Edit by Điệp Y Vi
“Đừng nói chuyện.” Vân Lạc nghe được Vân Thu Nguyệt nói như vậy, lập tức kéo một chút ống tay áo Vân Thu Nguyệt, “Bị người nghe được liền phiền toái.”
“Có cái gì quan hệ.” Vân Thu Nguyệt không cho là đúng nói, “Một người mù mà thôi.”
“Ngươi có thể dùng đầu óc suy nghĩ được không?” Đông Mộc Thu nhìn Vân Thu Nguyệt, trong mắt mang theo chán ghét, “Nếu người mù kia thật sự chỉ là người thường, những lão sư kia làm sao lại lo lắng?”
Vừa rồi những học sinh ra tới nói không tìm được người, lão sư liền kém không có tự mình đi vào tìm.
Nếu là người bình thường, họ sẽ lo lắng như vậy sao?
Bất quá bọn họ cũng là chỉ là sau khi Vân Thu Nguyệt đem người lừa đi mới biết được người mù kia quan trọng với lão sư như vậy.
Nếu ngay từ đầu biết, bọn họ tuyệt không để Vân Thu Nguyệt đi lừa tên mù kia, nói với hắn Vân Hoàng xảy ra chuyện.
Nghe Tam hoàng tử nói như vậy, Vân Thu Nguyệt không dám nói thêm cái gì, ngoan ngoãn ngậm miệng.
Đông Viêm Duệ nhìn Vân Hoàng phía trước, trong mắt hiện lên một mạt suy nghĩ sâu xa.
Không thích hợp, vừa rồi những học viên đi ra ngoài tìm Thập Thất trở lại, nói bên trong núi không biết vì cái gì, rất nhiều linh thú lui tới.
Vân Hoàng cõng Thập Thất, thời điểm đông đảo linh thú lui tới, cư nhiên hoàn hảo không tổn hao gì đi ra, điểm này thật sự rất kỳ quái!
Các lão sư nhìn thấy Thập Thất trở về, cũng liền an tâm hơn rất nhiều.
Thập Thất hôn mê bất tỉnh, Vân Hoàng không yên tâm tình huống của Thập Thất, bởi vậy trên đường trở lại học viện, Vân Hoàng vẫn luôn bồi ở bên người Thập Thất.
Cũng may thời điểm buổi tối, Thập Thất tỉnh lại.
Vừa tỉnh lại đây, Thập Thất liền hô, “Vân Hoàng.”
Người ngồi ở bên này đồng thời nhìn về phía Vân Hoàng, trong mắt còn mang theo thần sắc tìm tòi nghiên cứu.
Vân Hoàng là tân học viên mới tiến vào, Thập Thất đã sớm ở học viện, trước kia cũng không thấy Thập Thất cùng ai thân cận, như thế nào cùng Vân Hoàng mới tiến vào học viện quan hệ tốt như vậy?
Hôn mê đầu tiên tỉnh lại liền kêu tên Vân Hoàng, hai người này quan hệ không khỏi cũng thật tốt quá đi?
Cũng may những lão sư vì đặc biệt chiếu cố Thập Thất, thời điểm nghỉ ngơi ngồi ở bên này đều chỉ có lão sư, không có học viên.
Nếu để những học viên kia biết, không chừng lại khắp nơi nói cái gì đó.
Vân Hoàng mặt không biểu tình đứng lên, đi đến bên người Thập Thất, duỗi tay vỗ vỗ mặt Thập Thất, “Muốn ăn cái gì.”
Nghe được thanh âm Vân Hoàng, Thập Thất sửng sốt một chút, ngay sau đó cao hứng nói, “Thật tốt quá, Vân Hoàng, ngươi không sao chứ? Có người cùng ta nói lúc bọn họ trở về thấy ngươi bị thương.”
Vân Hoàng nghe vậy, ánh mắt tối sầm, quả nhiên là như thế này.
Đem đồ ăm trong ăn đưa cho Thập Thất, Vân Hoàng âm thanh lạnh lùng nói,“ Đừng nói ta có nguy hiểm ngươi liền đi vào, ta trước khi rời đi đã nói gì với ngươi? “
“Ta.......” Thập Thất dừng một chút, vốn định nói ta lo lắng cho ngươi, nhưng nghĩ đến Vân Hoàng ngay từ đầu đã dặn, Thập Thất cúi đầu, nhỏ giọng nói, “Ta biết sai rồi, về sau sẽ không.”
Nhìn bộ dáng này của Thập Thất, Vân Hoàng có khí đều phát không ra.
Nàng có phải hay không kiếp trước mắc nợ gia hỏa này cái gì?
“Được rồi, ta không có việc gì, ngươi ăn một chút đồ trước đi..” Vân Hoàng nói xong, đứng lên hướng chỗ ban nãy đi tới.
Mưa cả ngày nàng đều không dám động vào mặt, đồ vật trên mặt tuy rằng còn, nhưng sau khi ướt nhẹp liền sẽ rớt dần.
Nhịn một ngày, quần áo hong khô cũng không động tới mặt, lần sau mua phấn nhất định phải mua loại tốt hơn.
Hơn nữa tóc nàng rối tung, che khuất hai bên mặt, những người đó mới không có phát hiện.
“Vân Hoàng, ngươi đi đâu?” Thập Thất nghe được tiếng bước chân rời đi, hoảng loạn hỏi một câu.