Edit: Kidoisme
Mọi người đều biết, tuyển thủ chuyên nghiệp đánh nhau sẽ bị cấm thi đấu vĩnh viễn.
Một giây trước Tạ Tri Niên còn đang điên đầu với Hoắc Nhiên, một giây sau đã phải ngăn tên trước mặt lại: “Chu Khán Thanh!”
“Tôi chả có ý gì cả.” Tề Tư Vũ nhẹ nhàng đáp: “Nếu cậu đánh tôi, cậu sẽ bị cấm thi đấu.”
“Con mẹ cậu?!”
Ba người vội vàng kéo Chu Khán Thanh xuống.
Tiết Lan hiểu tính cách của Chu Khán Thanh, sợ y không nhịn được đạp cho Tề Tư Vũ mấy cái bất chấp hậu quả, vội vàng khuyên nhủ: “Đừng nóng nữa, có gì gặp nhau trên sân thi đấu.”
Tề Tư Vũ chỉnh lại quần áo sau đó nhìn Tiết Lan: “Thi đấu gặp lại.”
Thấy Chu Khán Thanh vẫn còn tức giận, Hoắc Nhiên đứng một bên nhếch miệng kháy khỉa: “Người trẻ tuổi nói không được thì gào lên đánh nhau? Hơn nữa Chu Khán Thanh cậu qua tuổi thành niên, sắp giải nghệ rồi mà còn như mấy đứa mới vào đội thế?”
“Ông?!” Quả nhiên Chu Khán Thanh bị ông ta khích, giống như quả bom sắp nổ ầm trời.
Tiết Lan sợ hãi kéo y lại, giữ chặt Chu Khán Thanh không dám buông tay.
“Không thì thế nào?” Đoàn Văn Tranh đè Chu Khán Thanh xuống, cười lạnh với Hoắc Nhiên: “Chả nhẽ lại như ngài đây, sắp xuống lỗ rồi còn học trẻ ba tuổi lấy đồ của người khác?”
“Cậu?!” Hoắc Nhiên thấp giọng mắng: “Các cậu chứ chờ mà xem ai mới là kẻ thua cuộc!”
Hoắc Nhiên tức giận không muốn nói chuyện với bọn họ, sai người lên giúp Tề Tư Vũ dọn đồ.
Một lúc sau cậu ta cầm một cái balo không nhiều đồ lắm, trước khi đi cũng không nhìn lại đồng đội cũ một lần, mạnh mẽ bước ra khỏi cánh cổng LGW.
Hoắc Nhiên thấy vậy cũng đứng lên: “Tri Niên, khoảng thời gian này cảm ơn cậu đã chăm sóc Tư Vũ, hẹn gặp lại trên sân đấu nha.”
Tạ Tri Niên không trả lời, Hoắc Nhiên cười đắc thắng ngẩng đầu rời khỏi.
Mãi đến khi đoàn người đi hết, anh ta mới thu mắt thở phào nhẹ nhõm.
“Vấn đề của Tề Tư Vũ là do tôi không chú ý.” Anh ta cố gắng bình tĩnh lại chân thành xin lỗi mọi người: “Gần đây ông chủ bận họp bên nước ngoài, tất cả vấn đề tôi không thể bàn bạc hoàn chỉnh với ông ấy, chuyện của Tề Tư Vũ cũng vì thế mà rắc rối ra. Chờ ông chủ về, tôi sẽ tự mình đến xin lỗi ông ấy.”
“Còn chuyện tìm y tá tôi sẽ nghĩ cách, trước giải thi đấu sẽ tìm người thay thế. Chúng ta là quán quân mùa giải trước nên dựa theo quy định sẽ được miễn vòng một, nếu tính ra chúng ta còn khoảng hai tuần.” Tạ Tri Niên nói một hơi: “Xin lỗi mọi người một lần nữa, tôi biết tâm trạng các cậu không tốt, hôm nay chúng ta đến đây thôi nhé.”
Dứt lời, anh ta cúi người thật sâu sau đó đi về văn phòng.
Mọi người trong phòng huấn luyện tất cả đều im lặng, không khí dần trở nên trầm xuống.
Tuy Tạ Tri Niên nói mọi người được nghỉ ngơi nhưng mà nói thật luôn, ai đi ngủ được trong tình huống này phải gọi là tinh thần thép.
Chu Khán Thanh bực dọc ngồi trên ghế một lúc cuối cùng cũng bình tĩnh lại, y nói: “Không sao, cậu ta đi rồi càng tốt. Để người có mục đích khác ở chiến đội còn càng rắc rối hơn. Giờ đội hai không có Y tá, mọi người liên lạc với người quen xem có ai không, chờ giải trong nước kết thúc thì mới tính được.”
Tiết Lan ngạc nhiên không ngờ Chu Khán Thanh lúc nãy suýt nữa cho Tề Tư Vũ một đạp lại là người đứng lên an ủi bọn họ.
Ôn Diễn muốn nói gì đó nhưng lại thấy Đoàn Văn Tranh và Tiết Lan còn đang ở đây, có lẽ muốn tránh để hai người lo lắng, cuối cùng lựa chọn im lặng.
“Anh đừng tự trách mình.” Dứt lời, Chu Khán Thanh ôm bả vai Ôn Diễn: “Tề Tư Vũ giấu mình sâu như vậy, người có thể nhìn thấu cậu ta được bao nhiêu, mà chỉ là Y tá thôi mà, em...”
Chu Khán Thanh bỗng nhiên nhớ ra gì đó, mắt sáng ngời nhìn Tiết Lan: “Đúng rồi, chúng ta còn có Lan Lan! Lan Lan em chơi Y tá rất tốt, còn đột kích thì gọi người đội hai lên thế chỗ là được!”
Nhất thời, tất cả ánh mắt trong phòng tập trung lên người Tiết Lan.
Y tá cao cấp cực kỳ hiếm, còn đột kích người đội hai có thể đáp ứng được, chỉ cần Tiết Lan đồng ý, bọn họ có thể chắp vá đánh hết mùa giải trong nước.
Đây chỉ là vấn đề bình thường, Tề Tư Vũ, Chu Khán Thanh, thậm chí là cả Ôn Diễn đều nghĩ đến biện pháp này, có lẽ đây cũng là cách giải quyết tốt nhất với tình hình hiện tại.
Nhưng sắc mặt Tiết Lan tái nhợt không còn giọt máu.
Chưa kể đến lúc này trong cốt truyện 'Tiết Lan' đã bị đuổi ra khỏi đội từ thuở nào rồi, mà kể cả Tiết Lan bây giờ có thể hi sinh mọi thứ cho đội... Nhưng—
Cậu căn bản không thể chơi được vị trí Y tá.
Từ khi xuyên đến đây, cậu chỉ cầm tài khoản của nguyên chủ đúng hai ngày, đánh vài trận vui vẻ với Đoàn Văn Tranh.
Nếu để Tiết Lan cầm Y tá chơi giải đấu trong nước, không chỉ khiến cho cả đội tụt hạng mà còn có khả năng tiễn cậu ra khỏi đội sớm hơn mười lần.
“Em....” Tiết Lan tự trách mình, vô vọng gục đầu xuống: “Em xin lỗi.”
“Tại sao?” Chu Khán Thanh khó hiểu hỏi: “Anh nhớ trước đây em chơi Y tá mà? Hơn nữa hạng cũng cao ngất ngưởng, nếu em không thích tại sao em vẫn luôn đánh?”
Tiết Lan lắc đầu, cậu không thể nói mình không biết chơi Y tá, kỹ năng nguyên chủ khổ luyện nhiều năm không phải thứ cậu có thể bắt chước trong vòng hai tuần.
Cậu đang muốn tìm cách giải thích, Đoàn Văn Tranh ngồi một bên đã lên tiếng: “Exist không được, em ấy lâu không chơi rồi. Hơn nữa, Y tá với Đột kích có cách chơi khác nhau, giờ ép em ấy khéo còn phản tác dụng.”
Nghe xong lời anh nói, Ôn Diễn và Chu Khán Thanh đều trầm mặc. Ánh mắt Ôn Diễn dừng trên người Tiết Lan một lúc lâu tựa như đang cố gắng buông bỏ tâm sự trong lòng.
Sau một lúc, Ôn Diễn thu hồi tầm mắt.
“Tôi hiểu ý em, không sao, vấn đề Y tá tôi và anh Niên sẽ trao đổi lại.” Ôn Diễn nghiêm túc nói: “Bất kể thế nào chuyện này đều không thể thiếu trách nhiệm của tôi, nhưng tôi mong chúng ta có thể vượt qua giai đoạn này trước. Hôm nay mọi người về nghỉ ngơi sớm đi, từ mai bắt đầu luyện tập, mọi người cố gắng phòng trường hợp xấu nhất.”
Tiết Lan đi theo đoàn người tâm sự nặng nề về phòng.
Tự nhiên xảy ra chuyện đáng sợ như vậy, mọi người chả ai có tâm trạng huấn luyện nữa. Tiết Lan đi dọn đồ, lại lơ đãng liếc nhìn chỗ ngồi của Tề Tư Vũ bên cạnh, có một cái bàn phím cùng bộ quần áo đội vẫn còn nguyên mác.
Đặt hai món đồ chỉnh tề như vậy không phải là chuyện Tề Tư Vũ vội vã ra đi có thể làm được.
Ánh mắt Tiết Lan dừng trên cái tên trên áo đồng phục.
“Rain.” LGW – Rain.
Là ID của Tề Tư Vũ.
Nhưng sau ngày hôm nay, cậu ấy sẽ thành LT- Rain.
Tuy mọi người đều được nghỉ nhưng Tiết Lan về phòng một lát cho đỡ khó thở rồi lại quay về, chỉ thấy Ôn Diễn và Chu Khán Thanh đang ôm điện thoại liên hệ với vài Y tá mà mình quen biết.
Cậu khẽ khàng trở về vị trí của mình.
Đang định mở máy tính đã thấy Đoàn Văn Tranh lững thững bước vào phòng.
Tất cả người trong phòng huấn luyện đều nhìn nhau, tuy không nói gì nhưng đều hiểu ý đối phương.
Toàn đội trầm mặc luyện tập cả ngày sau đó chia nhau về đi ngủ. Sự yên tĩnh nãy giằng co hai buổi liên tiếp, bầu không khí đáng sợ như thế chưa từng xảy ra từ khi Tiết Lan vào LGW.
Tiết Lan nằm trên giường, không có cách nào ngủ một giấc yên ổn.
Ngày mai, là ngày phải chốt danh sách đội viên.
Buổi sáng hôm ấy, Tiết Lan khoác đồng phục LGW, tính đến phòng huấn luyện giải quyết nốt mấy cách đánh phiền phức.
Nhưng vừa bước vào cửa, Tiết Lan giật mình phát hiện ra phòng huấn luyện yên tĩnh mọi ngày lại có ánh đèn. Sớm như thế... đã có người đến rồi?
Cậu bật chế độ đi nhẹ nói khẽ, xuyên thấu qua ánh đèn mong manh len lén nhìn vào trong phòng, người đó là... Ôn Diễn?!
Tiết Lan vội nhìn đồng hồ, mới hơn năm giờ sáng.
Hiện tại trạng thái của Ôn Diễn không còn được như lúc còn trẻ nữa, tuy hắn chưa đến giai đoạn giải nghệ nhưng nếu cứ tiếp tục luyện tập ở cường độ cao như thế thì...
Tiết Lan do dự liệu mình nên khuyên nhủ Ôn Diễn hay đóng cửa làm như không biết? Hoặc là chạy đi bảo Đoàn Văn Tranh...
Cậu lủi thủi đứng ngoài cửa cuối cùng đang định đi thì đã nghe thấy giọng nói mệt mỏi của Ôn Diễn bên trong vọng ra: “Nếu em không ngủ được thì nói chuyện với tôi.”
Tiết Lan ngơ ngác nhìn quanh, sau khi xác định được Ôn Diễn đối thoại với mình thì mới dám cẩn thận bước đến bên cạnh hắn.
“Em ngồi đi.” Ôn Diễn kéo cái ghế tựa bên cạnh, ý bảo cậu đừng câu nệ quá.
Tiết Lan thuận theo động tác của hắn ngồi xuống, Ôn Diễn đặt chai nước lên bàn, còn mình lấy ra chai khác uống một hơi.
Cậu nhìn qua, quả nhiên đúng là hãng nước Tiết Lan từng dùng danh nghĩa Đoàn Văn Tranh tặng cho Ôn Diễn.
Tâm trạng bạn nhỏ hệt như tàu lượn siêu tốc bay lên lộn xuống.
“Trước đây lúc Mạnh Kỳ đi, tôi cho rằng đó sẽ là ngày khó khăn nhất. Nhưng không ngờ mới chỉ là bắt đầu.”
“Khi đó tôi đã từng nghĩ, nếu tôi quyết tâm giải nghệ sớm hơn bọn họ... thì tốt biết bao.”
Tiết Lan lấy danh nghĩa là từng là người đứng xem, cậu hiểu được áp lực khổng lồ đang đặt trên vai Ôn Diễn.
“Hôm đó, tôi nhận được một chai nước.” Ôn Diễn đặt cái chai lên bàn 'Bộp' một tiếng: “Là nó.”
“Tuy nó không đáng bao nhiêu tiền, nhưng trong lúc tôi tuyệt vọng nhất làm cho tôi hiểu rằng, thể thao điện tử chính là như vậy, có người đi cũng có kẻ đến, đồng đội sẽ không bao giờ mất đi.”
“Cũng chính vì nó làm tôi tỉnh, đam mê không phải chỉ do một người chống đỡ mà là một ngọn lửa được những người xung quanh thắp lên, hướng về những ai có lòng phấn đấu.”
“Cho nên...”
Ánh mắt Ôn Diễn nhìn Tiết Lan, dưới ánh đèn mờ ảo mang theo chút dịu dàng: “Tôi nên cảm ơn Reset nhỉ, Lan Lan?”