Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Là Nữ Giả Nam

Chương 74: Chương 74: Chuyển đội




Edit: Kidoisme

Đồng phục của LGW rất đẹp, Tiết Lan cẩn nhận ôm nó vào ngực, sau đó nhanh tay cởi áo gấp gáp muốn mặc thử.

“Ầy, em từ từ thôi, nhiều người ở đây như vậy mà em dám công khai cởi quần áo hả?” Chu Khán Thanh thấy cậu cuống lên không nhịn được chống nạnh trêu ghẹo.

“Còn lâu!” Rõ ràng chỉ là áo khoác!

“Được rồi, bớt cãi nhau đi.” Ôn Diễn ném áo cho Chu Khán Thanh: “Thử xem.”

Lúc này Chu Khán Thanh mới ngậm niệng, vui vui vẻ vẻ lấy quần áo đi thử.

“Ế, sao cái áo này nhỏ vậy? Anh Niên, anh đặt đồ cho em sai cỡ rồi!!!”

Tạ Tri Niên đứng một bên cười lạnh: “Đừng hỏi anh, sao chú mày không nghĩ đến chuyện mình béo lên nhỉ?”

Mọi người vui vẻ đùa nhau, Tiết Lan theo bản năng nhìn về phía sau mãi mà Đoàn Văn Tranh chưa xuống. Sau đó cậu phát hiện Tề Tư Vũ vẫn còn đang cầm đồng phục đứng một bên không biết đang nghĩ gì.

Tiết Lan vỗ vai cậu ta: “Thử đi xem hợp không?”

Tề Tư Vũ ngẩng đầu nhìn cậu, nhíu mày muốn nói lại thôi.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng động ầm ỹ.

Mọi người không hẹn mà cùng dừng động tác, chỉ thấy Hoắc Nhiên đưa hai người đứng bên dưới đại sảnh, nhìn qua ông ta mang theo đắc ý ngạo mạn.

“Tri Niên, đã lâu không gặp.”

“Đừng khách khí, tôi cũng chả muốn thấy mặt ông, hai chúng ta không thân.” Tạ Tri Niên thu lại ý cười trên môi: “Nói nhanh đi, tìm tôi có chuyện gì?”

“Tôi đâu có đến tìm cậu.” Hoắc Nhiên vẫn nở nụ cười lễ phép mà xa cách, ánh mắt ông ta chuẩn chỉnh nhìn thẳng Tề Tư Vũ đứng đằng sau mọi người: “Tôi tới tìm cậu ấy.”

Sắc mặt Tề Tư Vũ nhất thời trắng bệch.

Tạ Tri Niên nghe thế không vui hỏi: “Tư Vũ là Y tá của LGW, ông tìm cậu ấy có ý gì?”

“Tất nhiên là bởi vì...” Hoắc Nhiên treo nụ cười chắc chắn: “Tề Tư Vũ là tuyển thủ có tiềm năng, tôi không hi vọng cậu ấy bị mai một.”

Nháy mắt gương mặt Tạ Tri Niên đen sì: “Hoắc Nhiên ông có ý gì?”

“Nói thế nào ý thế đó.” Hoắc Nhiên nhìn quay đại sảnh, nhướn mày: “Cậu chắc chắn muốn đứng đây nói chuyện với tôi, không mời tôi lên uống trà hả?”

Giờ phút này Tạ Tri Niên hận không thể tống thẳng ông ta vào hố đen, nhưng lại nhìn sắc mặt Tề Tư Vũ không khỏi có chút trầm ngâm.

Anh ta sợ Hoắc Nhiên sẽ nói mấy lời chả giống ai ảnh hưởng bọn trẻ, vậy nên chỉ đành kêu mọi người vào phòng huấn luyện còn mình mời Hoắc Nhiên đến văn phòng.

Tiện thể đem theo luôn cả Ôn Diễn và Tề Tư Vũ.

Tiết Lan đứng ngồi không yên một lúc lâu, căn bản huấn luyện không vào. Cậu đành nói với mọi người mình đi WC, sau đó không tiếng động chuồn khỏi phòng huấn luyện, chạy thẳng đến văn phòng của Tạ Tri Niên.

Còn chưa đến cửa, Tiết Lan đã nghe thấy tiếng quát ầm trời của anh ta.

“Hoắc Nhiên, ông có ý gì!”

“Đây là giá hơi rồi, gấp tận năm lần phí chuyển nhượng của đội chúng tôi.”

“Chuyển nhượng?!” Tạ Tri Niên tức giận đến bật cười: “Ông đùa cái gì vậy, không ai muốn nói giá với ông cả, LGW không bán đội viên!”

“Thế hả?” Ánh mắt Hoắc Nhiên nhìn sang Tề Tư Vũ: “Nhưng chuyện này tôi đã hỏi qua cậu ấy, Tư Vũ muốn đến Lôi Đình.”

Tạ Tri Niên nhìn qua Tề Tư Vũ, trong lòng trầm xuống nhưng vẫn kiên trì nổi giận mắng: “Hờ! Ông muốn nói gì chả được, trước thi đấu còn ba ngày ông muốn đội viên đến phát điên rồi à?”

Hoắc Nhiên như đã có chuẩn bị trước dựa lưng vào sô pha, đầu ngón tay chạm nhẹ lên tách trà: “Thế để Tư Vũ tự mình nói ra nhé?”

Tề Tư Vũ bị điểm danh mặt cắt không còn một giọt máu.

Tạ Tri Niên và Ôn Diễn không hẹn mà gặp đều nhìn cậu ta, cả văn phòng nháy mắt im hẳn xuống.

Tề Tư Vũ cúi đầu, hai tay nắm chặt thành quyền.

Một lúc lâu sau, cậu ta như đã quyết tâm mở miệng: “Đúng vậy, tôi muốn đến Lôi Đình.”

Tạ Tri Niên nhìn cậu ta thật sâu: “Cậu có biết trước khi thi đấu ba ngày, cậu chuyển sang đội khác thì đồng đội của cậu sẽ ra sao không? Một khi chốt danh sách nộp lên cho ban tổ chức giải đấu trong nước thì tất cả đội viên sẽ phải cố định, còn ba ngày nữa, cậu nói xem tôi đi đâu tìm được một Y tá đây?”

Tề Tư Vũ cúi mặt thấp hơn nữa.

Còn Tiết Lan đứng bên ngoài cũng không tự giác lạnh cả sống lưng.

Điều cậu lo lắng nhất cuối cùng vẫn xảy ra.

Chẳng nhẽ dù quan hệ của bọn họ tốt đến đâu Tề Tư Vũ cũng sẽ rời đi? Chả nhẽ, cậu dành bao nhiêu nỗ lực cố gắng phấn đấu, cuối cùng cũng sẽ bị bánh xe vận mệnh đẩy ra khỏi LGW?

Cậu không muốn phải rời khỏi LGW.

Cậu càng không muốn....

Phải rời khỏi Đoàn Văn Tranh.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện đó, trái tim Tiết Lan đã bị người ta bóp lấy, buồn đến mức không thể thở nổi.

“Tạ Tri Niên cậu sai rồi, Tư Vũ phải có thời gian suy nghĩ mới quyết định chứ, tại sao cậu lại muốn quy tội cho người ta nhỉ?” Hoắc Nhiên mang theo gương mặt kẻ chiến thắng cười cợt: “Hơn nữa, Tề Tư Vũ đến đội của chúng tôi cũng cần phải hòa nhập cơ mà? Gần thi đấu rồi, nếu không phải cậu ấy quá thất vọng chắc cũng chả muốn đi đâu.”

“Hoắc Nhiên ông đừng có khinh người quá đáng.” Tạ Tri Niên nổi giận nói: “Ông tưởng tôi lạ cái trò bẩn thỉu của ông hả?”

“Ồ? Thế giám đốc Tạ không muốn thả người sao?”

“Đúng thì sao? Hợp đồng cậu ta đã kí, tôi muốn thả hay không là quyền của tôi.”

Trong lúc hai người tranh chấp, Ôn Diễn ngồi một bên bỗng mở miệng: “Nguyên nhân là gì?”

Tề Tư Vũ ngẩng đầu đối diện với ánh mắt hắn: “Sao?”

“Nguyên nhân cậu muốn chuyển đội.”

Tề Tư Vũ cắn môi.

Hoắc Nhiên cười nói: “Còn có nguyên nhân gì, không đối xử bình đẳng, không có tương lai...”

Ôn Diễn cắt ngang lời ông ta: “Tôi muốn nghe cậu ấy nói.”

Tề Tư Vũ khó khăn giãy giụa, cuối cùng cắn răng mở miệng: “Giám đốc Hoắc nói đúng, tôi ở đây không thấy tương lại. Anh là tay súng mạnh nhất [Tận thế] toàn bộ chiến đội đều quay xung quanh anh, tôi không muốn chỉ là một Y tá suốt ngày lẽo đẽo theo chân anh thêm máu thêm buff. Xu thế hiện tại là của Y tá, tôi không muốn vĩnh viễn mình chỉ là kẻ mờ nhạt.”

“Tôi muốn được đối xử phù hợp, nhưng từ trước đến nay đội chúng ta không bao giờ như thế. Tôi biết các người thích Exist, anh còn dùng thời gian cá nhân đưa cậu ấy đi bắn đôi, thậm chí còn dạy cậu ấy chơi đột kích xung phong. Ba người lúc nào cũng muốn bắn chip giúp cậu ấy, đúng, tôi biết chứ, tôi biết cậu ấy được rất nhiều người thích, kể cả là trại huấn luyện hay ở trong đội, cậu ấy như con cưng được người khác yêu chiều... Tại sao, tại sao kể cả khi đồ cậu ấy không cần, anh cũng không chịu cho tôi?'

Tề Tư Vũ vẫn còn nói nhưng cậu ta lại không chú ý đến sắc mặt Ôn Diễn trầm xuống.

“Hơn nữa, kể cả tôi rời đi Tiết Lan vẫn có thể đảm nhận vị trí Y tá, chỗ đột kích của cậu ấy có thể để người đội hai lên thay.

Tề Tư Vũ nói xong âm thầm thở ra.

Nhưng Tiết Lan đứng ngoài cửa tâm trạng nháy mắt chìm vào đáy vực, cậu chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh dội thẳng từ đỉnh đầu xuống lòng bàn chân, hai tay nắm chặt không nhịn được run rẩy.

Cậu, không thể chơi Y tá.

Thậm chí một phần kỹ năng của 'Tiết Lan' cậu cũng không đạt được, chả nhẽ cậu càng tránh thì vị trí Y tá này càng bám theo cậu, bám mãi đến khi cậu bị đuổi khỏi đội?

Trong văn phòng.

Ôn Diễn trầm mặc một lúc lâu không biết nghĩ cái gì, sắc mặt Tề Tư Vũ cũng dần trở nên bất an, cậu ta đưa tay lên lau mồ hôi lạnh.

Sau một lúc, hắn nghiêm mặt lên tiếng: “Không để ý đến cảm xúc của cậu là sai lầm của người đội trưởng như tôi. Tôi chân thành xin lỗi cậu.”

Trong lúc Tề Tư Vũ còn đang ngạc nhiên, Ôn Diễn lại nói tiếp: “Nếu cậu cảm thấy LGW hạn chế sự phát triển, tôi sẽ tôn trọng sự lựa chọn của cậu.”

“Cái gì?!” Tạ Tri Niên khó tin nhìn chằm chằm Ôn Diễn, hoàn toàn không thể hiểu ý của hắn.

“Anh Niên.” Ôn Diễn quay đầu nhìn anh ta: “Ký tên đi.”

“Tại sao?” Tạ Tri Niên chưa kịp mở miệng, Tề Tư Vũ đã hỏi ra điều anh ta thắc mắc.

Ôn Diễn đứng dậy đi ra ngoài cửa: “Mỗi người có con đường của riêng mình, nếu LGW hạn chế lộ trình của cậu, dù đó có là kết quả tôi và anh Niên không muốn thấy nhất nhưng tôi cũng rất cảm ơn cậu có thể quyết định trước giải đấu mà không vứt bỏ đồng đội của mình trong thời khắc then chốt. Tôi cũng xin chúc cậu ở mùa giải mới có thể thi đấu thật tốt, vậy thôi.”

Bước chân của hắn dừng lại ở cửa, nhưng tuyệt đối không quay đầu: “LGW sẽ không bao giờ ưu đãi không cho ai, LGW... cũng không phải chỉ quay quanh một mình tôi.”

Dứt lời hắn đẩy cửa rời khỏi văn phòng.

Tiết Lan về phòng huấn luyện, đứng ngồi không yên chờ Ôn Diễn đến. Cậu thực sự hi vọng thời gian có thể chạy chậm một chút, chậm một chút...

Đoàn Văn Tranh nhìn thấy Tiết Lan hơi kỳ quái, nhíu mày vỗ vai cậu: “Nhóc con?”

Tiết Lan bình tĩnh lại, vội vàng xua hết nỗi bất an trong lòng.

Chu Khán Thanh nghe anh hỏi cũng quay lại nhìn Tiết Lan, khó hiểu cười: “Đi WC xong về thế này, có phải em...”

Y còn chưa nói xong đã ăn cái lườm sắc lẹm của Đoàn Văn Tranh, thức thời ngậm miệng.

Đoàn Văn Tranh thu mắt, kiên nhẫn hỏi: “Có chuyện gì?”

Tiết Lan đang muốn trả lời, Ôn Diễn đã đẩy cửa vào.

Không khí phòng huấn luyện trầm đến khó hiểu.

Ngay cả người vô tư như Chu Khán Thanh cũng nhận ra điều gì không đúng, y nhìn đằng sau Ôn Diễn, nhớ đến Hoắc Nhiên vừa đến khẩn trương hỏi: “Tề Tư Vũ đâu?”

Ôn Diễn nhẹ nhàng thở ra: “Đi rồi.”

“Đi?”

“Từ bây giờ, Tề Tư Vũ chính thức không còn là người của LGW.”

Chu Khán Thanh đứng bật dậy: “Anh nói cái gì thế?”

Ôn Diễn không trả lời, hắn nghĩ mình đã truyền đạt đủ ý rồi, đúng lúc này ngoài cửa truyền ra tiếng cười đắc thắng của Hoắc Nhiên. Ôn Diễn nhất thời khó chịu, còn Chu Khán Thanh nhanh chân vòng sang hướng khác chạy thẳng ra ngoài!

“Khán Thanh?!”

Ba người trong phòng vội vàng chạy theo y.

Nhưng vừa đuổi đến đại sảnh đã nhìn thấy Chu Khán Thanh nắm chặt cổ áo Tề Tư Vũ giống hệt như giây tiếp theo sẽ cho cậu ta ăn đập ---

“Tề Tư Vũ, con mẹ cậu bỏ đi trước ba ngày diễn ra thi đấu là có ý gì???”

------

Kidoisme: Rào trước là thể hiện bức xúc chứ không mắng nhân vật ở đây nha mấy bác, iu iu.

Mai em kiểm tra tiếng anh rùi nên không ra chương được, hẹn các bác ngày kia nhaaa.

À nhân tiện em ăn mừng 1k fl nên đăng liền hai chương luôn yah yah yahhhh!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.