Khi chứng kiến ba mẹ con Vân Nhàn, Cung Tịch Tuyết trực tiếp ngốc trệ, trong lòng kinh hãi vạn phần. Trước tiên nói đến người phụ nữ ngồi giữa hai đứa trẻ, dung nhan mỹ đến mức có thể khiến hoa ảm đạm thất sắc, khuôn mặt thanh tú tuyệt luân, lông mày trăng rằm, mũi thon đẹp, đôi môi nhiễm màu cánh sen tươi mát, đôi mắt khi thì sâu thẳm như đáy nước, khi thì mờ ảo tựa sương; mái tóc đen mềm nửa búi, phần đuôi tóc dài đến tận thắt lưng nổi bật trên nền váy xanh nhạt. Cô (Vân Nhàn) chỉ ngồi đó, lẳng lặng nhìn, nhưng không hiểu sao Cung Tịch Tuyết chợt cảm thấy có một tầng áp lực đè nặng lên vai. Nhìn lại lần nữa, luồng uy áp đâu còn nữa? Chỉ có hờ hững lạnh nhạt.
Cung Tịch Tuyết dời tầm mắt sang hai đứa bé cạnh cô gái, lập tức như có sóng to gió lớn đổ bộ – Khuôn mặt kia, dường như cùng một khung đúc ra a! Trên đời có người giống người đến vậy sao?
"Mẹ, sao 2 ca ca kia lại giống Hàn cửu cửu thế ạ?" Đồng âm mang 7 phần non nớt, 3 phần nghi hoặc của Dạ Thiên Minh kéo Cung Tịch Tuyết thoát khỏi trạng thái thất thần. Ngay cả một đứa trẻ con như bé còn thấy giống, chuyện này chắc không đơn giản chỉ là người giống người rồi.
Tuy nhiên, trước hết tốt nhất là 'án binh bất động'.
Cung Tịch Tuyết hơi cúi người, bàn tay trắng trẻo xoa đầu Dạ Thiên Minh, mỉm cười đáp: "Trên thế giới này đâu thiếu người tương tự nhau a!"
Dạ Thiên Minh chu môi, hiển nhiên câu trả lời này không khiến bé hài lòng, vừa nghe đã biết là nói cho có lệ rồi nha.
Cung Tịch Tuyết cũng bất đắc dĩ, con cái thông minh quá cũng khiến bậc phụ huynh đau đầu. Nhãn châu hơi chuyển, cô cười càng thêm tươi: "Sao con không tự mình điều tra? Như thế chẳng thú vị hơn sao?"
Vừa nói xong, hai mắt Dạ Thiên Minh đã tỏa sáng – Đề nghị này, thực hấp dẫn a!
Hai anh em Vân Thiên ở đối diện vô cớ rùng mình.
Cung Quân Lăng sau khi kinh ngạc ra thì bé cũng chẳng suy nghĩ nhiều, dù có muốn thì với điều kiện sức khỏe của bé lại là một trở ngại lớn. Do đó, từ khi hiểu chuyện, bé đã tập thành thói quen không chú tâm vào việc gì.
Cung Tịch Tuyết cầm tay Cung Quân Lăng và Dạ Thiên Minh bước đến, mỉm cười với Vân Nhàn: "Xin chào, tôi là Cung Tịch Tuyết."
Người ta lấy lễ đối đãi, mình cũng không thể giả lơ a. Thu lại tâm tình, Vân Nhàn đứng lên, theo thói quen lạnh nhạt đáp: "Chào cô. Tôi họ Vân."
Cung Tịch Tuyết cũng không vì thái độ của Vân Nhàn làm tức giận, bởi vì cố hiểu được cô gái này bất kể ngoài mặt hay trong lòng đều lạnh nhạt như nhau. Nếu là một người khác, chắc chắn cô sẽ chẳng kiên nhẫn như vậy, hoặc trực tiếp bỏ qua cũng không chừng. Rất kì lạ, dường như có loại lực lượng huyền bí nào đó dẫn dắt Cung Tịch Tuyết bắt chuyện với Vân Nhàn.
Anh em Vân Thần thấy mẹ đáp chào Cung Tịch Tuyết, đồng thanh nói: "Chúng cháu chào cô!"
"Ngoan lắm!" Cung Tịch Tuyết nhìn nhìn hai gương mặt thu nhỏ của người kia, nhịn xuống trong lòng kỳ quái, cười bảo: "Minh Minh, Lăng Lăng, chào cô và hai anh đi con!"
Dạ Thiên Minh và Cung Quân Lăng bước lên một bước, rất có phong thái của quý tộc cúi người làm một tư thế tiêu chuẩn, tiếng nói trong trẻo khiến người ta khó có thể chán ghét: "Minh Minh/Lăng Lăng lần đầu gặp qua cô và hai anh!'
Vân Nhàn mày liễu hơi nâng, từ động tác và lời thoại của hai đứa bé kia, cô đoán chắc xuất thân của họ phải từ các đại thế gia đi ra. Bởi vì, nếu là một thế gia thông thường sẽ không có sự kiêu ngạo đó – sự ngạo nghễ của gia tộc tồn tại ngàn năm sừng sững không ngã. Đợi chút, cô gái kia vừa mới nói cô ấy họ Cung thì phải. Cung Tịch Tuyết? Cung gia? Tứ đại thế gia hùng bá phía nam thành phố K? Vân Nhàn trong nội tâm sinh ra kiêng kỵ. Chẳng phải do cô e sợ, mà là một khi có liên quan đến các danh gia vọng tộc, dù chỉ một tia, cũng khó tránh khỏi bị phiền phức quấn thân. Vân Nhàn khẽ gật đầu xem như tiếp nhận lời chào của Dạ Thiên Minh và Cung Quân Lăng, một bên dùng ánh mắt đồng tình lướt qua hai tiểu bảo bảo – Các con, mẹ lần nữa chúc con may mắn!
Vân Thiên duy trì nụ cười đáng yêu vô địch, Vân Thần thì học điệu bộ của mẹ: gật đầu coi như đã nghe. Tuy biểu hiện bên ngoài của hai anh em khác nhau nhưng nội tâm cùng suy nghĩ một vấn đề: không ngờ còn chưa chính thức nhập học đã gặp gỡ người của gia tộc đứng đầu Nam thành, này có nên tính là may mắn chăng?
"Chị đưa con đến nhập học?" Cung Tịch Tuyết vòng vo tìm đề tài hỏi. Đồng thời còm muốn xác định Vân Nhàn có phải hay không là mẹ của hai đứa bé giống hệt người kia.
Vân Nhàn nội tâm nghi hoặc, trong tứ đại thế gia, Cung gia là khó gần nhất. Sao bây giờ lại thân thiện vậy a? Ngoài ra, trong câu hỏi của Cung Tịch Tuyết hình như còn ẩn chứa hàm ý nào đó. Nhưng, có lẽ bị truyền nhân thư hương thế gia Thủy Thiên Phong ảnh hưởng, Vân Nhàn đối với 'đạo đối nhân xử thế' rất coi trọng. Người ta khách khí với cô, nên cô cũng dùng giọng điệu tôn trọng đáp: "Đúng thế. Cô cũng vậy?"
"À không, vốn dĩ tôi chỉ cần đưa cháu đến học viện nhập học" Vừa nói Cung Tịch Tuyết vừa chỉ Cung Quân Lăng, sau đó nhìn sang Dạ Thiên Minh, vẻ mặt bất đắc dĩ "Ai ngờ con tôi lại nài nỉ cũng muốn đi học, thế là tôi đưa cả hai đi luôn."
Biết Vân Nhàn thừa nhận hai đứa bé đáng yêu kia là con cô, ánh mắt Cung Tịch Tuyết nhìn cô tăng thêm một phần tò mò. Mặc dù chưa có cơ sở vững chắc nào chứng tỏ Cung Cảnh Hàn và hai đứa trẻ kia có quan hệ gì, thế nhưng giữa người thân với nhau luôn tồn tại một loại cảm ứng, Cung Tịch Tuyết đoán chắc rằng 80% các bé có liên quan đến Cung gia. Như vậy, trên cương vị là mẹ của hai bé, Vân Nhàn rất đáng được chú ý.
Cung Tịch Tuyết vừa định nói thêm điều gì thì ngay lúc này, một người từ thang máy gần đó bước ra và đi về phía họ. Cả 6 đôi mắt đồng loạt quét về một hướng.
Người mới tới là một phụ nữ trung niên trên dưới 40 tuổi, mặc bộ váy công sở màu cam nhạt. tóc ngắn ngang vai. Trên gương mặt lưu lại vết tích năm tháng đeo một cặp kính to, hàng lông mày cau lại, vẻ mặt trầm trọng như ai thiếu nợ bà ta vậy. Dùng tư thế tự cho là ưu nhã nhất bước tới. Khóe mắt đảo qua ba mẹ con Vân Nhàn ẩn ẩn chứa sự khinh thường, lúc nhìn thấy Cung Tịch Tuyết, đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức niềm nở, lướt qua Vân Nhàn đến trước mặt Cung Tịch Tuyết, thân thiết hỏi: "Tịch..." Ý thức được cô không còn là học viên của học viện nữa, huống chi Cung gia có 5 phần cổ đông của Thiên Tinh, bèn đổi xưng hô "Cung tiểu thư về thăm học viện?"
Vân Nhàn không tiếng động nhíu nhíu mi, đây là xem thường cô sao? Người này là giáo viên của học viện? Cô bắt đầu hoài nghi chất lượng giảng dạy của tứ đại học viện đứng đầu chẳng lẽ đã sụt giảm so với 10 năm trước?
Hai anh em Vân Thần cùng híp mắt, sắc mặt lạnh đi 3 phần. Từ trước đến nay, chưa từng có ai trắng trợn khinh thường bé như vậy. Xem thường các bé, có thể nhịn. Nhưng mà, không ai được phép khinh thị mẫu thân đại nhân hai bé, vì không ai có tư cách đó. Ấn tượng về Học viện Thiên Tinh tức khắc tuột dốc có phanh. Bấy giờ hai tiểu bảo bảo đã hiểu tại sao Vân Nhàn lại trịnh trọng nhắc nhở các bé chú ý chuyện chọn trường như thế.
Dạ Thiên Minh ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đột nhiên xuất hiện chắn ngang tầm mắt của bé với hai ca ca xinh đẹp .chu môi bất mãn.
Cung Quân Lăng hơi cau mày, người này, thực sự thiếu lễ nghi.
Cung Tịch Tuyết thu biểu hiện của mọi người vào mắt, miễn cưỡng tỏ thái độ không quá lạnh lùng, dù gì thì Lý Đông Hà trước đây cũng từng là thầy dạy của cô, tôn sư trọng đạo vẫn nên giữ :"Cô Lý nhầm rồi, hôm nay em đến làm thủ tục nhập học cho bọn trẻ!"
Lý Đông Hà quan sát Dạ Thiên Minh và Cung Quân Lăng, khen ngợi: "Đều là những đứa trẻ thông minh. Cung tiểu thư đã đích thân tới, học viện vô cùng hoan nghênh. Thủ tục nhập học cho các bé sẽ được ưu tiên giải quyết."
Cung Tịch Tuyết lắc đầu: "Không cần, cứ theo thứ tự mà làm. Ba người này đến trước, nên làm cho họ trước."
Theo tầm mắt Cung Tịch Tuyết, Lý Đông Hà mới liếc sang Vân Nhàn, giọng lạnh nhạt: "Đi cửa sau nên có tự giác của đi cửa sau. Con cháu Cung gia xét về tiềm năng hay thân phận đều có quyền đi trước."
Đây là ý gì?
Hai tiểu đáng yêu như vậy phải nhờ quan hệ mới được nhận vào trường?