Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 19: Chương 19: Tôi cũng muốn hỏi vấn đề này.




Ôn Văn Viễn dồn hết sức lực, lần này tương đương chiếm được ưu thế rất lớn, ông ta đã ăn được bốn quân quan trọng của đối phương, nếu còn thua thì tấm mặt mo này sẽ mất sạch mặt mũi.

Chỉ có điều Tần Xuyên chơi rất nhẹ nhàng, vừa ăn vừa đánh cờ, tốc độ còn không chậm.

Ôn Thụy Dương và Hoàng Thiên xem cuộc chiến, tuy rằng kỳ nghệ không bằng hai người nhưng cũng có thể nhìn ra chút môn đạo.

Thời gian dần qua, bọn họ phát hiện tuy rằng Ôn Văn Viễn binh hùng tướng mạnh, nhưng Tần Xuyên chỉ dùng vài quân cờ đã có thể phòng thủ nghiêm mật.

Trải qua ba mấy nước, trên trán Ôn Văn Viễn xuất hiện mồ hôi, do dự không thôi.

Rõ ràng cờ của ông nhiều hơn, nhưng lại cảm giác đi như nào cũng không thích hợp, dường như vừa động sẽ bị Tần Xuyên ôm cây đợi thỏ, ăn sạch!

- Chiếu tướng!

Đột nhiên Tần Xuyên nhảy mã, thế cục thay đổi, đã chuyển sang thế thắng!

Ôn Văn Viễn há hốc miệng, sửng sốt hồi lâu đều không có phản ứng, không hiểu sao mình thua!

Ôn Thụy Dương và Hoàng Thiên ở bên cũng không ngờ được, một chiêu này của Tần Xuyên ẩn dấu quá sâu!

Đừng nói người trong cục thì không tỉnh, bọn họ đứng ngoài xem cũng nhìn không ra.

- Ai…

Ôn Thụy Dương thở dài một tiếng:

- Binh đi quỷ đạo*, tiểu Tần, tài đánh cờ của cậu hơn tôi quá nhiều. Tôi muốn thắng cậu đúng là nói chuyện hoang đường.

*Binh đi quỷ đạo: Dùng binh có thể vận dụng các chiến pháp quỷ dị, lừa dối.

Tần Xuyên nhếch miệng cười, trong miệng nhét đầy thức ăn, trên răng còn có bám hành.

Hắn đã ăn hai lồng bánh bao, ăn quên trời đất, không rảnh nói chuyện.

Sau khi rời núi hắn chưa từng nếm bữa điểm tâm thịnh soạn như vậy!

Ôn Thụy Dương và Hoàng Thiên nhìn vậy có chút trợn mắt há mồm, tiểu tử này là quỷ đói đầu thai sao? Giờ không phải là nạn đói năm 45, sao hắn ăn như thuồng luồng vậy?

- Ăn từ từ, không đủ thì để lão Hoàng gọi thêm.

Ôn lão cười lắc đầu, nói với con trai ở cạnh:

- Thụy Dương, con thấy chưa? Nếu con có ba phần kỳ nghệ của tiểu Tần, cha cũng an lòng giao cơ nghiệp cho con rồi.

Ôn Thụy Dương hổ thẹn:

- Cha, con cũng sắp 50 rồi, phương diện này đã khiến người thất vọng. Chỉ có điều con sẽ cố gắng quản lý tốt cơ nghiệp của Ôn gia ta.

- Bây giờ cha còn có thể trấn ở bên cạnh con, nhưng thời gian ông trời cho cha không nhiều lắm, ngày nào đó cha đi, con phải nhìn nhiều nghĩ nhiều mới được.

Ôn Văn Viễn trịnh trọng khuyên bảo.

Nghe xong lời này, Ôn Thụy Dương vội vàng nửa quỳ trên đất, cầm tay cha nói:

- Cha! Ngươi đừng nói những lời như vậy. Con đã phái người tới Mỹ tìm các bác sĩ chuyên gia, người nhất định có thể khỏe lại!

- Ha ha ha, đứa ngốc này.

Ôn Văn Viễn vỗ bả vai con:

- Đây chính là mệnh! Viện trưởng lý của bệnh viện Đông Hoa chính là chuyên gia được cả thế giới công nhận, bác sĩ như ông ấy cũng không trị được, chúng ta có thể tìm ai.

Tần Xuyên một tay cầm bánh bao, một tay cầm chén trà, phồng mồm trợn má.

Nghe cuộc đối thoại của hai người, hắn mới biết được Ôn Văn Viễn vì bệnh không trị được mới xuất viện.

Nói trắng ra là ông ấy đang chờ chết.

Tần Xuyên không khỏi nghiêm túc quan sát khí sắc của Ôn Văn Viễn, quả thực cũng có chút chứng bệnh, nhưng không giống như quá nghiêm trọng, liền hỏi:

- Ôn lão, ông bị bệnh gì? Biết đâu tôi có thể giúp đỡ một hai?

- Cậu?

Ba người Ôn Văn Viễn đều kinh ngạc nhìn hắn, mấu chốt là dáng vẻ Tần Xuyên rất nghiêm túc.

- Đúng vậy, tiểu Tần, tôi không biết cậu làm nghề gì? Chẳng lẽ cậu là bác sĩ?

Tần Xuyên lắc đầu, cười hì hì đáp:

- Tôi là nhân viên trông Net!

- Trông Net?

Ôn Văn Viễn ngẩn ra.

- Đúng vậy, tiệm Internet Phong Diệp trên đường Hồng Phong! Ông nghe nói chưa? Gần đây chúng tôi có ưu đãi nạp thể, 100 tặng 30, 200 tặng 80… Nếu ai rảnh có thể tới chơi!

Tần Xuyên không quên quảng cáo.

Căn phòng lập tức rơi vào không khí yên tĩnh tới quái dị, biểu lộ của Ôn Văn Viễn cứng ngắc, hoài nghi không biết có phải mình già mà nghe nhầm không.

- Vậy cậu từng học y?

Ôn Văn Viễn lại hỏi.

- Không có. Ngay cả tiểu học tôi cũng chưa từng đi.

Tần Xuyên cũng có chút ngại ngùng.

Ôn Thụy Dương tương đối mất hứng, nhíu mày rậm:

- Tần huynh đệ, chúng tôi coi cậu là khách, nhưng xin cậu chớ lấy bệnh tình của cha tôi ra để nói đùa! Chuyện này với chúng tôi mà nói thì rất nghiêm túc!

- Ai, được rồi được rồi.

Ôn Văn Viễn cười trấn an con:

- Tiểu Tần không biết tình hình, hắn không phải cố ý.

Tần Xuyên vẻ mặt vô tội, nói tiếp:

- Tôi không nói đùa, tuy tôi không phải bác sĩ, nhưng trước đây từng học y vài năm với một ông lão trong núi, biết xem một ít bệnh.

Lần này ngay cả Ôn Văn Viễn cũng có chút không thoải mái, nghe thế nào thì những lời này đều rất khó ngửi.

- Tiểu Tần, đừng nói những chuyện này. Nếu cậu đã ăn xong thì đi đi.

Bệnh nan y của Ôn Văn Viễn bị lấy ra nói đùa, tâm tình của ông có chút không tốt, có ý đuổi khách.

Sắc mặt Ôn Thụy Dương âm u vô cùng, nếu không phải xem mặt mũi của cha, gã sớm đã im lặng đánh cho thằng nhóc này một trận!

Tần Xuyên buồn bực, hắn nói sao không có ai tin vậy? Chẳng lẽ phải tới viện y học mới có thể làm bác sĩ chữa bệnh sao?

- Ôn lão, nếu không ông cho tôi bắt mạch, nhìn tình hình, biết đâu tôi lại có thể trị được?

- Bắt mạch?

Ôn Thụy Dương đứng một bên cười lạnh:

- Hừ hừ, hóa ra cậu học Trung y. Chỉ tiếc Trung y tuyệt đối không thể chữa được bệnh của cha tôi!

Nếu cậu còn mang cha tôi ra nói đùa, nói nhảm nữa, vậy chớ trách tôi không khách khí!

Ôn Thụy Dương hoàn toàn không tin lời Tần Xuyên nói. Thứ nhất Tần Xuyên nói quá tùy ý, thiếu sức thuyết phục. Thứ hai cho dù thực sự là Trung y thì một thanh niên 20 tuổi có thể có y thuật cao thâm cỡ nào?

Bác sĩ mặc kệ Trung y hay Tây y, kinh nghiệm đều rất quan trọng!

Lão Hoàng đứng bên cũng cau mày, khuyên nhủ:

- Tiểu Tần, cậu đùa quá phận rồi đó, vẫn là đi mau đi. Nếu ăn chưa no thì để tôi đóng gói cho cậu mấy phần.

Tần Xuyên cũng biết tức giận, chính mình có ý tốt nhưng lại không ai tin, còn bị coi như thần côn nữa!

Mặt nóng dán mông lạnh, hắn cũng không vui.

- Nếu không ai tin vậy tôi đi đây.

Tần Xuyên đứng dậy, có chút tiếc nuối chút điểm tâm còn lại trên bàn, định nhờ lão Hoàng đóng gói, có thể mang đi đưa cho tiểu Nhu nếm thử.

Ngay khi hắn định rời khỏi thì đúng lúc có hai người quen đang lén lút nói gì đó ngoài cửa, dường như đang do dự có nên vào hay không.

Hai người một lùn một gầy này chính là anh em Triệu Hằng và Triệu Vĩ.

Hai người thấy Tần Xuyên đi tới, cũng bị dọa sợ, kêu lớn như gặp quỷ!

- A… Mày… sao mày lại ở đây?!

Hai anh em sắc mặt trắng bệch, tiểu tử này đúng là âm hồn không tan, chẳng lẽ còn muốn tìm họ gây phiền toái?!

- Tôi cũng muốn hỏi hai người vấn đề này.

Tần Xuyên hoài nghi nói:

- Hai người tới đưa tiền cho tôi sao?

Anh em họ Triệu muốn khóc, bọn họ không phải đồng tử đưa tiền, đưa tiền cái rắm à?!

Đám người Ôn Văn Viễn trong phòng nghe thấy tiếng kêu này, đều nghi hoặc nhìn ra.

- Triệu Hằng? Sáng sớm tới đây, sao không gọi điện thoại trước?

Ôn Thụy Dương răn dạy, rất bất mãn với sự tùy tiện của anh em họ Triệu.

- Thiếu đương gia! Hội trưởng! Mọi người hãy cẩn thận! Hắn ta rất nguy hiểm!

Triệu Hằng và Triệu Vĩ vội vã chạy vào phòng, tư thế liều chết bảo vệ chủ, nhưng thực tế hai người đang sợ run lên.

Ôn Văn Viễn ngồi trên ghế, chứng kiến phản ứng của thủ hạ, lại đột nhiên nhớ tới vừa rồi Tần Xuyên nói hắn làm nhân viên trông Net, trong mắt hiện lên tinh mang, trên mặt hiện vẻ kinh ngạc.

- Các ngươi nói linh tinh gì vậy? Các ngươi quen Tần Xuyên?

Ôn Thụy Dương nhíu mày hỏi.

Triệu Hằng vội vàng quay người quỳ xuống đất, nói với cha con họ Ôn:

- Hội trưởng, tên Tần Xuyên này chính là tiểu tử cướp tiền ở công trường mà tôi báo cáo với ngài!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.