Edit by Điệp Y Vi
Mặc dù trời mưa rất lớn, nhưng khúc thổi của Vân Hoàng vẫn rõ ràng truyền lại đi ra ngoài.
Bởi vì lúc này đây, Vân Hoàng dùng linh lực.
Linh lực đem thanh âm khuếch tán ra ngoài, cũng đem ý tứ của Vân Hoàng truyền đến tai linh thú trong núi.
Một khúc kết thúc, Vân Hoàng đứng ở trên dốc núi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn phía dưới.
Linh thú từ phía dưới chạy qua, ngay sau đó càng ngày càng nhiều linh thú bắt đầu xuất hiện.
Bên ngoài, những người bị phái đi tìm kiếm Thập Thất nhìn thấy đông đảo linh thú lui tới, trong lòng nghi hoặc đồng thời lại sợ hãi bị linh thú công kích, liền đồng thời chạy ra khỏi núi.
Vân Hoàng đứng ở dốc núi, môi đỏ mân khẩn, chờ đợi tin tức linh thú.
“Rống!”
Phương xa một đạo âm thanh linh thú hô vang lên, Vân Hoàng thần sắc lạnh nhạt sau khi nghe linh thú hô khẽ buông lỏng một chút.
Từ trên dốc núi đi xuống, Vân Hoàng hướng tới nơi phát ra âm thanh mà đi.
Trên đường, phàm là linh thú nhìn thấy Vân Hoàng, đều đi theo Vân Hoàng.
Cũng may mưa tp rơi xuống, một ít người nhìn thấy nhiều linh thú xuất động như thế, đều sợ hãi rất nhiều rời đi núi non, nếu bằng không, tình cảnh này khẳng định sẽ bị người nhìn thấy.
Thời điểm Vân Hoàng hướng tới nơi phát ra thanh âm mà tiến đến, linh thú bên kia cũng hướng tới Vân Hoàng bên này.
Hiển nhiên linh thú bên kia hành động càng nhanh chóng, Vân Hoàng đi không bao lâu, một đoàn linh thú liền tới trước mặt Vân Hoàng.
Trong đó trên lưng một con linh thú, Thập Thất nằm hôn mê bất tỉnh.
Vân Hoàng đang chuẩn bị đi qua, một con rắn đuôi quấn quanh thân thể Thập Thất, đem người đưa tới trước mặt Vân Hoàng.
Linh thú cầm đầu nhìn Vân Hoàng nói, “ Lúc chúng ta tìm được hắn, hắn từ một chỗ trên sườn núi té xuống, lúc sau liền không có ý thức.”
Vân Hoàng nhìn thoáng qua Thập Thất, ngay sau đó nhìn về phía những linh thú, “Cảm ơn các ngươi.”
Dứt lời, Vân Hoàng đứng lên, cõng Thập Thất hướng tới bên ngoài núi đi đến.
Những linh thú thấy vậy, vốn định đưa Vân Hoàng rời đi, nhưng Vân Hoàng đã nghĩ đến suy nghĩ của chúng nó, quay đầu lại nhìn những linh thú cười cười, “Các ngươi trở về đi, ta chính mình có thể đi ra ngoài.”
Nếu để nhiều linh thú đi theo nàng cùng nhau đi ra ngoài, những người bên ngoài đó chỉ sợ sẽ xem nàng là quái vật.
Vân Hoàng nói như vậy, những linh thú đó cũng không có cưỡng cầu, đều đứng ở tại chỗ nhìn theo Vân Hoàng rời đi.
Cõng Thập Thất, Vân Hoàng tốc độ cực nhanh hướng tới bên ngoài núi mà đi.
Nếu không phải còn chưa có nghĩ ra vòng tay trên người hắn có liên quan gì tới nàng, nàng sẽ không lãng phí thời gian cùng tinh lực quản hắn.
Mưa to đổ xuống từ đêm qua, đến bây giờ như cũ không có dừng lại.
Vân Hoàng hiện tại, thân thể bởi vì tu luyện nên biến tốt lên, nếu là lúc trước, chính mình có thể đi nhanh như vậy đã không tồi, càng miễn bàn cõng một người.
“Tỷ tỷ.......” Thời điểm Vân Hoàng cõng Thập Thất hướng bên ngoài núi, Thập Thất từng tiếng nỉ non hai chữ tỷ tỷ.
Vân Hoàng dừng lại bước chân, nghiêng đầu nhìn Thập Thất liếc mắt một cái, không biết vì cái gì, nhìn đến bộ dạng này của Thập Thất, Vân Hoàng ngực có chút buồn.
Bất quá hắn không phải cô nhi sao?
Như thế nào lại kêu tỷ tỷ?
Tìm không thấy nguyên nhân, mưa lại vẫn luôn đổ xuống, Vân Hoàng cõng Thập Thất tiếp tục đi về phía trước.
Sau ba mươi phút, Vân Hoàng cõng Thập Thất ra khỏi núi.
Bên ngoài những lão sư lo lắng không thôi nhìn thấy Vân Hoàng cõng Thập Thất ra tới, đều đi ra đón.
Vân Thu Nguyệt nhìn thấy Vân Hoàng cõng Thập Thất ra, thần sắc kinh ngạc, NHàng lại có thể tìm được người?”
Vân Thu Nguyệt nào biết rằng, Thập Thất không phải do Vân Hoàng tìm được.
Mà là Vân Hoàng nhờ linh thú gần đó xuất động tìm được.