Chủ cửa hàng bán trứng được Sigourney gọi là Mon.
So với những chủ cửa hàng nguyên liệu ma pháp đã gặp trước đó, quan hệ giữa người này và Sigourney gần gũi hơn rất nhiều.
Để so sánh thì những chủ cửa hàng kia đều gọi Sigourney là Trăng Đỏ, thái độ quen biết nhưng xa cách.
Nhưng người này lại có thể trực tiếp gọi Sigourney là Sigourney, giọng điệu cũng rất thân quen, giống như đã quen biết từ lâu.
Ash đưa quả trứng nhỏ hơn cả lòng bàn tay cậu cho Mon cân.
“Năm điểm.” Mon không cam lòng thở dài.
Ash dùng huy chương của Nance trả tiền, cất quả trứng nhỏ màu xám xấu xí vào túi của mình.
“Thật sự không chọn thêm quả nữa hả?” Mon cố gắng chê bai quả trứng họ vừa mua, hoàn toàn không cố kỵ đây là hàng của anh ta: “Quả trứng đó vừa nhỏ vừa xấu, biết đâu là trứng của con gà rừng nào đó, nuôi nó làm thú nuôi thì quê lắm đúng không? Huống chi sức sống của nó cũng như có như không, nói không chừng nó là quả trứng chết, không ấp ra thứ gì đâu.”
Sigourney: “...Trả hàng.”
Mon giơ cánh tay lên: “Thuật đảo ngược!” (Thuật đảo ngược sẽ khiến người thi triển pháp thuật bị chính pháp thuật của mình gây sát thương. VD: A đánh B với cầu lửa, B làm thuật đảo ngược, cầu lửa quay lại đập A)
Thuật đảo ngược, ma pháp bậc 7, là pháp thuật chỉ có phù thủy áo bào xám mới có thể làm. Sigourney khó hiểu nhìn anh ta, rõ ràng là phủ thủy áo bào đen, sao bỗng nhiên nói cái này? (Nhắc nhở: Đen<Xám
Mon chân thành giải thích: “Đảo ngược trả hàng.” (S muốn trả hàng cho M, nhưng M nói thuật đảo ngược, hàng về lại tay S)
Sigourney: “...”
Sigourney xoa trán, xua tay với Ash: “Nếu cậu thích thì chọn thêm một quả nữa đi.”
Ash nhìn anh, rồi lại nhìn Mon, sau đó cậu dán nhãn cho Mon là “bạn của Sigourney” trong lòng. Rất ít người có thể khiến Sigourney nhượng bộ thỏa hiệp, hiển nhiên Mon là một trong số đó.
Cậu cảm thấy mình lại bước một bước tới gần thế giới của Sigourney hơn.
Ash vừa suy nghĩ, vừa nhìn quanh cửa hàng, từ những quả trứng tươi đẹp nhất đến quả trứng cao bằng người, sau khi nhìn kỹ, cậu sờ quả trứng xám trong túi áo: “Đây là quả trứng tôi thích nhất.”
Bởi vì là tôi chọn à? Khuôn mặt của Sigourney không có chút cảm xúc, có lẽ anh đã sắp hiểu rõ mạch não của Ash rồi.
Ash vẫn còn đang suy nghĩ, sau khi nhìn xung quanh, cậu vẫn muốn quả trứng xám nhất, không liên quan đến việc Sigourney có chọn nó hay không. Nhưng mà sau cùng Sigourney cũng chọn trúng quả trứng này. Cậu và Sigourney thật là ăn ý.
Ash cười vui vẻ.
Trông có vẻ thật sự rất thích quả trứng xám.
Mon bất đắc dĩ: “Được rồi, xem ra là không có duyên phận rồi. Chủ nhân của đám thú này cũng không nên là hai người.”
Sau khi hết hi vọng kiếm thêm một khoản tiền nữa, thái độ của anh ta với Sigourney và Ash lập tức trở nên lạnh lẽo.
Còn ghét bỏ xua tay với hai người, nhất là với Sigourney: “Đi đi đi! Cậu ở đây, chẳng còn ai dám vào xem hàng!”
Đó là sự thật.
Sigourney khẽ xì một tiếng, không nhanh không chậm đi ra khỏi cửa hàng của anh ta.
Ash đuổi theo sát, thấy Sigourney thật sự rời đi như vậy, cậu lại không nhịn được nhìn về phía sau. Chỉ một lát sau Mon đã nhiệt tình mời chào đợt khách tiếp theo.
Cho nên... Bọn họ là bạn bè ư?
“Anh ta đã giúp tôi một chuyện.” Hơi thở lạnh lẽo của Sigourney lướt qua bên tai cậu: “Đừng có nhìn chằm chằm nữa, đồ ngốc.”
Ash nghiêng đầu sang và đối diện với đôi mắt ghét bỏ của quỷ hút máu.
“Ồ.” Cậu không nhìn Mon nữa, chỉ nghĩ chuyện có thể khiến Sigourney nói “Anh ta đã giúp tôi một chuyện” có lẽ là một chuyện cực kỳ quan trọng nhỉ?
Là chuyện gì đây? Bỗng nhiên cậu rất muốn biết... Quá khứ của Sigourney, và những chuyện Sigourney đã trải qua.
Trong lúc Ash ngẩn người, Sigourney thờ ơ, có mấy phù thủy nhỏ chạy tới từ trong đám người, ngăn trước mặt hai người.
Đó là những khuôn mặt quen thuộc, chính là mấy người bạn học chung lớp của Ash.
“Ngài Trăng Đỏ, Ash!” Nhóm phù thủy nhỏ như nghé con mới sinh không sợ cọp mà cười đùa, lớn tiếng nói, “Hai người nhất định phải hạnh phúc!”
Sigourney: “...” Cái quái gì vậy?
Ash: “?”
Không đợi hai người kịp phản ứng, mấy phù thủy nhỏ đã nối thành hàng, cười toe toét chạy vào trong đám đông.
Lúc này Ash mới tỉnh táo lại, có lẽ là các bạn học nhỏ của cậu thấy hai người từ xa nên mới làm như vậy. Cậu bật cười, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Sigourney, sau đó khẽ “Ừ” một tiếng trong lòng.
Vốn hai người đã bị chú ý trong chợ, bây giờ bỗng nhiên xảy ra chuyện này, Sigourney lập tức trở thành trung tâm của mọi tầm mắt. Nét mặt của anh cứng đờ trong thoáng chốc, là gan tụi quỷ nhỏ đó quá lớn hay là thanh danh của anh trở nên hiền lành?
Dường như sau khi gặp gỡ một Ash Erwin hoàn toàn không sợ anh, số người dám buôn dưa lê về anh, nhìn lén anh, thậm chí tới gần anh dần dần trở nên nhiều hơn. Anh sắp sửa không nhớ nổi cảnh tượng đám người im lặng tránh đường mỗi khi anh đến vào mấy tháng trước là ra sao rồi.
“Sigourney.” Ash kéo ống tay áo anh, chỉ về hướng một căn nhà ma pháp nhỏ tỏa sáng lung linh: “Elena và Evan ở bên kia.”
Suy nghĩ bị ngắt ngang, nhưng Sigourney lại âm thầm thở phào. Anh nhìn về phía Ash chỉ, đó là một cửa hàng bán sản phẩm luyện kim, phần lớn khách hàng xúm lại đều là trẻ con, có lẽ là bán loại sản phẩm đồ chơi.
Lúc này Evan và Elena đứng trước cửa hàng, dường như đang dùng thử thứ gì đó, những ngôi sao nhỏ lấp lóe xung quanh, còn xoay quanh bọn họ, trông vô cùng đẹp.
“Cậu muốn à?” Sigourney nhíu mày.
Ash quả thật thích những ngôi sao nhỏ lơ lửng giữa không trung ngay khi cậu nhìn thấy chúng, chúng khiến cậu nhớ tới chùm sáng rực rỡ thân quen trong thế giới tinh thần của mình.
Sigourney đi về phía Elena và Evan.
Nhờ vào hiệu ứng Moses tách biển, Sigourney vừa đến gần, Elena và Evan lập tức nhận ra khi thấy đám người xao động. Cô xoay người lại phát hiện là bọn họ thì ngạc nhiên kêu lên: “Ngài Trăng Đỏ! Ash! Hai người cũng đến bên này sao?”
Bên này...
Lúc này Sigourney mới bỗng nhiên nhận ra, hình như bọn họ đã bước vào khu vực dành cho con nít từ lúc nào.
Thảo nào toàn là phù thủy nhỏ.
“A! Đây, đây chẳng phải là ngài Trăng Đỏ ư?” Một giọng nói run rẩy vang lên: “Chào, chào ngài.”
“Ha ha, đừng sợ. Ngài ấy sẽ không ăn anh đâu.” Elena vừa an ủi chủ cửa hàng trẻ tuổi, vừa quay đầu nhìn về phía Sigourney: “Ngài Trăng Đỏ còn nhớ không? Chúng ta từng gặp chủ cửa hàng một lần đó.”
Sigourney nhìn về phía chủ cửa hàng đang cực kỳ sợ sệt, a, hóa ra là người tài xế kia.
“Không có ấn tượng.” Anh hờ hững nói.
“Là tài xế đã đưa chúng ta về tháp phù thủy trong ngày trở về vương thành đó!” Elena nhắc nhở, “Anh tài xế lái xe siêu nhanh đó!”
Lúc ấy Ash nằm trong quan tài gỗ thông, đương nhiên cậu không có ấn tượng với chủ cửa hàng. Ký ức của cậu về chuyến đi ngày hôm ấy rất kinh khủng, chỉ nghĩ tới thôi mà đã thấy chóng mặt, buồn nôn khó chịu.
Thế là bây giờ khi nghe thấy chủ cửa hàng chính là tài xế ấy, cậu lại thấy hơi chóng mặt.
Chủ cửa hàng trẻ tuổi có lá gan rất nhỏ, nhưng tinh thần phục vụ khách hàng vẫn đầy đủ. Anh ta dùng giọng run rẩy đề cử sản phẩm được ưa thích nhất trong cửa hàng của mình.
“Cái này là “Sẽ có tinh tú thay tôi yêu em“.” Anh ta cầm một viên đá thủy tinh có hình ngôi sao năm cánh, vừa cầm nó trong tay, những ngôi sao nhỏ lấp lánh lập tức xuất hiện xung quanh anh ta: “Thích càng nhiều thì sẽ có càng nhiều sao.”
Trong cửa hàng có không ít phù thủy nhỏ đều đang tò mò dùng thử cái này, ai cũng có những ngôi sao bay xung quanh hoặc ít hoặc nhiều. Ít thì chỉ có vài ngôi sao, ánh sao mờ nhạt giống như sắp tắt. Cũng có người có nhiều sao, cả người đều bị ánh sao bao phủ, như cái bóng đèn cỡ lớn.
“Đừng nói mấy câu gạt con nít đó.” Elena vạch trần anh ta: “Chẳng phải là đá kiểm tra tài năng tiên đoán thôi sao? Chẳng khác quả cầu thủy tinh kiểm tra mấy, tác dụng thì giống nhau, chỉ bề ngoài là khác mà thôi.”
Chủ cửa hàng trẻ tuổi sắp khóc luôn rồi: “Đây, đây là bí mật thương mại!”
Elena nhún vai, còn là bí mật dễ lộ nữa chứ. Cô cầm một viên đá thủy tinh ngôi sao, đưa cho Ash: “Tuy bình thường, nhưng mà vẫn rất là thú vị. Ash, cậu thử chút đi, nếu cậu thích tôi mua tặng cậu.”
Ash định đưa tay nhận, nhưng bị Sigourney nắm cổ tay ngăn lại giữa chừng.
“Cậu đừng đụng nó.” Anh nghiêng người, kề tai Ash nói gằn từng chữ lần nữa, “Cậu muốn gây ra rắc rối lớn sao?”
Nói xong, anh tao nhã đứng thẳng người, buông tay Ash ra.
Ash cuối cùng cũng nhớ lại hình như tài năng của mình rất ghê gớm, cậu yên lặng rút tay lại.
Cậu vẫn còn hơi sợ hãi trong lòng, may mà Sigourney ngăn cản cậu.
Elena chớp chớp mắt, tự giác rút tay về.
Ôi, thần bí quá đi, từ lúc nào mà Ash đã có bí mật nhỏ với Sigourney vậy!
Sau cùng, chỉ có Evan và Elena là mua “Sẽ có tinh tú thay tôi yêu em”, sau đó đi chung với Sigourney và Ash, dự định rời khỏi chợ, tìm chỗ có tầm nhìn rộng rãi để chờ cuộc thi Lấp Lánh bắt đầu.
Đối với bốn người, tuy chuyến đi tới chợ đêm nay đều có điều bất ngờ, nhưng tóm lại là suôn sẻ và vừa ý.
Nhưng có lẽ có người không thích sự suôn sẻ này, ngay khi họ sắp ra khỏi chợ, một hàng người gồm năm phù thủy ngăn ở trước mặt bọn họ, ba phù thủy cấp cao, hai phù thủy cấp trung. Người cầm đầu là một phù thủy cấp trung, gã có một khuôn mặt trẻ trung kiêu ngạo, nhìn là biết xuất thân từ gia tộc hiển hách giống như Anjar.
“Tôi còn tưởng là ai.” Elena lập tức nhận ra người kia: “Hóa ra là nhóm trụ cột của tháp phù thủy cấp một.”
Cô híp mắt, khí thế đột nhiên thay đổi từ cười đùa thoải mái thành hùng hổ mạnh mẽ: “Tôi nói này, chó ngoan không cản đường, ngày Sao Rơi mỗi năm một lần, tụi này không muốn đánh chó đâu, mấy người tự giác cút xa một chút!”
Evan cũng yên lặng đi về phía trước một bước, ngăn trước mặt Ash, lạnh lùng nhìn chằm chằm người kia.
Ash nhẹ nhàng nắm chặt nắm tay, tầm mắt lướt qua năm khuôn mặt phách lối.. Là kẻ địch? Là đối thủ sao?