẽ không chịu nổi....” Vệ sĩ tuổi trẻ cố gắng thuyết phục Vân Nhàn.
“Rất cảm ơn anh, nhưng chúng tôi có thể đi bộ được." Khuôn mặt Vân Nhàn vốn dĩ đạm mạc nay càng lạnh nhạt hơn, tựa như có hàn khí khiến người cách xa. Nói xong cũng không đợi vệ sĩ mở miệng đã mang hai tiểu thiên thần đi, lưu lại cho anh chàng điển trai kia bóng lưng lạnh lùng mà tự nhiên toát ra nét cao quý.
Quả thật rất khó để trách Vân Nhàn có thái độ kém như vậy. Cô hoàn toàn không muốn giao sự an toàn của mình vào tay người khác, 'không sợ vạn nhất, chỉ e nhất vạn', dù chỉ 1% nguy cơ cũng không thể. Ngoài người chí thân, Vân Nhàn đối với bất kỳ ai cũng mang theo một tia xa cách, giống như ở giữa họ có một ranh giới vô hình, trừ khi cô nguyện ý cởi bỏ, nếu không lằn ranh này sẽ tồn tại mãi mãi.
Và...kết quả là đây: một lớn hai nhỏ lái xe căng hải 1km đi từ cổng học viện đến phòng xử lý thủ tục nhập học.
Vân Nhàn đang chuẩn bị mở miệng bào chữa hành động của mình thì bỗng ngưng lại, ánh mắt chợt lóe lên vẻ nghi hoặc. Anh em Vân Thiên thấy mẹ định nói lại ngừng, cũng theo tầm mắt cô nhìn sang, hai đôi mắt cùng lúc thể hiện một biểu tình thống nhất.
Hóa ra, trong lúc họ không để ý có một chiếc Ferrari xám trắng chạy đến và đậu trước phòng làm thủ tục. Nếu chỉ xét giá trị 2,5 triệu USD của chiếc xe này thì còn xa xa chưa đủ để mẹ con Vân Nhàn để tâm, cái khiến bọn họ chú ý chính là 3 người bước ra từ ghế sau của xe.
Đầu tiên là nói đến người phụ nữ - cũng là người lớn nhất trong cả ba. Bộ váy dài màu trắng tinh khiết với độ xòe vừa phải, thân áo hơi phồng, nơi eo có một chiếc thắt lưng nâu mảnh tôn lên vóc người duyên dáng của cô. Mái tóc đen được uốn lọn to ôm lấy khuôn mặt trái xoan tinh tế, mày liễu cong cong, mũi cao, đôi môi đỏ hồng như nụ hoa nở rộ. Cặp mắt nâu đen sáng ngời, mơ hồ lộ ra vẻ lạnh nhạt xa cách, xét tổng thể thì hoàn toàn không hề phụ danh là mỹ nhân.
Vân Nhàn nheo mắt, người phụ nữ nhìn như vô hại yếu ớt này tuyệt đối không thể là một quả hồng mềm, bởi quanh thân cô ấy như có như không tỏa ra hàn khí lạnh lẽo. Đây là khí thế chỉ có thượng vị giả (người có địa vị cao) mới có, và cũng chỉ những người đồng đẳng cấp mới cảm nhận được khí thế này. Đồng tử Vân Nhàn hơi co lại, không ngờ tại đây lại gặp một 'nhân vật lớn', Học viện Thiên Tinh quả nhiên đặc biệt khó lường. Ngoài ra, trong nội tâm Vân Nhàn xuất hiện một nghi hoặc, loại khí chất ẩn hàn đó cô cảm thấy rất quen a. Trong đầu không tự chủ hiện ra hình ảnh của người nào đó, Vân Nhàn cả kinh, vô thức lắc đầu phủ nhận, đồng thời hết sức ảo não – Tại sao hắn ta cứ xuất hiện trong suy nghĩ của mình? Có lẽ do mình lo lắng quá nhiều nên mới thế. Đúng, chính là như vậy! – Vân Nhàn tự tìm cho mình một lý do miễn cưỡng nhất để biện hộ rồi dời tầm nhìn đến hai nhân vật còn lại.
Chính thời gian rối rắm ngắn ngủi này mà Vân Nhàn đã bỏ lỡ biểu tình kinh ngạc cùng khó có thể tin hiện lên chớp nhoáng trong đôi mắt người phụ nữ. Cũng vì sơ suất này mà tương lai không lâu, cô hối hận đến ruột cũng xanh.
Khác với Vân Nhàn tinh tường nhận ra bản chất của người phụ nữ kia, hai tiểu bảo bảo chỉ mơ hồ cảm thấy cô gái này không đơn giản như vẻ ngoài nhu nhược. Dù sao hai bé còn nhỏ tuổi, đâu thể cái gì cũng biết. Trọng tâm hai anh em tập trung trên hai đứa trẻ bước ra cùng xe với người phụ nữ. Trong đó, đứa bé lớn hơn mặc áo xanh, đầu đội mũ lưỡi trai , làn da lộ ra ngoài quần áo trắng một cách bất thường, gương mặt nhỏ nhắn gầy gò, môi hơi tái, ánh mắt có phần mỏi mệt. Vừa nhìn đã biết ngay là người quanh năm bị bệnh tật quấn thân. Hai tiểu thiên thần không khỏi vì đứa bé này mà thương cảm, còn nhỏ vậy mà đã chịu nỗi khổ bệnh hoạn.
Đứng bên cạnh cậu bé ấy là một bé trai nhỏ hơn, khoảng 3-4 tuổi. Tương phản với vẻ yếu ớt của cậu bé lớn, đứa trẻ này trông rất khỏe mạnh và hiếu động. Cặp mắt to tròn nâu nhạt của bé chẳng những không e sợ cái nhìn tìm tòi của hai anh em Vân Thần mà còn chớp vài cái với họ, y như đang nói – Ta đáng yêu nhất đúng không?
Vân Thiên thực muốn vỗ trán – Chưa từng gặp trẻ con nào tự tin như nó.
Lông mày Vân Thần khẽ nâng, mặt không đổi sắc nhìn ba người phía trước, bé thầm nghĩ– Thật là một tổ hợp kỳ lạ!
Trong khi ba mẹ con Vân Nhàn ngầm dò xét người ta thì bên đây cũng đánh giá họ.
Đáng lẽ bây giờ người đứng tại nơi này không phải là cô - Cung Tịch Tuyết mà phải là cha mẹ của đứa trẻ ốm yếu kia. Gia đình Cung Tịch Tuyết vừa mới trở lại thành phố K được 2 ngày từ Hongkong sau 3 năm chồng cô công tác tại đây. Theo thông tục của thế gia lâu đời, đáng lẽ hôm qua cô phải đến nhà chính (nhà lớn của 1 dòng họ thờ phụng tổ tiên, còn gọi là tổ trạch) để thắp hương nhằm báo với tổ tông con cháu đã quay về quê nhà, thế nhưng hôm qua cũng là ngày họp mặt thường kỳ của Cung gia, Cung Tịch Tuyết bắt buộc phải tham dự nên đành dời lại 1 ngày. Bữa nay cô đưa cả con trai 4 tuổi Dạ Thiên Minh sang bổn gia ngoài mục đích trên còn để thăm sức khỏe Cung Cẩn Đường. Đương nhiệm gia chủ lại vắng mặt vào ngày truyền thống của toàn tộc , hiển nhiên là chuyện không nhỏ rồi.
( Ở đây giới thiệu một chút về nhân vật. Cung Cẩn Đường có một người em trai tên là Cung Cẩn Dương, Cung Tịch Tuyết chính là con gái Cung Cẩn Dương, vì thế Cung Tịch Tuyết gọi Cung Cẩn Đường là bác hai, Cung Cảnh Hàn, Cung Vũ Nam là anh họ, Cung Cẩm Huyên là em họ. Dạ Thiên Minh là con trai Cung Tịch Tuyết với Dạ Thiên Trung - bạn Cung Cảnh Hàn.
Còn đứa trẻ gầy gò có tên Cung Quân Lăng, là cháu trai Cung Vũ Nam, gọi Cung Tịch Tuyết là bà cô, Dạ Thiên Minh là chú nhỏ. Từ nhỏ bị sốt không chữa trị kịp thời nên từ đó thân thể suy yếu, năm ngày nửa tháng lại phát bệnh.)
Trùng hợp là, nay cũng là ngày Cung Quân Lăng đến Học viện Thiên Tinh làm thủ tục nhập học, thế nhưng trong nhà trưởng bối của bé lại chẳng có ai có thể đưa bé đi: ông nội công tác, cha đến tập đoàn họp, mẹ chả thấy mặt, cô mới sáng sớm đã đi đâu không thấy mặt. Cung Tịch Tuyết rất nghi ngờ bọn họ có bận đến nỗi không thể đưa 1 đứa trẻ đến trường sao? Nghĩ nghĩ, dù nội tâm cô vẫn không ưa thích một nhà con trai lớn của bác hai, trong lòng cô luôn cho rằng Cung Cảnh Hàn mới là trưởng tử Cung gia. Nhưng mà, trẻ con thì không có tội , chẳng ai có thể tự quyết định nơi mình sinh ra , huống chi tình cảnh của bé thực đáng thương, dù sao cô cũng rảnh rỗi, thôi thì làm người tốt một phen vậy.