Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 20: Chương 20: Bắt hắn lại.




- Cái gì?! Tần Xuyên chính là người cướp tiền?!

Ôn Thụy Dương và Hoàng Thiên đều sợ ngây người, bọn họ cũng biết chuyện đó, chỉ có điều Ôn Văn Viễn đã cho người Long Vũ đường ra tay, bọn họ cho rằng mọi chuyện đã được giải quyết.

Tần Xuyên cũng sửng sốt, hóa ra công trường xây dựng kia là của nhà lão Ôn, vậy lão Ôn là hội trưởng Đằng Long hội?

Đằng Long hội và Tứ Hải bang là hai bang hội ngồi ngang hàng ở thành phố Đông Hoa, khó trách bên người Ôn lão có một võ giả như Hoàng Thiên sát theo.

Những ý niệm này lướt qua trong đầu Tần Xuyên, cũng không khiến tâm tình Tần Xuyên có bao nhiêu gợn sóng.

- Hừ! Khó trách muốn xem bệnh cho cha, hóa ra tiểu tử này dụng tâm kín đáo tiếp cận cha! Có phải là là Vương Chấn Thiên của Tứ Hải bang phái mày tới đây không?

Tần Xuyên nghe xong, trong lòng nổi lên nửa giận, cười lạnh nói:

- Ông bị ngu sao? Nếu tôi cố ý tiếp cận cha ông, giả bộ chữa bệnh làm hại, tôi sẽ nói tôi chưa từng tới viện y học sao?

- Mày dám mắng tao?

Ôn Thụy Dương tính tình táo bạo, trừng mắt hô lớn:

- Người đâu tới đây! Bắt hắn lại!

Gã vừa nói xong, từ trong hai căn phòng bên cạnh, có bảy tám bảo vệ áo đen chạy ra. Tuy những người này đều không phải võ giả, nhưng đều là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, học qua chút công phu trong quân.

Tám tên bảo tiêu vai u thịt bắp vây lại, ngăn chặn đường đi, bao quanh Tần Xuyên.

Vẻ mặt Tần Xuyên thoải mái huýt sáo, không hổ là lão đại của Đằng Long hội, đi ăn điểm tâm còn mang theo nhiều bảo tiêu như vậy.

- Thụy Dương! Dừng tay!

Lúc này Ôn Văn Viễn cau mày, lớn tiếng ngăn lại.

- Cha! Tiểu tử này là người của Tứ Hải bang! Hắn cướp tiền của công ty chúng ta, còn muốn hại người!

Ôn Thụy Dương không hiểu vì sao cha lại ngăn cản.

Ôn Văn Viễn thở dài, dường như rất mệt mỏi, ánh mắt phức tạp nhìn Tần Xuyên.

- Hắn nói đúng, nếu như hắn là người của Tứ Hải bang thì sớm có cơ hội hại cha, cho nên hắn không phải. Về phần ba vạn tệ kia coi như chi phí hắn đánh cờ cùng cha, để hắn đi đi.

Ôn Thụy Dương vẫn nuốt không trôi cơn tức này, nghiến răng nghiến lợi:

- Nhưng hắn đánh huynh đệ trong hội chúng ta!

- Cũng không chết người, bỏ đi!

- Cha, ngài quá cho hắn mặt mũi rồi!

- Cha còn chưa có chết, con muốn cãi lời ta!

Cuối cùng Ôn Văn Viễn lộ vẻ uy nghiêm.

Ôn Thụy Dương vẫn rất tôn trọng cha mình, đành bất đắc dĩ thở dài một hơi, vung tay lên:

- Để hắn đi đi!

Tần Xuyên cũng không muốn ra tay ở nơi đông người như trà lâu, may mà Ôn Văn Viễn coi như tỉnh táo.

Chỉ tiếc con ông ta đúng là đồ ăn hại, khó trách ông ta bệnh nặng mà vẫn lo lắng như vậy.

Tần Xuyên cũng không có hứng thú có quan hệ gì với đám bang hội, thấy bọn bảo tiêu tránh ra, liền vuốt cái bụng căng tròn, đi xuống lầu.

Đợi khi Tần Xuyên vừa đi, Ôn Thụy Dương đấm mạnh lên mặt bàn, tương đối tức giận.

- Cha, con không nghĩ ra, đang trước mặt các huynh đệ sao người lại để hắn rời khỏi?

Ôn Thụy Dương vẫn cảm thấy khó hiểu.

Ôn Văn Viễn cầm một ly trà, nhấp một cái, mắt híp nói:

- Ta lăn lộn cả một đời, trực giác mách bảo tên Tần Xuyên này… không đơn giản, tạm thời đừng đụng tới hắn mới tốt.

Nghe cha nói vậy, Ôn Thụy Dương dần bình tĩnh lại, bởi vì trực giác của cha gã từ trước tới nay đều rất chuẩn, nếu ông đã nói vậy thì tên Tần Xuyên kia rất có thể có chút cân lượng.

Ôn Thụy Dương trừng mắt nhìn anh em Triệu Hằng và Triệu Vĩ, lớn tiếng hỏi:

- Hai ngươi tới đây làm gì? Cho các ngươi dẫn theo võ giả sơ cấp, cướp tiền từ tay tiểu tử kia về, sao tiểu tử kia còn êm đẹp tới đây đánh cờ? Hai vị võ giả đâu?!

Anh em họ Triệu vẫn luôn đứng bên cạnh, run run, bị dọa không dám nói lời nào. Hiện giờ nghe được thiếu đương gia hỏi, bọn họ cùng nhau quỳ rạp xuống đất!

- Hội trưởng! Thiếu đương gia! Hai chúng ta vô dụng! Xin hai vị thứ tội!

Hai người thê thảm cầu khẩn.

- Con mẹ nó, nói rõ ra! Rốt cục là làm sao?

Ôn Thụy Dương một cước đạp ngã Triệu Hằng.

Triệu Hằng như chó bò dậy, liên tiếp dập đầu:

- Do chúng tôi không điều tra rõ, tên Tần Xuyên kia vô cùng lợi hại! Hai vị huynh đệ Long Vũ đường không cẩn thận, đều bị Tần Xuyên đánh cho phải vào bệnh viện!

- Cái gì?

Tất cả người trong phòng đều hít một ngụm khí lạnh, lộ ra vẻ khó tin.

- Chuyện xảy ra khi nào? Nói rõ quá trình cho ta!

Sắc mặt Ôn Văn Viễn ngưng trọng.

Triệu Hằng sợ hãi nói:

- Chính là vào sáng nay, chúng ta chặn Tần Xuyên trước cửa tiệm Internet, hắn nói hắn phải đi ăn điểm tâm sáng, bảo chúng ta chớ cản đường.

Hai vị huynh đệ Long Vũ đường định ra tay dạy dỗ hắn một chút, kết quả không cẩn thận, một vị bị hắn dùng một quyền đánh nát xương tay phải, một vị khác bị hắn giẫm nát chân trái…

Nói tới đây, Triệu Hằng có chút nghi hoặc hỏi:

- Hội trưởng, vì sao tiểu tử này tới đây? Do ngài mời hắn ăn điểm tâm sao?

Anh em họ Triệu không rõ chuyện gì xảy ra, Ôn Văn Viễn bảo bọn họ dẫn người đi đối phó Tần Xuyên, bản thân ông lại gọi Tần Xuyên tới uống trà, tất cả lộn xộn hết lên!

- Vừa rồi các ngươi nói… Tần Xuyên dùng một chiêu đã đánh bại hai tên võ giả sơ cấp kia?!

Ôn Văn Viễn lại quan tâm điểm này.

Ôn Thụy Dương cũng thấy kinh ngạc:

- Không thể nào đâu, tiểu tử kia sao có thể lợi hại như vậy?

Triệu Vĩ ra sức gật đầu:

- Đúng vậy! Hội trưởng! Thiếu đương gia! Hai người nhất định phải tin tưởng chúng tôi, tên Tần Xuyên kia rất mạnh!

Chúng tôi vừa chớp mắt một cái, hắn đã đánh bại hai vị võ giả Long Vũ đường! Không tin hai vị có thể tới bệnh viện hỏi họ!

Kỳ thực nghe đến đây, Ôn Văn Viễn đã tin tưởng. Ông trầm tư, quay đầu nhìn Hoàng Thiên:

- Lão Hoàng, với công lực của ông, muốn đánh bại hai tên võ giả sơ cấp cần bao nhiêu chiêu?

Hoàng Thiên cười khổ:

- Lão gia, mặc dù tôi là võ giả cao cấp, cũng không thể một chiêu đánh gục một võ giả sơ cấp! Tiểu Tần ít nhất là võ giả Hậu Thiên sơ cấp!

Bên trên võ giả chính là hai cấp độ Hậu Thiên và Tiên Thiên, võ giả Hậu Thiên đã có thể xưng cao thủ võ học có chân khí, được xưng hô cường giả đương thời!

Người bình thường căn bản không có cơ hội tiếp xúc với nội công, tu luyện ra chân khí. Bình thường chỉ có gia tộc lớn và môn phái cổ võ cùng một số tổ chức đặc thù, nhân tài ưu tú mới có cơ hội trở thành võ giả Hậu Thiên.

Về phần võ giả Tiên Thiên, chính là lông phượng sừng lân trong giới võ giả, mỗi người đều là nhân vật uy danh một cõi.

Ôn Văn Viễn giật mình một cái, lẩm bẩm:

- Nói như vậy, hắn thực có thể hiểu y thuật?!

- Lão gia, cao thủ như vậy không cần nói dối, cho dù hắn không trị được cho ngài, sau lưng hắn cũng có thể có cao nhân y thuật!

Hoàng Thiên cũng rất kích động.

Ôn Văn Viễn vội vàng đứng dậy, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, một ngón tay chỉ vào trán con trai:

- Đứa con bất hiếu này! Đều tại mày quá xúc động, khiến Tần tiên sinh tức giận bỏ đi! Còn không mau mời Tần tiên sinh quay lại?!

Ôn Văn Viễn đã trực tiếp đổi giọng, gọi Tần Xuyên là Tần tiên sinh!

- Vâng! Tất cả mọi người mau xuống lầu, cùng ta đuổi theo đối phương!

Ôn Thụy Dương cũng cảm thấy nhức đầu, một tiểu tử nghèo kiết xác như vậy, ai ngờ hắn lại là một võ giả Hậu Thiên?

Đây chính là một cao thủ mà trong hai bang phái lớn như Đằng Long hội và Tứ Hải bang cũng tìm không ra!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.