Nghe nói Sigourney từ chối Ash.
Vào ngày Sao Rơi, Evan và Elena chủ động tới mời Ash đi tham gia lễ hội cùng với họ.
Bọn họ tới vào lúc gần tối. Bầu không khí trong vương thành đã được hâm nóng cả ngày dài, bây giờ chính là lúc náo nhiệt ồn ào nhất. Không bao lâu nữa, cuộc thi Lấp Lánh sẽ bắt đầu. Elena và Evan tìm thấy Ash ở thư viện.
“Ôi, cậu bé đáng thương.” Elena nhìn thiếu niên lẻ loi trong thư viện to lớn, cô không nhịn được mà lắc đầu nói, “Ngày Sao Rơi vui như vậy mà cậu lại học.”
Ash ngẩng đầu, trông thấy bọn họ, đầu tiên cậu cười cười, sau đó lắc đầu bất đắc dĩ: “Chỉ là đọc sách thôi. Hôm nay... Đừng nhắc đến việc học nhé?”
“Ồ, Ash – học sinh xuất sắc của chúng ta mà cũng không học vô à?” Elena ranh mãnh đi qua, cúi đầu xem cuốn sách trong tay Ash: “Chẳng phải đây là quyển tiểu thuyết tôi cho cậu sao? Thế nào, hay không?”
Ash: “Rất hay.”
Elena đắc ý nhướng mày, ra vẻ tiểu thuyết tôi đề cử chắc chắn hay. Nhưng cô vẫn kiên định rút quyển sách khỏi tay Ash: “Ngày Sao Rơi mà còn đọc sách cái gì? Đi đi, ra ngoài chơi đi!”
Cô nhún vai: “Sẵn tiện dẫn cậu đi dạo vương thành. Chà, tính ra thì đây là lần đầu tiên cậu đi dạo vương thành đúng không? Trước giờ Ash chưa đi ngắm vương thành lần nào cả.”
Ash gật đầu, quả thật đây là lần đầu tiên, cho nên cậu rất chờ mong.
Tiếp theo, cậu lại lắc đầu, xin lỗi: “Hai người đi trước đi, tôi còn phải chờ Sigourney nữa.”
Elena nhìn cậu một cách tội nghiệp: “Bị từ chối nên cậu quá buồn, không muốn tin vào sự thật hả?” Cô lắc đầu thở dài: “ Ash, nếu Sigourney đã từ chối cậu thì cậu nên ngoan ngoãn đi chung với tụi tôi đi. Cậu ở đây đợi tới sáng mai ngài ấy cũng sẽ không tới đâu.”
“Ngày mai trời sẽ không sáng.” Ash sửa lời cô, sau đó khó hiểu nói: “Từ chối? Sigourney cũng đâu nói từ chối.”
Elena: “Sao thế được! Tôi nghe Fell nói.... Khụ.”
Ash chớp mắt mấy cái, Fell? Tối hôm qua chỉ có ngài Nance và Solvi trên đài chiêm tinh thôi mà? Chỉ một ngày mà chuyện này đã truyền đến tai Fell và truyền đến tai Elena rồi sao? Cho nên... Bây giờ có bao nhiêu người biết chuyện này vậy?
Elena đã ngừng lại việc bán đứng đồng đội, cô nói sang chuyện khác: “Tốt nhất cậu nên nhớ kỹ lại đi! Không được phép điểm tô ký ức của mình! Lừa mình dối người cũng không được! Chắc chắn ngài ấy đã từ chối cậu!”
Ash nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó nở nụ cười ấm áp: “Lúc đầu tôi tưởng rằng anh ấy sẽ nói không đi, kết quả anh ấy không nói gì cả. Sigourney quả nhiên rất dịu dàng.”
Elena: “...”
Evan: “...”
Sigourney mới vừa đi tới cửa thư viện: “...”
Ỉu xìu cả một đêm?
A.
Gương mặt anh lạnh lẽo, xoay người dự định về quan tài ngủ cho qua ngày Sao Rơi ồn ào.
“Sigourney?” Giọng nói vui sướng của thiếu niên phát ra từ sau lưng: “Anh định đi hả? Chờ tôi một chút.”
Cộp cộp cộp cộp.
Chuỗi tiếng bước chân vội vàng vang lên kèm với mùi hương tươi mát thơm tho nhanh chóng tới gần sau lưng anh.
Sigourney nhìn sang bên cạnh, thiếu niên với mái tóc mềm mại hơi dài xuất hiện trong tầm mắt anh, tóc trên đỉnh đầu cũng vô cùng ngoan ngoãn vào nếp, không nhìn thấy một sợi tóc vểnh lên lộn xộn.
Ngoại hình cực kỳ dễ lừa dối người khác.
Anh không nói gì, trực tiếp đi đến cầu thang trong tháp phù thủy... Vì phiên chợ có nguyên liệu quý hiếm. Nếu bỏ thì hơi đáng tiếc mà thôi.
Evan và Elena bị bỏ lại phía sau nhìn nhau.
Elena: “Sau này em... Ash nói gì em cũng sẽ tin hết!”
Evan: “... Đi thôi.”
Ash đi bên cạnh Sigourney ra tháp phù thủy.
Chuyện này đương nhiên hấp dẫn vô số ánh mắt kinh ngạc.
Dù sao họ đã nghe thấy lời đồn “Thiếu niên mời Trăng Đỏ trên đài chiêm tinh nhưng bị từ chối một cách vô tình”, bây giờ lại nhìn thấy hai người cùng ra khỏi tháp phù thủy, đi trên con đường rộng rãi, họ không nhịn được mà xoa xoa mắt muốn xác nhận có phải mình nhìn lầm hay không.
Sau khi xác nhận là thật, họ xoắn tay áo đi tìm đám tung tin đồn nhảm.
Dối trá!
Rõ ràng mời thành công mà!
Trời đất thánh thần ơi!
Trăng Đỏ được người ta hẹn ra ngoài kìa!
Hai nhân vật chính trong câu chuyện đều có tai thính mắt tinh. Lúc này hai người không khỏi nghe thấy mấy tiếng kêu kinh ngạc và lời bàn luận.
Sigourney hơi nhíu mày, nhưng anh còn chưa kịp bực dọc, Ash bỗng nhiên đứng yên, mờ mịt nhìn ngã tư đường trước mặt.
“Đi bên nào đây?” Thiếu niên bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn anh, trong mắt đong đầy vui vẻ và chờ mong. Dường như bởi vì mãi tập trung vào việc ở bên anh nên không nghe thấy tiếng bàn luận chói tai xung quanh.
Lông mày của anh dãn ra.
“Bên này.” Giọng của anh lành lạnh, lười biếng, giống như giọng điệu thả lỏng lúc ở một mình.
Ash đi theo bước chân anh.
Phía sau bọn họ không xa...
Evan: “Tại sao chúng ta phải đi theo hai người họ?”
Elena: “Tự dưng chân lại đi theo...”
Hai người nhìn nhau lần nữa.
Được rồi, đi bên nào cũng như nhau. Dù sao ngài Trăng Đỏ cũng đâu hề đuổi bọn họ đi.
Vương thành Rực Rỡ tối nay khác hẳn những ngày bình thường.
Đúng như cái tên “ngày Sao Rơi”, bầu trời đêm giống như bị phủ một lớp vải đen, che hết tất cả đốm sao.
Không có ánh sao, cũng không có ánh trăng, bầu trời cực kỳ tối tăm.
Nhưng vương thành đã thắp đèn sáng trưng từ lâu, tỏa ra ánh sáng lung linh, ánh sáng làm nổi bật công trình kiến trúc làm từ băng tuyết trong suốt long lanh giống như ảo ảnh, đẹp không sao tả xiết.
Cửa hàng hai bên đường phố cũng treo những bảng hiệu kỳ lạ theo ngày lễ kèm theo khuyến mãi, các phù thủy bình thường nghèo nàn cuối cùng cũng chịu mở rộng túi tiền vào hôm nay, mua cả đống đồ mình muốn đã lâu. Chỉ thấy các phù thủy ra ra vào vào cửa hàng, trông cực kỳ náo nhiệt.
Sigourney cũng không dừng chân trước những cửa hàng này, anh dẫn Ash đi thẳng về phía quảng trường công viên gần nhất.
Quảng trường đương nhiên cũng khác hẳn trước đây.
Nó được nhà điêu khắc hoa văn pháp thuật dựng lên một lá chắn trong suốt như màng nước, bởi vì có gợn nước dao động biến đổi và ánh sáng phản xạ khúc xạ trên đó, cho nên dù trong suốt nhưng vẫn có thể thấy nó.
Nhìn từ bên ngoài có thể thấy đủ loại căn phòng hình thù kỳ lạ ở bên trong, có lớn có nhỏ, có cao có thấp. Có căn phòng giống như một cây nấm khổng lồ, trong góc lại có một căn phòng dài như con rắn, chiếm một diện tích lớn. Có căn phòng khép kín vô cùng thần bí, có căn phòng tràn đầy hoa cỏ cực kỳ sáng sủa.
Ash nhận ra thứ này, chúng đều là những căn phòng ma pháp đặc biệt, tác dụng pháp thuật của từng căn không giống nhau, bởi vậy chúng cũng có công dụng khác nhau.
Đây chính là một cái chợ.
Lối vào chợ nằm gần đó, đó là một cái cổng vòm làm từ băng, phía trên có treo biểu tượng của hiệp hội phù thủy: Một quyển sách cổ. Đó cũng là họa tiết được khắc trên tiền Ilov.
Sigourney và Ash cùng đi đến lối vào.
Ở nơi đó có một loạt binh sĩ của đội chấp pháp. Người đứng đầu là một phù thủy trùm cả người trong áo choàng màu đen.
“Ồ, Trăng Đỏ à?” Giọng nói già nua vang lên từ dưới áo choàng: “Năm nay ngài Nance không đến đây với ngươi sao?”
Giọng nói không cảm xúc tiếp tục vang lên: “Không có phù thủy đi cùng, nguyên liệu ma pháp không được phép đi vào một mình.”
Sigourney cong khóe môi, ấn vai Ash, đẩy cậu ra chỗ sáng.
“Đây.” Anh chậm rãi nói: “Năm nay ta đi với cậu ta.”
Ash bình tĩnh nhìn về phía vị phù thủy này, gật đầu tán thành.
“Phù thủy tập sự à?”
“Phù thủy tập sự cũng là phù thủy.” Thái độ vô cùng đương nhiên.
Phù thủy dưới áo choàng: “...” Không thể nào phản bác được.
“...Có thể đi vào.” Ông ta đưa cho Ash một chiếc vòng tay: “Trong đây có khắc thông tin thân phận của hai người, đừng nghĩ đến việc thách thức quy tắc và an ninh trong chợ.”
Dù cách một lớp áo choàng, Ash cũng có thể cảm thấy ông ta nhìn cậu chằm chằm.
“Quản lý kỹ nguyên liệu ma pháp của cậu.” Vị phù thủy này cảnh cáo Ash: “Hắn ta làm sai, cậu sẽ phải chịu trách nhiệm.”
Ash: “...Vâng.”
Ash mang vòng tay, dẫn theo nguyên liệu ma pháp Sigourney của cậu bước vào chợ.
Trên tháp phù thủy cấp ba ở xa xa, ông lão Nance lẻ loi đứng trên đài chiêm tinh, cô đơn chiếc bóng, quan sát vương thành đèn đuốc sáng trưng bên dưới và thở dài.
Ra ngoài chơi hết rồi.
Chẳng thèm kéo ông theo.
Ông ngẩng đầu nhìn bầu trời tối tăm, lại thở dài nặng nề.
Gần đây ông cứ thấy hoảng hốt, nhưng ông không thể “nhìn thấy” gì cả, ông chỉ cảm thấy tương lai vừa bí ẩn vừa rối loạn.
Tinh tượng càng ngày càng khó hiểu, lộn xộn rối ren, cực kỳ khó để tiên đoán. (Tinh tượng là kỹ thuật suy đoán số mệnh dựa trên độ sáng, vị trí của sao chiếu mệnh)
Thôi thôi, còn đi chơi cái gì nữa.
Ông lắc đầu, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tiếp tục cảm nhận từng tia từng sợi gắn liền với tinh tú trong tiềm thức.