Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Là Nữ Giả Nam

Chương 72: Chương 72: Chip Ẩn thân




Edit: Kidoisme

Ngày thứ hai Tiết Lan tỉnh dậy, trong phòng trống không một bóng người. Cậu ngạc nhiên nhìn quanh chợt cảm thấy chuyện tối qua Đoàn Văn Tranh đến như một dòng ảo ảnh.

Cậu xoa xoa đôi mắt ngồi dậy, lúc này mới nhớ mình chưa trả lời tin nhắn của Tô Nhất Ngữ.

Tiết Lan vội vàng mở điện thoại, chỉ thấy đầu dây bên kia nhắn thêm vài tin.

Yiyu: Cậu nói xem thời gian ngắn như vậy Lôi Đình có thể tìm được Y tá không? Giờ Y tá hiếm lắm...

Yiyu: Lan Lan?

Yiyu: Ngủ rồi hở?

Tiết Lan nghiêm túc trả lời:

Exist: Hôm qua không cẩn thận ngủ mất, mặc kệ Lôi Đình xảy ra chuyện gì, các cậu cũng phải cố lên! Hi vọng sẽ gặp nhau ở trận chung kết!

Trả lời tin nhắn xong, cậu nhanh chân xuống giường rửa mặt chuẩn bị ngày huấn luyện mới nhưng mãi đến lúc chuẩn bị xong xuôi cũng không thấy cậu ấy nhắn lại.

Lại nghĩ đến Tề Tư Vũ, Tiết Lan nhớ tới chuyện hôm qua Tô Nhất Ngữ nói với mình.

Nhưng trông Tề Tư Vũ rất bình thường, cậu ta đều cùng mọi người luyện tập, sau đó theo Chu Khán Thanh bắt đầu chơi Duo.

Tiết Lan hơi hơi yên lòng cùng Ôn Diễn bắt đầu bắn tập vị trí xung phong.

LGW tốt như vậy, có lẽ Tề Tư Vũ sẽ không từ bỏ để đi đến chỗ Lôi Đình đầy áp lực đâu nhỉ?

Sau trận đấu xếp hạng giao điện nhắn tin lập lòe, Tiết Lan vội mở lên xem.

LGW – Wind: Gần đây em tiến bộ rất lớn, điểm tích lũy chip đến đâu rồi?

Tiết Lan kiểm tra nhanh chóng sau đó trả lời hắn.

LGW – Exist: Được 81.4%

LGW – Wind: Ok, nếu vậy trước trận chung kết khả năng sẽ đủ.

LGW – Wind: Chip bảo vệ tuy dùng khá tốt nhưng tính khắc chế thấp, hơn nữa yêu cầu kỹ năng cực cao, thao tác dùng cũng khó.

LGW – Wind: Nhưng chip Ẩn thân thì khác, bản cập nhật mới đã nâng thời gian sử dụng lên 4,5 giây, trong trận đấu thì 3 giây của chip bảo vệ có khả năng bị chèn ép, cực kỳ bất lợi cho em.

Tất nhiên Tiết Lan hiểu được ý tứ của Ôn Diễn nhưng chip Ẩn thân là đồ vật khó cầu, gần đây ngày nào sau khi luyện tập cậu và Đoàn Văn Tranh đều đánh chế độ sinh tồn nhưng vẫn không thể chạm đến nửa cái chip Ẩn thân.

Nói thật là đến thời điểm này cậu cũng chả cầu mong gì nữa, mùa giải mới chỉ đành nỗ lực hết mình tìm ra cách chơi chip bảo vệ thật tốt để không kéo chân đồng đội.

Tiết Lan vừa gõ câu 'Đã rõ' bỗng nhiên nghe được có người cãi nhau bên cạnh.

Cả phòng không hẹn mà gặp quay lại, chỉ thấy Tề Tư Vũ ôm đầu thống khổ nằm liệt trên ghế, mà Chu Khán Thanh cũng đang hơi thẫn thờ nhìn hệ thống nhảy ra thông báo khiêu chiến thất bại.

“Nói thật nếu cậu không cố gắng chạy về phía trước chúng ta không thể thua.” Chu Khán Thanh thở dài.

Tề Tư Vũ tháo tai nghe xuống: “Tại sao cậu không tấn công với tôi?”

“A Diễn bảo rồi, chiến thuật của chúng ta là bảo vệ Y tá nhưng Y tá không nên tiến sâu hơn nữa, cậu muốn nhảy lên đầu sóng ngọn gió làm gì? Kỹ năng đặc biệt của tôi là Ẩn thân với Tốc biến, tôi bảo vệ cậu thế nào được?”

“Trước mặt chỉ có hai người thôi, tại sao lại không đánh?”

“Có hai người, nhưng có ba đội đươc chưa? Bảo tôi đi theo cậu để mà chết thẳng cẳng ra à?” Tuy lúc nói Chu Khán Thanh đang cười nhưng Tiết Lan nhạy bén nhận ra y thực sự hơi tức giận.

Sắc mặt Tề Tư Vũ căng chặt: “Chẳng nhẽ bây giờ không chết?”

“Cậu?!”

Mắt thấy tranh chấp của hai người càng ngày càng nghiêm trọng, Tiết Lan nhìn đồng hồ thấy thời gian huấn luyện đã kết thúc vội vàng nói: “Đừng giận, lâu rồi tôi không đánh Duo, để tôi đánh với Tề Tư Vũ một lúc. Anh Khán Thanh, anh đi đánh với đội trưởng đi.”

Chu Khán Thanh nghe Tiết Lan lại muốn nhân nhượng với Tề Tư Vũ, mím môi định bảo tiểu quỷ kia tự đánh một mình nhưng nghe được nửa câu sau cũng dần trở nên bình tình lại.

“Được rồi, tôi chả chấp với mấy người, em đánh với cậu ta, anh đi ngủ.”

Chu Khán Thanh lùi một bước rồi đeo tai nghe lên, thế giới yên bình.

Thấy y nhượng bộ, Tiết Lan nhẹ nhàng thở ra đồng thời tâm trạng cũng vui lên mấy lần. Không khí của chiến đội rất hài hòa, tuy Chu Khán Thanh nhìn qua thì có vẻ hung dữ với rất cả mọi người nhưng y không có ý xấu, chỉ cần y nhận định ai là người phe mình thì sẽ che chở vô điều kiện.

Cho nên chỉ cần bọn họ cùng nhau thi đấu, Tề Tư Vũ sẽ không đi nữa!

Nghĩ vậy, cậu vui vẻ mở giao diện bạn bè mời Tề Tư Vũ vào đội.

Hệ thống: Bạn không thể mời LGW – Rain vào đội.

?

Tiết Lan ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Tề Tư Vũ, quả nhiên thấy cậu ta ôm đầu rít gào: “Hiện tại tôi đứng hạng 47, cậu không mời được đâu...”

“.......” Hình như cậu nhớ trước đây mình và Tề Tư Vũ đánh với nhau, còn chút nữa đã vào top 30 rồi cơ mà... sao mới một khoảng thời gian không gặp lại xuống tận 47 rồi?! Hơn nữa, Ôn Diễn còn nói trước khi thi đấu vòng loại phải tiến được đến tận top 10.

Hiển nhiên, mặt Tề Tư Vũ càng ngày càng đen.

Tiết Lan tỉnh táo hơn, cậu nói với Chu Khán Thanh: “Anh Khán Thanh đổi tài khoản với em đi!”

Chu Khán Thanh: “......................”

Chu Khán Thanh định từ chối nhưng so với chuyện phải đánh duo với Tề Tư Vũ, y chọn cách cho mượn tài khoản.

Vì thế hai người đổi nhau luyện tập, Tiết Lan đưa Tề Tư Vũ đi đánh duo còn Chu Khán Thanh vui vẻ cầm tài khoản của Tiết Lan đi tìm Ôn Diễn luyện tập chung.

Ai mà biết –

LGW – Wind: Tôi đánh cái này, đánh không?

“A Diễn, sau anh lại chơi....” chế độ sinh tồn?

Chu Khán Thanh cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc, ai ngờ được tránh Tề Tư Vũ thì lại gặp chế độ sinh tồn. Cơ mà nghĩ lại thì cũng thấy đúng, mùa giải mới sắp bắt đầu rồi mà Tiết Lan còn chưa có được cái chip Ẩn thân nên hồn, hơn nữa sau giờ huấn luyện y cũng chả có chuyện gì làm, chỉ đành thở dài ngao ngán: “Được rồi, em nghe đội trưởng.”

Bắn sinh tồn là một công việc cực kỳ nhàm chán, Chu Khán Thanh mệt mỏi đi theo sau Ôn Diễn.

Còn bên kia Tiết Lan và Tề Tư Vũ bắt đầu công cuộc cải cách hạng, cậu trao đổi với Tề Tư Vũ cách đánh rồi thống nhất bảo vệ cậu ta suốt cả trận.

Trong [Ánh sáng tận thế] tuy rằng các chức vụ giống nhau nhìn chung sẽ có cách chơi giống nhau nhưng ngoài ra còn có một số thứ cần phải tích lũy dần theo ngày tháng, ví dụ như chip hay những cài đặt đặc biệt. Cho nên khi đổi tài khoản với Chu Khán Thanh, lắm lúc Tiết Lan không thuận tay lắm nên cậu cũng khá rén trong việc triển khai tấn công.

Nhưng sau đó Tiết Lan dần phát hiện ra trong phiên bản mới nhất chip Ẩn thân được thêm một chút phòng thủ. 4,5 giây dùng kỹ năng người chơi không chỉ có công dụng ẩn thân mà còn làm giảm âm thanh bước chân – quả thực là con chip xứng đáng với giá tiền đắt đỏ của nó.

Gần đây Đoàn Văn Tranh khi rảnh rỗi đều mang cậu đi đánh chip, ngay cả lúc trước ở trại huấn luyện cũng có rất nhiều bạn cũ giúp cậu đánh... nhưng mà lâu đến thế vẫn chưa thấy bóng dáng con chip nào rơi xuống.

Ngay cả bây giờ Đoàn Văn Tranh sau giờ luyện tập đều ở lại bắn sinh tồn thêm giờ mong giúp cậu chút gì đó.

Tiết Lan rất cảm động, đồng thời cũng cảm thấy có lỗi vì đã để anh bắn một mình.

Cố lên! Hôm nay để Đoàn Văn Tranh bắn một mình cũng vì sự hài hòa của chiên đội! Chỉ cần hạng của Tề Tư Vũ và Chu Khán Thanh tăng lên về sau bọn họ sẽ chiến thắng dễ hơn một chút. Nghĩ vậy xong Tiết Lan càng nỗ lực bảo vệ Tề Tư Vũ hơn nữa.

Thắng lớn mấy trận, Tiết Lan thực sự đưa tài khoản Chu Khán Thanh và Tề Tư Vũ trở lại vị rí hơn ba mươi.

Cậu ta thở phào nhẹ nhõm, cảm xúc căng chặt mấy ngày gần đây cũng dần thả lỏng.

“Chơi với cậu vẫn là vui nhất.”

Thấy cậu ta nói thế, Tiết Lan cũng rất vui vẻ, đặc biệt là bây giờ Y tá cạnh tranh rất kịch liệt, tiểu đội bọn họ vừa ấm áp vừa hài hòa căn bản không có vấn đề. Nếu Tề Tư Vũ cảm thấy như thế, có khả năng cậu ấy sẽ không đến Lôi Đình nữa!

Tiết Lan cảm thấy tất cả mọi thứ đều phát triển theo hướng tốt đẹp bỗng nhiên Chu Khán Thanh ngồi một bên hô lớn: “Đệt má, mẹ ơi con... A Diễn! Anh lấy được chip Ẩn thân rồi?!”

Chu Khán Thanh vừa nói xong, nháy mắt toàn bộ phòng huấn luyện đều tập trung trên người hắn.

Ngay cả Tiết Lan cũng không thể tin tưởng được, chạy về phía hai người.

Nói thật với tính cách của Chu Khán Thanh hò lên chưa chắc đã là sự thật, còn Ôn Diễn không cần thiết phải dùng thời gian ngoài giờ của mình đánh dăm ba trận sinh tồn linh tinh. Cho nên Tiết Lan cũng không quá tin tưởng lời y nói.

Thẳng đến khi cậu nhìn thấy màn hình của Ôn Diễn—

Thực sự?!

Tiết Lan và Tề Tư Vũ gần như cùng một lúc đứng dậy chạy đến sau Ôn Diễn, chỉ thấy Chu Khán Thanh di chuột đến tủ đồ, quả nhiên là con chip Ẩn thân mới toanh, bóng loáng!!!

Bắn hộc máu mồm nửa năm chưa nổi vậy mà Ôn Diễn lại có thể bắn ra... Tiết Lan đứng gốc một lúc lâu cảm giác như đời đưa cậu vào cơn mê vậy.

Tiết Lan muốn mở miệng nhưng ánh mắt lại nhìn đến phía Đoàn Văn Tranh vẫn ngồi yên như cũ giống như chưa xảy ra chuyện gì. Cậu cũng không biết tại sao khi nghe được tin Ôn Diễn lấy được chip Ẩn thân trong lòng lại cảm thấy hơi khổ sở.

“Còn không cảm ơn anh Diễn đi!” Chu Khán Thanh nóng lòng giục.

Tiết Lan mím môi giày giụa một lúc, sau đó ngẩng đầu: “Đội trưởng, cảm ơn anh.”

“Nhưng mà— “

“Chip này tôi không thể nhận.”

Tầm mắt Ôn Diễn nhẹ nhàng dừng trên người Tiết Lan, Chu Khán Thanh đang vui vẻ nhảy nhót bỗng nhiên bị ấn nút dừng, khó hiểu nhăn mày hỏi: “Tại sao?”

“Quý quá.” Tiết Lan nghiêm túc nói: “Kể cả chúng ta là người một đội thì con chip này cũng do đội trưởng dùng thời gian cá nhân sau giờ huấn luyện của mình lấy được, anh không cần phân phát cho người có nhu cầu trong đội.”

“Anh còn tưởng chuyện gì.” Chu Khán Thanh nhẹ nhàng thở ra: “Em đừng khách khí, A Diễn không phải người quan tâm mấy thứ đó, bọn anh chỉ mất vài trận là ra, may mắn lắm.”

Tiết Lan vẫn lắc đầu nguầy nguậy, nói cho cùng dù xét về công hay tư Tiết Lan vẫn cảm thấy Ôn Diễn không có nghĩa vụ phải bắn ra chip cho cậu. Hơn nữa, chip Ẩn thân quá quý giá, Tiết Lan không nhận được... Đoàn Văn Tranh... còn công sức của Đoàn Văn Tranh hơn nửa năm nay... anh ấy chắc chắn sẽ không vui.

“Em dùng chip bảo vệ rất thuận tay, còn nữa có rất nhiều đột kích chơi theo phong cách của đội trưởng. Em là đột kích bảo vệ, mang theo chip bảo vệ sẽ đúng nhiệm vụ hơn.”

Tiết Lan kiên trì giải thích: “Hiện tại cách mùa giải chỉ còn chưa đến mười ngày, nếu em phải dùng chip ẩn thân chắc chắn sẽ không luyện tập kịp, rất khó đạt đến phong độ tốt nhất khi thi đấu.”

Tiết Lan vừa nói xong Đoàn Văn Tranh ngồi trong góc đã vỗ tay hưởng ứng: “Được lắm! Tự nhiên anh cũng cảm thấy... em có thể đưa chip bảo vệ thành trend đấy!”

Chu Khán Thanh muốn chửi cũng chả biết chửi thế nào.

“Tặng em chip là bởi vì muốn em đuổi kịp tiến độ của tuyển thủ chuyên nghiệp chứ không phải ưu đãi. Cho dù em không thể dùng nó để thi đấu cũng có thể thử luyện tập bởi lẽ nó là xu thế của phiên bản mới, vấn đề này mong em đừng hành động theo cảm tính.” Ôn Diễn nghiêm mặt nói sau đó nhìn sang Đoàn Văn Tranh: “Còn nữa, đồ của tôi đánh ra tôi muốn cho ai thì cho, có phải không?”

Đoàn Văn Tranh nhếch môi cười khẽ: “Nhưng mà người anh cho cũng chả muốn lấy, buồn thế nhở?”

- -----------------

Kidoisme: Đấy, lại bắt đầu:)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.