Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công

Chương 12: Chương 12: Dấu ấn




Editor: Aminta.

Fell mang vòng tay kim loại vào cổ tay của Ash.

Vòng tay rất lớn, dễ dàng vòng qua bàn tay trái của Ash, rơi trên cổ tay của cậu.

Ash cúi đầu nhìn, trên vòng tay màu đỏ thẫm có khắc cái tên “Ash Erwin” màu đen, nét chữ giống như là do lửa cháy tạo ra.

Lúc này dòng chữ hiện lên ánh lửa như tro tàn, vòng tay vốn rộng thùng thình nhanh chóng thu nhỏ lại đến mức dán vào da dưới cái nhìn chằm chằm của cậu.

Ash có thể cảm nhận rất rõ ràng, cổ tay của mình bị một cái vòng tay kim loại lạnh lẽo quấn chặt.

“Xong... “ Fell thỏa mãn gật đầu, nhưng gật đến một nửa, thì kinh ngạc dừng động tác lại, nhìn chằm chằm vào vòng tay: “Cái, cái gì đây?”

Hàng tên trên vòng tay đang biến mất từng chút một!

Giống như vệt nước trên mặt bàn, tro bụi trên lớp thủy tinh đang bị khăn lau đi từng chút từng chút một!

Hết chữ này đến chữ khác, bị lau sạch sẽ!

Ash cũng nhìn chằm chằm vòng tay.

Sau khi vòng tay dừng thu nhỏ, gần như ngay lập tức, cậu cảm nhận được một hơi thở lạnh lẽo chảy ra từ trong dấu ấn lá cây trên cánh tay trái của cậu, vô cùng mạnh mẽ mà bay thẳng đến cổ tay.

Giống như là phát hiện ra kẻ xâm lược, nó mang khí thế hùng hổ, xông tới một cách vô cùng bá đạo, muốn đuổi hết kẻ xâm lăng ra khỏi vùng đất của mình.

Sau đó thì chính là cảnh mà Fell và cậu nhìn thấy, dòng chữ trên vòng tay bị xóa sạch, không để lại chút dấu vết nào.

“Sao vậy?” Sau khi Benedic thấy Ash đeo vòng tay vào, thì đặt lực chú ý vào những thôn dân khác, bây giờ nghe giọng nói kinh ngạc của Fell, anh ta mới nghiêng đầu xem có chuyện gì xảy ra.

Lúc mà anh ta quay lại nhìn.

Đúng là lúc hàng chữ bên trên vòng tay hoàn toàn biến mất, vòng tay phát ra tiếng vỡ vụn “Rắc rắc rắc“.

Vòng tay nát thành mảnh vụn dưới mắt của anh ta.

Giống như cành cây khô héo mất nước, khiến người ta khó mà tin nổi chất liệu ban đầu của nó là một loại kim loại cực kỳ cứng rắn nào đó.

“Chuyện, chuyện gì đây?!” Benedic cũng trợn mắt hốc mồm, đây là lần đầu tiên anh ta gặp loại tình huống này.

Khả năng phản ứng của Fell rõ ràng mạnh hơn Benny một chút, anh ta nhanh chóng lấy ra một cái vòng tay trống tên khác, in tên Ash lên, lại đeo vào cho Ash...

Cái vòng tay này lại lặp lại kinh nghiệm của đàn anh của nó.

Trước tiên thì xóa tên đi, sau đó thì bể nát.

“Cậu...” Fell nhìn Ash như có điều suy nghĩ: “Cậu đã bị người nào đánh dấu rồi đúng không?”

Ash nháy mắt mấy cái, cái dấu ấn lá cây kia là dấu hiệu sao? Người thanh niên kia đánh dấu cậu ư?

Sau khi Benedic nghe Fell nói xong thì sắc mặt anh ta thay đổi, gần như không giữ được vẻ mặt thân thiết lúc trước, lập tức chất vấn không ngừng: “Cậu đã có chủ nhân rồi sao? Chủ nhân của cậu là ai? Là người của tháp phù thủy nào? Người đó không biết khu vực này đã được Hiệp hội phù thủy chia cho vương tọa Đỏ Thẫm của chúng tôi rồi sao!”

Ash mờ mịt lắc đầu, cậu thật sự chả biết gì, thậm chí cậu còn không biết tên của người thanh niên ấy.

Benedic tức đến nổ phổi, đưa tay định bắt lấy chú Vaughn ở bên cạnh, muốn thử lần nữa trên người chú Vaughn, xem thử có phải thật sự có người thò chân cướp địa bàn của họ, giành ăn trên bàn cơm của họ hay không.

“Benny!” Fell ngăn cản hành động của Benedic: “Bình tĩnh!”

Sắc mặt của Fell không tốt chút nào: “Ai mà không biết nơi này đã là lãnh địa của vương tọa Đỏ Thẫm chúng ta? Biết rồi mà còn dám thò tay vào, với loại người này thì chỉ sợ chúng ta...”

Không đắc tội nổi.

Benedic hiểu rõ ý mà anh ta chưa nói ra hết, cái tay đã duỗi ra hơi chần chờ một chút, rồi lại rút về.

“Anh nói đúng.” Benedic khiến cảm xúc của mình bình tĩnh lại: “Anh có mang huy chương kiểm tra hay không? Chúng ta xem ai giành đánh dấu cậu ta trước đi.”

Fell gật đầu: “Vừa khéo tôi có mang theo một cái.”

Anh ta đưa tay mò mẫm eo của mình.

Lúc này Ash mới chú ý, bên eo của Fell có một cái túi nhỏ cỡ chừng bàn tay treo trên đai lưng.

Fell đưa tay tìm tòi trong cái túi, rồi lấy ra một cái huy chương trống rỗng hình tròn.

“Nắm nó.” Fell đưa cái huy chương trống rỗng vào tay Ash.

Ash nắm chặt.

Lúc này, dấu ấn lá cây giống như là con cá mập ngửi được mùi máu tươi, hơi thở lạnh buốt chảy ra lần nữa, chạy thẳng đến lòng bàn tay của cậu trong phút chốc, đi thẳng đến huy chương.

“Buông ra.” Fell nói.

Ash buông tay ra.

Chỉ thấy mặt ngoài trống rỗng của cái huy chương nằm trong lòng bàn tay cậu đã bị một màu đỏ tươi nhuộm lấy, trên đó hiện ra hình dáng một cái lá cây, không khác dấu ấn trên cánh tay bao nhiêu.

Fell và Benedic nhìn một cái là biết đây là dấu hiệu thuộc về ai.

“Kẻ phản nghịch Biển Sao!” Thậm chí Benedic kinh hãi tới nỗi la lên: “Là tinh linh sa đọa kia! Hắn đến đây lúc nào! Sao hắn lại tới đây!” Anh ta giống như con mèo bị giẫm trúng đuôi, nôn nóng xoay quanh tại chỗ, suýt chút nữa đã mất hết hình tượng mà nhảy dựng lên.

Cái huy chương trống rỗng ấy có thể kiểm tra hơi thở của đối phương.

Nhưng không phải ai cũng tra ra được. Chỉ có người có danh tiếng rất rộng, sức ảnh hưởng quá lớn, thì hơi thở sức mạnh mới có thể được ghi chép lại, rồi ghi vào cái huy chương kiểm tra này.

Mà những người này, cũng được thiết kế dấu ấn hơi thở độc nhất thuộc về bọn họ.

Một khi huy chương trống rỗng kiểm tra ra hơi thở của họ, thì sẽ hiện lên dấu hiệu độc nhất, bày rõ thân phận của họ.

Thậm chí Hiệp hội phù thủy còn đặc biệt xuất bản một quyển sách, liệt kê ra toàn bộ dấu hiệu ứng với từng người.

Quyển sách này bán khá chạy, Fell và Benedic đương nhiên cũng mua một quyển, họ đã thuộc nằm lòng.

Vốn Benedic chỉ nghĩ rằng nếu như huy chương kiểm tra không ra thông tin gì, vậy thì chứng minh người đánh dấu Ash không phải là người ghê gớm nào, bọn họ cũng không cần để ý. Nếu như kiểm tra ra thân phận của đối phương, vậy thì xem tình hình rồi tranh giành hoặc nhường nhịn.

Nhưng anh ta hoàn toàn không ngờ, kết quả kiểm tra có thể khiến người ta hoảng sợ như thế!

Thế mà là Kẻ phản nghịch máu lạnh hung ác, tinh linh sa đọa – Sigourney!

Anh ta khiếp sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh cả người, đồng thời cũng nhìn Fell với vẻ biết ơn, may mà Fell đã ngăn lại hành động vừa rồi của anh ta, nếu không... Người ấy đâu chỉ không thể đắc tội nổi thôi đâu! Đụng chút xíu là mất mạng đấy hiểu không?!

Ash yên lặng nhìn sắc mặt của bọn họ thay đổi không ngừng, họ nói toàn những thứ mà cậu không hiểu. Nhưng cậu giơ tay lâu lắm rồi, cánh tay đã có chút mỏi, thế là cậu nhỏ giọng hỏi: “Xin hỏi tôi có thể buông tay xuống không?”

Fell: “...Được.”

“Làm sao bây giờ?” Fell lại nghiêng đầu hỏi Benedic.

“...” Benedic còn đắm chìm trong sự hoảng sợ, giọng điệu khá là không tự tin: “Ngài ấy có ý gì? Ngài ấy đánh dấu thằng nhóc này, là vô tình, hay là vừa ý cậu ta? Hay là ngài ấy nhìn trúng cái thôn này, nên đánh dấu trước?”

Nếu như chỉ có mỗi thiếu niên này thôi, vậy bọn họ có thể tiếp tục việc đăng ký thân phận. Nhưng nếu như đối phương nhìn trúng toàn bộ cái thôn này, vậy việc bọn họ tiếp tục đăng ký chính là đang khiêu khích người kia... À, mặc dù nói theo lý thì người kia khiêu khích bọn họ trước... Vùng lãnh địa này đã được chia cho vương tọa Đỏ Thẫm, hành động của Sigourney đã hoàn toàn vượt ranh giới.

Fell cay đắng mà lắc đầu: “Không đoán ra được ý của ngài ấy.” Anh ta thở dài: “Coi như ngài ấy vừa ý cả cái thôn này đi.”

“Vậy còn nhiệm vụ của chúng ta thì sao?” Benedic hoàn toàn không hề có ý phản đối, đúng là nên làm vậy! Tốt nhất là đừng tạo một chút xíu cơ hội nào đắc tội người ấy!

“Báo cáo lên cấp trên đi.” Fell quyết định, lập tức anh ta giống như đã trút được gánh nặng, nhẹ nhõm mà nói: “Tôi tin rằng cấp trên cũng sẽ quyết định giống như chúng ta. Một cái thôn nhỏ mà thôi, không đáng để đắc tội Kẻ phản nghịch Biển Sao.” Đó là một kẻ độc ác mặc kệ lý lẽ.

Benedic không thể đồng ý hơn nữa.

Hai người bọn họ đi ra xa bàn bạc một cách bí ẩn, chắc là liên lạc với người trên chiếc thuyền đen.

Chú Vaughn và Ash nhìn nhau, sao mọi chuyện lại như thế này?

Chú Vaughn nhìn Ash từ trên xuống dưới một cách kỳ lạ, cháu đã làm gì? Cháu biết cái vòng tay kia không có tác dụng với cháu, nên mới xin thử đầu tiên sao?

Ash lắc đầu, cậu cũng không biết.

Điều duy nhất cậu biết là sức mạnh khiến vòng tay vỡ vụn đến từ dấu ấn trên cánh tay. Chính là sức mạnh đến từ người thanh niên xinh đẹp trong đêm lễ mừng ấy.

Fell và Benedic nhận ra sức mạnh này, cũng gọi người ấy là “Kẻ phản nghịch Biển Sao”, “Tinh linh sa đọa“.

Nếu như bọn họ không nhận lầm, vậy thì người thanh niên đi vào giấc mơ của cậu hằng đêm chính là “Kẻ phản nghịch Biển Sao”, cũng chính là “Tinh linh sa đọa” à?

Cuối cùng cậu cũng biết cách gọi người thanh niên cụ thể, giống như là đã bước gần thêm một bước, Ash không hề thấy gấp gáp, trong lòng cậu lại có mấy phần vui vẻ.

Chú Vaughn nhìn lúm đồng tiền như ẩn như hiện trên gương mặt Ash, thậm chí cậu còn không dấu được vẻ tung tăng, không biết tại sao, trái tim căng chặt của chú cũng thả lỏng. Chú lặng lẽ ra dấu “Yên tâm, đừng lo” với chú Derek ở phía sau, chú nhớ lại từ đầu tới đuôi cuộc đối thoại vừa rồi của hai phù thủy, dần dần một vài khái niệm xuất hiện trong lòng chú...

Có một “Hiệp hội phù thủy”, chia chỗ “Bình nguyên Đoạn Hà” của bọn họ như cái bánh kem cho các thế lực khác nhau.

Khu vực thôn Dogo của bọn họ được chia cho thế lực “Vương tọa Đỏ Thẫm“.

Người đến để nhận miếng bánh kem là bọn họ chính là cấp dưới của “Vương tọa Đỏ Thẫm”, “Tháp phù thủy thứ chín “... Vậy thì trước nó còn có thứ nhất thứ hai đến thứ tám nữa ư?

Bây giờ người của “Tháp phù thủy thứ chín”, nghi ngờ miếng bánh kem tức là thôn bọn họ đã bị người khác (còn là người nào đó không trêu vào được) cắn một cái, bởi vì họ phát hiện trên người Ash có... Ừm, dấu răng? Nước bọt của người đó?

Ấy ấy ấy! Sao lại để cái khái niệm “bánh kem” làm cho suy nghĩ lệch lạc được? Chú Vaughn lấy lại bình tĩnh, kéo dòng suy nghĩ đã bay xa về, tiếp tục suy nghĩ.

... Bởi vì họ phát hiện dấu ấn mà người kia đã để lại trên người Ash, thế là họ không dám đắc tội với người ấy, nên định từ bỏ miếng bánh kem này, tặng thôn của bọn họ cho “Kẻ phản nghịch Biển Sao” đó?

Chú Vaughn cảm thấy mình đoán được tám chín phần rồi, nhưng mà không biết “Kẻ phản nghịch Biển Sao” là người như thế nào? Liệu bọn họ có rơi vào tình huống tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa hay không?

Cái người mà khiến cả một thế lực kiêng kỵ nhiều như thế... Không chừng cũng là vỏ dừa nhỉ?

Nhưng mà bây giờ chú nhìn thấy vẻ mặt Ash, sao chú cứ cảm thấy trong mắt của Ash, người ấy không chỉ không phải là vỏ dừa, trái lại giống như là ngôi nhà bánh ngọt vậy?

(Ngôi nhà bánh ngọt: “Hansel và Gretel” là một truyện cổ tích thần tiên có nguồn gốc từ Đức, được ghi chép bởi anh em Grimm. Hansel và Gretel là hai anh em bị đe dọa bởi bà phù thủy độc ác ăn thịt người ở trong rừng sâu. Mụ ở trong một căn nhà được xây bởi bánh ngọt và kẹo mứt.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.