Nơi này là phiên chợ phù thủy.
Sau khi Ash và Sigourney đi vào chợ thì choáng ngợp trước tiếng ồn ào đập vào mặt.
Cậu dừng lại một chút, chợ quá ồn.
Chủ yếu là do lúc ở bên ngoài cậu cũng không nghe thấy tiếng ồn, không ngờ vừa mới bước vào một bước mà âm lượng như được bật lớn, sự tương phản khá rõ ràng.
Bây giờ cậu ngẫm lại, tiếng ồn trong chợ có lẽ bị trận pháp ma thuật bên ngoài ngăn lại.
Khi cậu đang suy nghĩ thì bả vai trái bị ai đó khều.
Người đứng bên trái cậu chẳng phải là Sigourney sao?
Cậu quay đầu, còn chưa hỏi gì đã thấy một cái huy chương có màu xám làm nền, bên trên có họa tiết bánh răng tròn màu bạc rực rỡ được ném qua chỗ cậu. Đây không phải là huy chương của ngài Nance ư? Cậu nhận huy chương theo bản năng.
“...Cầm... Mua...” Sigourney đang nói gì đó với cậu.
Nhưng mà trong chợ vô cùng náo nhiệt, nhất là ở ngay gần lối vào, tiếng người ồn ào, giọng của Sigourney gần như bị nhấn chìm.
Ash lên giọng: “Sigourney, anh nói gì? Tôi không nghe được!”
Sigourney: “...” Bảo anh nói to như rống giống Ash, anh hoàn toàn không làm được.
Thế là anh nhíu mày lại, hơi nghiêng người, tiến tới bên tai Ash.
Đương nhiên giọng điệu không vui vẻ lắm: “Đi theo tôi, dùng huy chương, trả tiền bằng điểm!”
Da thịt của quỷ hút máu như tự mang theo hơi lạnh, dù không tiếp xúc nhưng ở khoảng cách rất gần như thế cậu cũng có thể cảm nhận được một chút cảm giác mát lạnh.
Khi Sigourney đến gần, Ash bị hơi lạnh kích thích, cơ thể bất chợt căng thẳng.
Lúc Sigourney mở miệng nói chuyện, từng chữ được nói rõ ràng, khiến mỗi âm tiết đều mang theo sức ảnh hưởng, chúng lướt qua bên tai cậu, giống như gõ lên trái tim cậu từng chút từng chút.
Ash nắm huy chương thật chặt, tim đập hơi nhanh, đầu óc còn chưa rõ ý của Sigourney thì đầu đã tự gật.
Với khoảng cách gần như vậy, Sigourney đương nhiên nhìn thấy phần gáy và lỗ tai đo đỏ của Ash, anh khó hiểu nhíu mày: “Đi theo tôi.” Lần này giọng anh vui vẻ hơn một chút: “Bị lạc thì kệ cậu.”
Đầu óc thông minh của Ash cuối cùng cũng kịp lấy lại tinh thần.
Cậu yên lặng cúi đầu nhìn thoáng qua huy chương trong tay, đây chính là túi tiền cho tối nay. Bây giờ túi tiền nằm trên tay cậu, nếu như cậu bị lạc, Sigourney thật sự sẽ kệ cậu ư?
Đương nhiên cậu không thể nói với Sigourney như thế.
Ash đỏ mặt, nở nụ cười xấu hổ với Sigourney, gật đầu lần nữa.
Cậu sẽ không lạc.
Sigourney nổi bật trong đám người như vậy, cho nên cậu sẽ không để lạc mất anh.
Cậu sẽ luôn nhìn Sigourney, cho nên cậu là sẽ không để lạc.
Sigourney dẫn Ash đi vào cái chợ ồn ào.
Ở nơi này, vào lúc này, cái thanh danh dữ tợn của Trăng Đỏ hết sức có ích.
Nơi họ đến, đám người như tách ra như Moses tách biển, tự động nhường ra một con đường. (Moses là lãnh tụ tôn giáo, người công bố luật pháp, nhà tiên tri, nhà chỉ huy quân sự và sử gia. Moses dẫn dắt dân chúng đi về hướng Đông. Đoàn dân di chuyển chậm chạp, và phải cắm trại hai lần trước khi vượt qua biên giới Ai Cập để đến bên bờ Biển Đỏ. Trong khi đó, Pharaoh đổi ý, tập hợp binh lính để săn đuổi những kẻ nô lệ vừa được phóng thích. Đoàn dân ô hợp khiếp đảm, nhưng theo ký thuật của Xuất Ai Cập ký, Thiên Chúa khiến nước phân rẽ, làm cho biển bày ra khô để dân Israel đi qua như trên đất cạn. Khi đạo quân Ai Cập đuổi theo, Thiên Chúa khiến nước lấp phủ đáy biển trở lại, đạo quân với chiến xa, kỵ binh và bộ binh bị chôn vùi trong biển.)
Ash:...A, quả nhiên không thể nào lạc được.
Được đối xử như thế trong cái chợ hối hả này, không biết là nên cảm thấy nặng nề khó chịu, hay là nên cảm thấy vui vẻ kiêu ngạo. Tóm lại, tâm trạng của Sigourney cực kỳ tốt.
Dường như anh quen mấy cửa hàng cố định, sau khi nhìn lướt qua bản đồ phân chia cửa hàng của chợ, anh dẫn Ash đi về một hướng rõ ràng.
Hết cửa hàng này đến cửa hàng khác, hình như chủ cửa hàng đều là người quen cũ của anh, họ ăn ý xem hàng, trả tiền, đóng gói mang đi, một loạt động tác vô cùng trôi chảy, số điểm tiêu xài cũng ào ạt như nước, mấy khách hàng khác thấy mà líu lưỡi không thôi.
Ash chỉ phụ trách đưa huy chương, trả tiền bằng điểm, rồi cất huy chương.
Tuy không phải huy chương của cậu, nhưng cậu vẫn bị vài người nhìn bằng ánh mắt rất nóng bỏng.
Cậu trông thấy Sigourney mua không ít nguyên liệu kỳ lạ.
Đều là thực vật ma pháp, khoáng thạch ma pháp.
Với kinh nghiệm từ trước tới giờ của cậu, mỗi lần nói đến nguyên liệu ma pháp, cậu luôn nghĩ đến những sinh vật như huyết tộc, tinh linh đầu tiên. Nhưng trên thực tế, những nhóm sinh vật ma pháp có thiên phú chảy trong máu thịt thuộc phần đỉnh kim tự tháp trong giới nguyên liệu ma pháp, vừa ít ỏi vừa quý giá. Phần lớn là được dùng để thăm dò cảm nhận các đọan quy tắc, sau đó thì là được dùng làm chất dẫn trong việc chế tạo thuốc phép chất lượng cao hoặc mực để điêu khắc hoa văn pháp thuật.
Trên thực tế, thứ được sử dụng rộng rãi trong các lĩnh vực thuốc phép, luyện kim, khắc hoa văn pháp thuật, thậm chí là các đồ dùng sinh hoạt được sản xuất trên Ilov là những nguyên liệu mà Sigourney mua. Ừ, chính là rễ lá cây hoa quả của những cái cây có hình thù kỳ lạ, khoáng thạch ma pháp sinh ra trong môi trường đặc biệt, còn cả da lông xương cốt ngọc ma pháp của ma thú...
Phần lớn những cửa hàng mà Sigourney ghé đều quen thuộc với Sigourney, sau khi thấy anh họ còn kinh ngạc nhìn xung quanh, hỏi một câu “Sao không thấy ngài Nance?”, tiếp theo khi thấy huy chương trong tay Ash, họ như chợt hiểu ra: “Ồ, đổi người à.”
Có thể những chủ cửa hàng này đã đi ngàn dặm xa xôi từ phương xa để tới tham gia hoạt động trong ngày Sao Rơi, cho nên không biết gì về chủ đề nóng hổi liên quan tới tháp phù thủy cấp ba gần đây.
Nhưng cũng có vài chủ cửa hàng biết chuyện.
Thế là sau hai câu hàn huyên, chủ cửa hàng còn rất kinh ngạc nói: “Đây chính là cậu phù thủy tập sự đó à? Không ngờ đấy, không ngờ đấy.”
Là không ngờ người can đảm theo đuổi Trăng Đỏ trong lời đồn đãi hóa ra là một chàng trai nhã nhặn hiền lành.
Hay là không ngờ chàng trai mà mọi người đều coi thường lại có thể cùng đi ra ngoài với Sigourney trong ngày Sao Rơi.
Chuyện này thì không rõ lắm.
Tốc độ Sigourney mua nguyên liệu luyện kim rất nhanh, anh có mục tiêu rõ ràng, lại xài tiền sảng khoái, là kiểu khách hàng mà tất cả chủ cửa hàng hoan nghênh nhất.
Rất nhanh, anh đã hoàn thành danh sách mua sắm của mình một cách hài lòng.
“Anh không mua nữa à?”
Ash bắt chước Sigourney, cậu nhón chân lên, kề tai Sigourney để nói.
Lúc nói chuyện, ánh mắt cậu chợt bị lỗ tai nhọn, mỏng, tinh xảo của tinh linh hấp dẫn.
A, hình như tai Sigourney đang khó chịu giật giật thì phải?
Cả người Sigourney cứng ngắc trong chớp mắt.
Sau đó anh lặng lẽ lấy lại bình tĩnh ngay lập tức.
Anh đi về phía trước một bước nhỏ, cách xa thiếu niên một chút.
Cảm giác tồn tại của Ash quá yếu... Thay vì nói yếu, có lẽ nên nói là khiến người ta dễ mắc lừa.
Sigourney phức tạp nhìn Ash một cái.
Giống như cây ăn thịt nguy hiểm nhất trong rừng thường sẽ có bề ngoài yếu ớt vô hại, hấp dẫn hết đám thợ săn đến đám thợ săn khác, sau đó nó biến những thợ săn này lại thành con mồi và nuốt trọn.
Sự tồn tại của thiếu niên cực kỳ ôn hòa vô hại, vô cùng vô hại, giống như thường xuyên có một ngọn cỏ bên người, chúng ta sẽ không để ý đến nó trong vô thức.
Cho nên trong phút chốc vừa rồi, khi bị thiếu niên áp sát, bị hơi thở ấm áp lướt ngang sợi tóc, anh mới bất chợt phản ứng lại.
Dù anh đã biết ngoại hình thằng nhóc này dễ khiến người khác lầm lẫn từ lâu, nhưng anh vẫn khó lòng phòng bị.
“Sigourney?” Ash gọi anh. Dường như gần đây Sigourney thường hay ngẩn người.
Sigourney đưa tay, lấy đi huy chương của Nance từ tay cậu để trả lời cho câu hỏi vừa rồi.
Không mua nữa.
Ash chớp mắt mấy cái, cậu tính toán thời gian một chút, không bao lâu nữa là sẽ đến cuộc thi Lập Lòe diễn ra lúc mười giờ tối và kéo dài đến rạng sáng. Cậu hơi vui vẻ, dù cho bây giờ có trở về tháp phù thủy, có lẽ cậu cũng có thể quan sát cuộc thi cùng Sigourney trên đường về.
Nhưng Sigourney nói không mua nữa không hề dẫn Ash rời đi ngay lập tức.
Trái lại anh tùy ý đi tới những chỗ vừa rồi chưa đến.
Khu vực bọn họ đi vừa rồi là khu vực chuyên môn bán nguyên liệu chất lượng cao, chỉ tiếp đãi phù thủy cấp cao trở lên. Bây giờ bọn họ đi đến khu vực bán vật phẩm ma pháp bình thường.
Có nhiều người tới lui ở bên đó hơn, hai người cũng nhìn thấy đám con nít chạy giỡn nhiều hơn.
Bầu không khí lễ hội dày đặc.
Kiểu dáng của các căn nhà ma pháp ven đường càng ngày càng sinh động đáng yêu, những món hàng cũng không còn giới hạn trong những vật phẩm ma pháp có giá trị nữa, mà có nhiều thứ hơi vô dụng nhưng rất thú vị hơn.
Ví dụ như một quán ăn nhỏ, nguyên liệu nấu ăn trông rất quái lạ, ngay cả chủ quán cũng không kể được một vài nguyên liệu đó là gì. Trước khi ăn món ăn của quán, chuyện đầu tiên phải làm là dùng ma pháp bậc 0 – “Thuật kiểm độc” để kiểm tra. Xác nhận không có độc mới có thể ăn.
Sigourney đã nói không mua nữa nhìn quán ăn một hồi, sau đó đưa huy chương cho Ash, tỏ ý cậu có thể chọn mua một số quà vặt.
Ash tò mò chạy tới mua, cậu chọn một bát có vẻ là cháo có màu sắc sặc sỡ, không rõ nguyên liệu, cậu bưng trên tay, cũng chẳng dùng thuật kiểm độc, cậu đã cho một muỗng cháo có bề ngoài tương đối khả nghi vào miệng.
“Ưm, ngon quá!” Ánh mắt cậu sáng lấp lánh.
Sigourney không ngờ Ash lại ăn đến mức quả quyết dứt khoát như vậy nên chưa kịp ngăn cản: “...”
A.
Ví dụ như một cửa hàng thú nuôi kỳ lạ. Nó không bán những con thú đã trưởng thành, mà là những con thú còn trong trứng. Cũng không biết cụ thể là trứng của sinh vật gì, người mua lời hay lỗ toàn là nhờ vận may. Ngay cả cách tính giá cũng lạ, trứng được tính giá theo cân nặng giống như là mua đồ ăn vậy.
Chủ cửa hàng là một phù thủy áo bào đen khác thường, anh ta không đi cướp tháp làm chủ tháp phù thủy như người bình thường mà đam mê đi đến các vùng hoang vu để thám hiểm, tìm báu vật.
Anh ta nhận ra Sigourney, cực kỳ nhiệt tình chào mời Sigourney đến... để ủng hộ gian hàng của anh ta.
“Sigourney à, nhiều năm rồi không gặp, dạo này khỏe không?” Người đàn ông còn cường tráng cao lớn hơn cả Evan này có một khuôn mặt khôi ngô già dặn, giọng nói cũng cực kỳ trầm vang: “Chắc chắn sống tốt hơn kẻ màn trời chiếu đất như tôi nhỉ?”
Không đợi Sigourney trả lời, dù Sigourney cũng không có ý định trả lời anh ta. Anh ta lại cười xởi lởi: “Mua một quả trứng ủng hộ tôi được không?”
Thế mà Sigourney không xoay người bỏ đi, anh nhìn xung quanh, chọn một quả trứng nhỏ nhất và ném vào trong ngực Ash.
“Vậy quả này đi.”
“Này, cậu làm vậy là không ổn đâu!” Chủ cửa hàng bày vẻ mặt đau khổ, vừa kiểm tra cân nặng quả trứng để tính tiền, vừa buồn rầu nói, “Đàn ông mà keo kiệt quá sẽ không tìm được người yêu đâu đó!”
Sigourney liếc nhìn Ash cầm trứng trả tiền: “...”
A.