Editor: Aminta.
Khi Ash nghe thấy giọng nói không có có cảm tình kia, thì cậu đang nhanh chóng trên đường trở về thôn.
Khi chùm sáng đến từ chiếc thuyền đen giáng xuống thôn, cậu không thể nhìn thấy ánh lửa đỏ thẫm, cậu chỉ nghe thấy một tiếng vang điếc tai nhức óc, ngay cả mặt đất dưới chân của cậu cũng dường như run rẩy trong tiếng vang này.
Thôn bị tấn công sao?
Có người bị thương hay không?
Động tĩnh lớn như vậy, có lẽ là không chỉ bị thương thôi?
Có người nào đã... trong tiếng vang vừa rồi hay không...
“Ash!” Chú Derek ở xa xa xuất hiện trong tầm mắt của cậu, giống như chú biết là cậu sẽ lo lắng, chú nói lớn tiếng, “Đừng hoảng hốt! Tất cả mọi người trong thôn không có sao hết!”
Gánh nặng trong lòng Ash được nới lỏng, bước chân cậu lảo đảo một chút, nhưng tốc độ không hề chậm lại, cậu nhanh chóng chạy tới cửa thôn, đứng ở bên cạnh chú Derek.
“Vừa rồi cháu nghe thấy...” Cậu thở hổn hển.
“Không có việc gì đâu.” Chú Derek ngẩng đầu nhìn về phía chiếc thuyền đen: “Bọn họ tấn công vùng đất trống thôi.”
Ash cũng nhìn theo chú, vừa lúc trông thấy có hai người nhảy xuống từ trên chiếc thuyền đen, giống hai đóa bồ công anh bay bay, nhảy xuống chỗ bọn họ từ trên không trung.
Không có dây thừng, cũng không có công cụ giúp đỡ nào khác, cứ lơ lửng trong không khí như thế, nhẹ nhàng rơi xuống.
Chú Derek và Ash thấy thế, nhẹ nhàng hít vào một hơi.
Đây chính là ma pháp, đây chính là phù thủy!
Kỳ diệu đến nhường nào!
Dưới sự sắp xếp của thôn trưởng Vaughn, các thôn dân cũng dần dần tập hợp ở cửa thôn.
Trong lúc tất cả mọi người bối rối sợ hãi, không biết làm sao, thôn trưởng Vaughn bình tĩnh vững vàng đương nhiên trở thành người đáng tin để mọi người ỷ lại theo bản năng.
Như đã nói, nếu như mọi người không tin chú Vaughn, thì mấy năm trước họ sẽ không đề cử chú làm thôn trưởng.
Vào lúc bản thân không có cách nào suy nghĩ, thì việc ỷ lại vào người đáng tin là lựa chọn tốt nhất mà mọi người làm theo bản năng.
Bây giờ, họ trông thấy hai người bay xuống từ trên trời, dưới sự khiếp sợ họ cũng nảy ra loại suy nghĩ sống sót sau tai nạn như “May mà nghe theo lời thôn trưởng, may mà làm theo yêu cầu của chiếc thuyền đen.”
Trong mắt những người dân bình thường, tất cả những chuyện họ thấy trong hôm nay hầu như tiếp cận đến một lĩnh vực thần thánh nào đó, bọn họ không có cách nào khiêu chiến với sự tồn tại này.
Chỉ phải trở thành thuộc dân của đối phương thôi sao?
Sau khi trở thành thuộc dân của đối phương, cuộc sống của họ có thay đổi gì không? Thôn xóm của họ không nghèo túng nhưng cũng không giàu có, đối phương có thể lấy được gì từ thôn của họ? Nghĩ như thế nào thì thôn dân bọn họ cũng không có báu vật khiến người ta thèm khát.
Vừa nghĩ như thế, cảm xúc của phần lớn thôn dân đều hơi dịu đi một chút.
Bọn họ nhìn thấy hai sứ giả đến từ chiếc thuyền đen đáp trên mặt đất.
Đây là hai người đàn ông trẻ tuổi, một người cao gầy tuấn tú, người còn lại cũng cao gầy nhưng vẻ ngoài bình thường. Họ đều mang trường bào màu đen có thắt lưng, ngực trái có cài một tấm huy chương.
Huy chương dùng màu đen làm nền, trên đó có hoa văn ngọn lửa bùng cháy.
Ash lập tức nghĩ đến “Vương tọa Đỏ Thẫm” mà bọn họ nhắc tới lúc trước.
“Ồ?” Cái người tuấn tú đầy hứng thú mà đánh giá các thôn dân: “Thật là hiếm thấy, đi cả một đường, đây là cái thôn đầu tiên không làm ầm làm ĩ. Cũng tốt, bớt không ít chuyện.” Nói xong, anh ta giơ tay lên, tùy ý vẫy vẫy với chiếc thuyền đen.
Chỉ chốc lát sau, chợt thấy thuyền đen chậm rãi đổi hướng, giống như lúc nó đến như âm hồn, bay xa trong chớp mắt.
Không có chiếc thuyền đen che chắn, ánh nắng chiếu xuống lần nữa, nhưng không thể khiến bất cứ ai cảm nhận được sự ấm áp của nó lần nữa.
“Xin tự giới thiệu lần nữa.” Người đàn ông tú tú mỉm cười tự nhiên dưới ánh mắt dò xét của mọi người: “Tôi tên Fell, anh ta là Benedic. Chúng tôi đến từ quân đội thứ ba của ngài Napton. Ngài Napton chính là chủ nhân của tháp phù thủy thứ chín dưới trướng vương tọa Đỏ Thẫm... Chúng tôi sẽ giải đáp kỹ cho mọi người những thứ liên quan tới những chuyện thường thức này sau. Bây giờ thì bắt đầu chuyện chính đi.”
Hai tay của anh ta lướt nhẹ qua mặt đất bằng phẳng, nơi ấy lập tức xuất hiện cái bàn và ghế dựa chân
Cái bàn đột nhiên xuất hiện khiến các thôn dân lại kinh ngạc một chút.
“Xếp thành hàng.” Fell ung dung ngồi xuống ghế, “Từng người một tới.”
Benedic cũng đi tới bên cạnh anh ta, nhìn về phía mọi người.
Benedic nở nụ cười, dung mạo bình thường lại khiến người ta cảm thấy vô cùng thân thiết: “Không cần lo lắng. Bình nguyên Đoạn Hà của mọi người tách rời thế giới bên ngoài quá lâu, bây giờ hai bên vùng đất đã nối liền, chúng tôi tới thu hoạch tài nguyên, đồng thời cũng mang đến nền văn minh tiên tiến hơn cho mọi người. Theo nhu cầu hai bên mà thôi. Mọi người chỉ cần biết, cuộc sống tương lai của mọi người sẽ tốt hơn bây giờ.”
“Đồ ăn ngon hơn, quần áo đẹp hơn, hoàn cảnh sống tốt hơn!” Benedic nâng hai tay lên, giọng nói tràn đầy mê hoặc: “Thân thể khỏe hơn, thực lực mạnh hơn, tuổi thọ dài hơn... Mọi người cũng sẽ trở nên giống như chúng tôi, nắm giữ được sự thần bí của thế giới này, khống chế quy tắc của thế giới này, thậm chí không gì là làm không được!”
Lời nói thật tuyệt vời bùi tai, chỉ nghe thôi đã làm cho tim người ta đập thình thịch.
Nhất là khi có chuyện chiếc thuyền đen lúc trước, đánh một roi rồi lại cho một viên kẹo, thật sự rất uyển chuyển.
Chú Vaughn lén lút cười giễu cợt một tiếng, hai người này hứa hẹn với bọ họ một tương lai tốt như thế, vậy thôn làng bình thường như bọn họ lấy cái gì để trao đồi?
Thế lực mà chiếc thuyền đen đại diện chắc chắn không phải là một nhà từ thiện hào phóng.
Chú đi ra từ trong đám người, đi về phía hai người.
“Đăng ký thân phận”, những người này luôn nhấn mạnh chuyện này, vậy để chú xem thử trước tiên, rốt cuộc chuyện này có dối trá gì.
Chú dẫn dắt các thôn dân đi đến đây, thù chú có trách nhiệm thử đầu tiên.
Nhưng không chờ chú đi tới, thì đã có một thiếu niên cao gầy đứng trước mặt hai phù thủy rồi.
“Ash!”
Vài tiếng la vang lên từ trong đám người, nhất là Aubrey, tiếng cậu ta cực lớn, nếu cha cậu ta không túm chặt tay cậu ta, chắc cậu ta đã xông lên kéo Ash về rồi.
Chú Derek trợn tròn mắt nhìn vị trí trống rỗng bên cạnh mình, từ...từ lúc nào mà thằng nhóc này đã tự tiện chạy qua đó rồi? Chú hoàn toàn không chú ý tới!
“Ash, để chú làm trước.” Chú Vaughn bước nhanh đến bên cạnh Ash, ấn vai cậu: “Trẻ con xếp cuối, nghe lời.”
Ash lắc đầu, nhìn về phía người đàn ông tuấn tú tên Fell: “Tôi trước.”
Fell nhìn chằm chằm vào mắt của cậu, nửa ngày sau, anh ta cười rộ lên: “Được thôi, cậu trước.”
Anh ta lật lòng bàn tay lên, một cái vòng tay kim loại màu đỏ xuất hiện trong tay anh ta.
“Cậu tên là gì?” Anh ta hỏi.
“Ash Erwin.”
“Ash Erwin?” Fell lặp lại, ngón tay lướt qua mặt ngoài bóng loáng của cái vòng tay, một hàng chữ ngay ngắn dần dần hiện ra dưới đầu ngón tay của anh ta, thứ được khắc rõ bên trên vòng tay chính là tên Ash.
“Vươn tay ra.” Anh ta ra hiệu cho Ash: “Tay trái hay tay phải cũng đều được. Nhưng mà đã mang vào thì không thể gỡ ra, cậu cần nghĩ kỹ nên dùng tay nào đấy.”
Chú Vaughn nghe thế thì sắc mặt của chú thay đổi, trong những thành trấn lớn một chút, chú đã từng gặp một số người sẽ đeo vòng cổ cho mấy con thú nuôi như chó mèo, đeo vòng chân cho chim... Ý nghĩa của cái vòng tay này có gì khác với mấy cái vòng cổ vòng chân đó?
Đây chính là “đăng ký thân phận” ư?
Vì giữ tính mạng, nhất định phải đeo cái vòng tay hạ thấp nhân cách này sao?
Sau khi đeo vòng tay rồi thì bản thân có còn là mình không?
Suy nghĩ của chú Vaughn cuộn trào thật nhanh, ngay lúc này, chú nghe thấy giọng Ash.
“Sau khi đeo vào, các người có gây tổn thương cho chúng tôi không?” Thiếu niên hỏi đâu ra đấy.
“Không biết.” Fell cong khóe môi một cách kỳ lạ: “Nhưng mà các người lại là nguyên... Khục, tất cả phù thủy đều sẽ đối xử nhẹ nhàng cẩn thận với các người. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là các người đừng phạm sai lầm.”
“Sau khi đeo vào, tôi cũng có thể học ma pháp giống như các người đúng không?”
“Ồ? Cậu cũng nghe nói về ma pháp à?” Nụ cười kỳ lạ của Fell còn lưu lại ở khóe môi: “Không sai, cậu cũng có thể học.”
Anh ta giống như là biết dự định của Ash, anh ta dùng giọng điệu như dỗ trẻ con mà nói: “Nếu như có một ngày nào đó, sức mạnh của cậu vượt qua ngài Napton, thì cậu có thể đoạt lấy tháp phù thủy thứ chín từ trong tay ngài ấy. Lãnh thổ của ngài ấy cũng chính là lãnh thổ của cậu, thuộc dân của ngài ấy cũng chính là thuộc dân của cậu. Thôn Dogo đương nhiên cũng trở về trong tay cậu, cậu muốn làm thế nào cũng được.”
“Fell!” Benedic không đồng ý mà lên giọng: “Sao anh có thể tùy tiện lập kế ngài Napton như thế!”
Fell cười và khoanh tay: “Này này, đừng nghiêm túc như vậy chứ Benny! Tôi chỉ nói thôi, thằng nhóc thôn quên này sao có năng lực đó được?”
Ash yên lặng nhìn Fell, tuy Fell nói rất nhẹ nhàng, giống như là đang trêu đùa cậu, nhưng trong cảm nhận của cậu, Fell thật sự nói thật.
Chỉ cần cậu có sức mạnh ấy, là cậu có thể thay thế Napton, cướp thôn Dogo về lần nữa.
Cậu nhếch khóe môi, để lộ lúm đồng tiền nhạt. Thầy Nathan nói rất đúng: “Hai đứa đều còn trẻ, có vô số khả năng trong tương lai.”
Cậu đưa tay trái ra với Fell.