Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công

Chương 125: Chương 125: Một đêm nghỉ ngơi




Editor: Nam Cung Băng Huyên.

Chương 125: Một đêm nghỉ ngơi.

***

Vì muốn được ngủ cùng giường với Sigourney nên hôm nay Ash tắm thêm nửa giờ nữa. Cuối cùng, khi cậu cả người còn bốc hơi nước đi ra thì Sigourney đã thay xong áo ngủ, ngồi trên giường chờ cậu rồi.

À, đúng hơn là ngồi trên giường đọc sách.

Nhưng Ash lại cảm thấy anh đang chờ cậu.

Cậu đi đến bên giường, giơ tay lên như lúc phát biểu trả lời câu hỏi của thầy trên lớp, nghiêm túc hỏi: “Tôi lên ngủ nhé?”

Sigourney đặt sách sang một bên, cười như không cười trả lời: “Tôi nói không cho thì sao?”

Ash vẫn bò lên giường, lủi vào nửa giường trống mà Sigourney chừa cho cậu, chui vào chăn rồi nằm ngay ngắn, chỉ chừa lại đôi mắt nhìn đắm đuối cằm và cái cổ thon dài của anh. Mắt cậu híp lại như có ý cười: “Tôi ngủ đây nha.” Lần này là một câu trần thuật.

Sigourney bật cười, cậu đã đoán trước rằng anh sẽ không đạp cậu xuống giường đúng không?

Anh để sách xuống sau đó tắt đèn.

“Ngủ cho đàng hoàng.” Anh cảnh cáo, “Ngày mai phải dậy sớm nữa.” Nói xong anh cũng tự cảm thấy ngạc nhiên. Rõ ràng vẫn là giọng điệu lạnh lùng cứng rắn như bình thường nhưng sao khi nghe lại không cảm thấy chút uy hiếp nào vậy?

Trong bóng tối, lông mày Sigourney nhíu lại, anh cảm thấy vô cùng khó chịu với thái độ không có chút uy hiếp của mình.

Ash xoay người “Ừm” một tiếng: “Sigourney, ngủ ngon nha.”

Sigourney cũng nằm xuống: “...Ngủ ngon.”

...

...

Có một người tỏa ra hơi ấm nằm cạnh là một cảm giác khá là đặc biệt đối với một quỷ hút máu không có chút nhiệt độ cơ thể nào như anh.

Nhất là khi thân thể kia cứ trằn trọc cựa quậy mãi. Một quỷ hút máu nhạy bén như anh có thể cảm nhận rõ từng cái chớp mắt, cũng như... nhịp tim đột nhiên đập nhanh mất kiểm soát của cậu.

Sigourney: “...” Vừa nãy còn rất bình thường mà?

Cậu vô cùng bình tĩnh bò lên giường, rồi lại bình tĩnh chúc ngủ ngon.

Kết quả đến bây giờ mới tim đập chân run?

Ngón tay anh âm thầm cuộn lại, lặng lẽ chậc một tiếng, thầm trách cậu nhóc phiền phức bên cạnh khiến anh như cũng bị lây, cũng cảm thấy hồi hộp theo.

Thế nhưng nhịp tim của người bên cạnh không hề bình tĩnh lại, ngược lại càng mãnh liệt hơn.

Cho nên... rốt cuộc tên nhóc này đang nghĩ cái gì vậy?

Anh bất đắc dĩ mở mắt, nhìn chằm chằm hoa văn trên trần nhà, thấp giọng hỏi: “...Không ngủ được à?” Anh vừa hỏi, vừa tự cười nhạo mình, hỏi thừa.

“Trên thuyền bay tôi ngủ nhiều quá.” Ash lập tức nhỏ giọng trả lời anh, dừng một chút, cậu lại chần chờ hỏi: “Sigourney, anh có ngủ được không?”

Sigourney: “Được.”

“Ý của tôi là, tôi nằm gần anh như vậy, không làm phiền đến anh chứ?” Ash nói.

“...” Sigourney bỗng nhớ đến việc cả ngày hôm nay, anh cứ bị cả đám người nhìn anh với ánh mắt “Anh nhanh tay thật“. Anh trả lời một cách lạnh lùng: “Cậu dựa vào đâu mà tự tin vậy? Tôi sẽ không làm gì với một thằng nhóc còn chưa mọc đủ lông đâu.”

Ash không hiểu: “Lông? Hút máu liên quan gì tới lông? Không phải anh cũng uống máu tôi hai lần rồi sao?”

Sigourney yên lặng một lát: “...Cậu nghĩ là tôi sẽ bị mùi máu của cậu ảnh hưởng?”

Ash im lặng còn lâu hơn: “...Ừm.” Cậu biết là Sigourney có thể kiềm chế ham muốn uống máu của anh, nhưng nếu như lúc ngủ cũng phải nhẫn nhịn thì cũng thật khó cho anh quá rồi đúng không?

Cậu nghĩ đến điều này, sau đó lại liên tưởng đến cảm giác khi bị Sigourney hút máu, tim cậu cứ như không bị khống chế mà đập liên hồi, cũng càng lúc càng khó ngủ.

Sigourney: “...”

Ash: “...”

“Câu này cậu phải hỏi tôi từ cái hôm mà chúng ta nhập phòng mới đúng!” Mặt Sigourney vô cảm.

Ash càng rút người mình sâu vào chăn, giấu luôn cả mặt mình vào đó, giọng cậu buồn buồn, thể hiện rõ rằng cậu đang áy náy: “Mấy ngày trước tôi vui quá nên không nhớ tới.”

Tim Sigourney như bị chạm nhẹ một cái.

“...Không bị ảnh hưởng đâu.” Anh nói: “Cậu tự tin ghê nhỉ? Cậu nghĩ máu cậu hấp dẫn thế à?”

Ash chớp chớp mắt, rõ ràng là anh cho cậu cái tự tin đó mà.

Cậu thử đứng trên góc độ của Sigourney để ngửi chính mình rồi.

“Cậu suy nghĩ linh tinh mấy chuyện này nên không ngủ được?” Giọng anh lạnh nhạt, mang theo chút ghét bỏ: “Cứ nhúc nhích cựa quậy làm tôi cũng không ngủ được gì cả.”

Ash: “Vậy ư... ơ?”

Sigourney dang tay chân ôm luôn cả chăn lẫn người vào lòng, ôm cứng không cho ai kia động đậy gì được.

“Không cần biết cậu ngủ hay không, tôi buồn ngủ rồi.” Quỷ hút máu ra lệnh, “Vậy đi, không được nhúc nhích.”

Ash: “...Ừm.”

Tim cậu vẫn đập thật nhanh thật nhanh.

Có thể là do hơi lạnh từ thân thể của quỷ hút máu dần dập tắt ngọn lửa trong lòng cậu nên cậu từ từ chìm vào giấc ngủ.

Khi người trong lòng chìm vào mộng đẹp, lồng ngực nhấp nhô đều đặn thì Sigourney chợt mở mắt ra. Trong bóng tối, anh nhìn vào đỉnh đầu mềm mại của cậu, khóe môi giật giật.

Cơ thể cậu thật mềm.

Lại rất thơm.

Quả nhiên hai người ngủ cùng một giường khác xa với ngủ trên hai cái giường gần nhau.

Anh bắt đầu thấy hơi lo lo, có khi nào trong lúc ngủ say, bản năng của anh sẽ khiến anh ăn tươi luôn tên nhóc này không?

Có lẽ do trong lòng anh luôn cảnh giác nên anh ngủ không sâu, dậy cũng rất sớm.

Khi tỉnh lại, hai người nằm sát lấy nhau, môi của anh không biết từ lúc nào đã dán lên cổ của Ash.

Sigourney: “...”

Nhất định là do trước khi ngủ nghĩ bậy quá nhiều!

Sáng sớm hôm sau, mọi người tụ hợp tại nhà ăn trong trang viên.

Ash mặc áo phù thủy, để lộ cần cổ trắng nõn, mà trên đó có một vết đỏ mới toanh, làm cho cả đám Yolande tò mò đến xem cho rõ.

Sigourney lại một lần nữa chịu đựng những ánh mắt ẩn ý phóng tới. Sigourney, thì ra anh là người như thế, không những hành động nhanh mà còn quyết đoán, không kiềm chế gì cả!

Sigourney: “...”

...

Đi ra khỏi trang viên, Yang đã chuẩn bị sẵn một con đại bàng cánh xám, đó là một loài động vật ma pháp cấp ba để đưa bọn họ đến biên giới của đầm lầy linh hồn.

Loài này không có trí tuệ như con người nhưng cũng không hề ngu ngốc. Sau khi được thuần hóa thì chúng là một phương tiện chuyên chở rất hữu ích với tốc độ bay ổn định lại có mặt lưng rất rộng. Chúng là một trong các phương tiện giao thông thường dùng trên Ilov.

“Tôi chỉ tiễn mọi người đến đây thôi.” Yang tạm biệt bọn họ: “Chúc mọi người lên đường bình an.” Cậu ta cười nhưng trong mắt lại có một chút ẩn ý.

“Hẹn gặp lại.” Yolande hiểu ý gật đầu.

Bên cạnh đó, Evan đang chỉ huy đại bàng cánh xám bay lên trời, rời khỏi trang viên Prince mà họ vừa ngủ lại qua đêm.

Mục tiêu của bọn họ cách thị trấn Dante không xa, đó là một trấn nhỏ nằm ở phía đông nam đầm lầy linh hồn - thị trấn Lũy Xương. Nhiệm vụ tuần tra của bọn họ cũng là do người ở trấn này ban bố.

Thị trấn Lũy Xương này cực kỳ gần với biên giới của đầm lầy linh hồn, cho nên hầu như không có cư dân sinh sống tại đây. Người đi ngang đây chủ yếu là thương nhân, lính đánh thuê, hoặc giống như đội mạo hiểm của Ash, đến đây để rèn luyện và khai thác tài nguyên bên trong đầm lầy.

Nó giống như một phiên bản thu nhỏ của thành phố Cự Thạch vậy.

Độ hỗn tạp cũng không khác mấy với thành phố Cự Thạch.

Đội của Ash ngồi trên ghế ngồi cố định trên lưng đại bàng cánh xám nhìn xuống, họ có thể nhìn rõ vùng đất tuyết và thành trấn thu nhỏ bên dưới nhưng lại không cách nào nhìn thấy đầm lầy linh hồn.

Dù bọn họ đã đến đây dọc theo biên giới đầm lầy nhưng vẫn không thể thấy gì qua lớp sương mù xám xịt trên đó để quan sát khung cảnh trong đầm lầy.

Đại bàng cánh xám không thể bay vào địa phận trên không của đầm lầy Linh Hồn vì bản năng của động vật ma pháp khiến nó cảm thấy bên trong đám sương thật dày kia chính là những mối nguy khó lường, không nên đến quá gần.

Thật ra Ash đã từng nhìn thấy đầm lầy Linh Hồn.

Ở khu rừng thủy tinh, khi Rachel bố trí một cái bẫy ma pháp, trong đó cũng có một chỗ bắt chước đầm lầy linh hồn của vương tọa Trắng Xám, một đầm lầy giả.

Ở đó tràn ngập năng lượng tiêu cực, không có bất kì một nguyên tố tự nhiên nào tồn tại. Đó chắc chắn là nơi mà không một phù thủy hệ nguyên tố nào muốn đến, nhưng lại là thiên đường đối với những sinh vật bóng tối.

Nhớ đến phiên bản noi theo đó thì không khó để Ash đoán được tình hình sơ bộ bên trong đầm lầy linh hồn thật.

Nói tóm lại, đó là nơi tuyệt hảo để Sigourney phát huy toàn bộ thực lực của anh.

Thảo nào Yang muốn mời Sigourney đến đây giúp đỡ.

Ash lặng lẽ nở một nụ cười kiêu ngạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.