Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công

Chương 124: Chương 124: Thị trấn Dante




Editor: Aminta.

Gia tộc Prince có một trang viên ở thị trấn Dante. Nó nằm ở chỗ cao nhất của thị trấn nhỏ, đứng từ xa cũng có thể trông thấy lá cờ gia tộc bay phấp phới ở cửa trang viên.

Khắp nơi trong và ngoài thị trấn đều là vườn thuốc.

Vườn thuốc bên ngoài rộng lớn, bát ngát, điểm tô một số màu sắc khác lạ trên vùng đất tuyết, đương nhiên màu xanh lá chiếm đa số.

Đất đai trong thị trấn cũng được sử dụng. Nơi này là thị trấn nhỏ ở nông thôn điển hình với những ngôi nhà mái chóp nhỏ nhắn lại ấm cúng có sân vườn to. Điểm khác biệt với những thị trấn nhỏ khác là những khu vườn này không trồng hoa trồng cỏ, mà lại trồng những dược liệu thường dùng.

Cư dân trong thị trấn đều rất giỏi trồng dược liệu, thực vật ma pháp cũng không ngoại lệ. Tuy phần lớn cư dân là người bình thường, nhưng nhờ có dụng cụ luyện kim nên họ vẫn có thể chăm sóc tốt thực vật ma pháp.

Hầu hết họ đều làm thuê cho gia tộc Prince, coi công việc này là kế sinh nhai qua nhiều đời.

Đi trên đường phố thị trấn nhỏ, bầu không khí hít thở toàn là mùi đắng của dược liệu.

Có rất nhiều thị trấn giống như vậy trong lãnh địa tháp thứ năm.

“Cám ơn mọi người đã mang nguyên liệu quý hiếm đến giúp tôi.” Yang nhiệt tình nói, “Giờ không còn sớm nữa, đêm nay mọi người tạm thời nghỉ ngơi một đêm ở trang viên đi. Sáng mai rồi về được không?”

Yolande cười trả lời: “Không về vội. Chúng tôi tiện đường nhận nhiệm vụ ở đầm lầy linh hồn, đêm nay xin quấy rầy một chút, sáng mai chúng tôi sẽ xuất phát đến đầm lầy.”

Yang kinh ngạc: “Đầm lầy linh hồn? Sao mọi người lại nhận nhiệm vụ ở đó?”

Yolande giải thích: “Chúng tôi không đi vào bên trong. Chỉ tuần tra ở bên ngoài thôi.”

Yang thở phào nhẹ nhõm: “Ồ, vậy thì không sao.”

Hai người bắt đầu diễn kịch hăng say.

Nhiệm vụ vận chuyển vật phẩm chính là do Yang ban bố.

Nhưng Ash dám khẳng định trong chiếc hộp Yolande giao cho Yang chẳng chứa nguyên liệu quý hiếm gì cả.

Chỉ là lợi dụng nhiệm vụ này để họ có lý do đến gặp mặt thôi.

Yang biết mục đích thực sự của chuyến đi này của họ, không phải là vì vận chuyển vật phẩm, cũng không phải đến đầm lầy linh hồn, mà chính là triệt phá hang ổ của một tổ chức buôn người.

Ban đầu cũng chính là Yang mời họ tới hỗ trợ.

Nhưng lúc này cậu ta lại ra vẻ chẳng biết gì cả... Ash tùy ý quan sát xung quanh một chút giống như là đang quan sát cảnh sắc thị trấn, chẳng lẽ quanh đây có tai mắt của kẻ địch?

Yang là thiếu gia của gia tộc Prince, thế mà lại bị bắt cóc, rồi còn bị bán cho Rachel làm nguyên liệu thí nghiệm nữa, chuyện này chứng tỏ có người muốn hại cậu ta. Bằng không có nhiều phù thủy không tên tuổi không địa vị như vậy mà tổ chức bí ẩn này không bắt, lại đi dây vào thiếu gia của một gia tộc thuốc phép nổi tiếng làm gì?

Thậm chí có thể kẻ địch này là người trong gia tộc.

Bằng không Yang cũng sẽ không liên lạc với chú Mon, mời họ ra tay giúp đỡ.

Trực tiếp dùng thế lực của gia tộc để giải quyết chẳng phải tốt hơn sao?

Ash đi đến cạnh Sigourney, cậu lấy tay chạm vào mu bàn tay của Sigourney, dùng cách giao lưu tinh thần để truyền đạt suy nghĩ của mình cho anh nghe.

Thật ra chuyện này không cần động não cũng có thể nghĩ ra, cậu hoàn toàn không cần thiết chia sẻ với Sigourney. Nhưng mà... ừm, cậu muốn thử giao lưu tinh thần lần nữa.

Toàn thế giới chỉ có mình tôi là nghe thấy giọng của anh...

Ash chớp mắt mấy cái, lúm đồng tiền nhỏ lặng lẽ xuất hiện.

Sigourney: “...” Biết ngay sau khi học được giao lưu tinh thần Ash sẽ nghịch ngợm một hồi mà.

Anh miễn cưỡng đáp một tiếng: “Ừ.”

Sau đó anh túm lấy ngón tay cọ cọ mu bàn tay mình, lạnh lùng nhìn Ash một cái: “Lượt dùng giao lưu tinh thần hôm nay đã hết, bây giờ im miệng cho tôi.”

Ash cúi đầu nhìn đôi tay đan vào nhau rồi lại ngẩng đầu nở nụ cười với Sigourney, cậu im lặng chớp mắt, gật đầu.

Vậy là cậu đã rất thỏa mãn rồi.

Evan và Elena nhìn Yang và Yolande diễn say mê nên không chú ý tới hai người.

Chỉ có Quentin là buồn bực ngán ngẩm nhìn trái phải, vô tình nhìn thấy quỷ hút máu và con người nắm tay nhau.

Quentin: “...”

Sa đọa!

Hổ thẹn! Nhục nhã!

Không có tự trọng!

Sớm muộn gì cũng tiêu đời!

Thị trấn không lớn, Yang thậm chí không xếp xe tới đón họ, bởi vì hoàn toàn không cần phải làm thế.

Họ đi dọc theo con đường lát đá, không bao lâu sau đã đến cửa chính trang viên. Có hai lính gác mang áo giáp mũ sắt đứng nghiêm hai bên trái phải cửa chính, không nhúc nhích, giống như hai bức tượng.

Khi họ đến gần, hai lính gác đặt tay phải lên trường kiếm bên hông, tay trái cung kính làm lễ, nói lời chào đón ngắn ngủi với giọng khàn khàn: “Hoan nghênh.”

Ash ngờ ngợ nhìn hai người, cậu cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

“Là lính gác xương khô.” Yang thuận tiện giới thiệu: “Rất phổ biến ở vương tọa Trắng Xám.”

Xương khô, linh hồn, kỵ sĩ tử thần... những sinh vật ma pháp này không phổ biến ở các vương tọa khác, nhưng ở vương tọa Trắng Xám lại cực kỳ phổ biến. Không nói đến nhược điểm sợ ánh sáng của chúng, yếu tố chiến đấu không sợ cái chết của chúng lại đứng đầu trong sinh vật ma pháp, được rất nhiều phù thủy ưa thích.

Trước đây Ash chỉ hiểu biết sơ sơ, nhưng bây giờ tiếp xúc gần gũi với chủng tộc bất tử này, cậu cảm thấy rất khác khi thấy chúng trên sách.

Thế giới pháp thuật thật thần kỳ.

Ash cảm thán lần nữa.

Chắc chắn mọi người trong thôn Dogo không thể tưởng tượng nổi dưới lớp áo giáp kín đáo lại là một bộ xương có thể cử động và cất tiếng nói.

Đi vào cửa trang viên, thứ hiện ra trước mắt mọi người cũng là một mảnh vườn lớn trồng dược liệu, cuối vườn là vài tòa nhà trắng tinh cổ điển.

Đến tận đây Yang mới chính thức thở phào: “Được rồi, nơi này tuyệt đối an toàn.” Cậu ta vô cùng chắc chắn và tự tin.

Cậu ta cười với những người khác: “Anh Mon đã đến đầm lầy linh hồn trước, bây giờ mọi thứ đều tiến triển thuận lợi, các vị không cần phải lo lắng, như lúc nãy tôi đã nói, hãy nghỉ ngơi một đêm ở trang viên rồi lên đường sau.”

Yolande dứt khoát đáp ứng thay mọi người: “Làm phiền cậu đã giúp đỡ.”

Yang đã tri kỷ chuẩn bị tất cả, phòng nghỉ cũng được chuẩn bị từ lâu.

Trong trang viên không có nhiều hầu gái, sau khi Yang trở về gia tộc, cậu ta tỏ thái độ “trái tim tổn thương đa nghi không tin nổi bất cứ ai bên cạnh” và đuổi rất nhiều hầu gái và hộ vệ bên người, chỉ để lại các sinh vật bất tử và thú nhân trăn rừng Eglen có khế ước với cậu ta.

Bởi vậy cậu ta phải đích thân dẫn đường cho mấy người Ash tới phòng của họ.

Đầu tiên chính là phòng của Ash.

Yang mở một cánh cửa điêu khắc lộng lẫy, sau đó đưa tay mời một cách tao nhã lịch sự: “Đây là phòng của hai vị.” Cậu ta nhìn về phía Ash và Sigourney.

Trong căn phòng bài trí xinh đẹp, một chiếc giường lớn xa hoa xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Yolande thốt ra một tiếng đầy ẩn ý: “Ồ...”

Elena che miệng: “Oa...”

Làn da nâu của Evan trở nên đỏ thẫm lần nữa.

Quentin trợn mắt há mồm, cực kỳ chấn động, một loạt hàng chữ to lớn tuần hoàn trong lòng gã: Sa đọa! Hổ thẹn! Nhục nhã! Không có tự trọng! Sớm muộn gì cũng tiêu đời!

Yang bật cười: “Tôi cũng có nghiên cứu đầy đủ mà.” Cậu ta có chút ít đắc ý nhìn đôi tay đan vào nhau của Ash và Sigourney: “Tôi đã nghiêm túc xem hết các số nhật báo Rực Rỡ gần đây đấy.”

Mọi người giật mình, ồ, chính là tờ báo công bố chuyện Ash và Sigourney đã ở bên nhau à?

Sigourney: “...” Muốn đốt tủ quần áo.

Ash thì ngạc nhiên giật giật đôi tay nắm lấy nhau của hai người, nhỏ giọng nói: “Vậy mà lại được ngủ chung nữa kìa.”

Lại?

Yang nhìn lướt qua Sigourney với ánh mắt vi diệu, đúng là không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, Trăng Đỏ nhìn lãnh đạm mà ra tay nhanh như thế ư?

Sigourney: “...”

“Ash Erwin, lại hồi nào?”

Ash khó hiểu bèn ngước mắt, vô tội nhìn anh, chẳng lẽ không đúng hả?

Nhưng mà số lượt giao lưu tinh thần hôm nay đã hết, cậu chẳng có cách nào trả lời hết.

Cuối cùng Sigourney cũng không nói gì, cũng chỉ có anh và Ash là ở chung phòng.

Vào buổi tối, họ ăn tối xong, ngoại trừ Quentin tự nhốt mình trong phòng, những người còn lại đều tụ lại bàn bạc hướng đi tiếp theo.

Yang nói cho mọi người cậu ta đã điều tra rõ, cái tổ chức buôn bán con người và sinh vật ma pháp kia đã từng xâm nhập vào hang động bảo hộ tinh linh Muen và trắng trợn sát hại bắt giữ tinh linh, cứ điểm nòng cốt của nó nằm ngay bên trong đầm lầy linh hồn, nhưng không có cách nào xác định vị trí cụ thể.

Cái tổ chức này có liên quan đến cả phù thủy con người và liên minh thần bí, Mon, Jain và Zoya dự định lợi dụng thế lực của liên minh thần bí để tiếp xúc với tổ chức này, điều tra chi tiết của nó và thuận tiện tóm cổ cả bọn.

Bây giờ họ cần chờ tin tức Mon truyền về, tạm thời không vội làm gì cả.

Có lẽ không nên nói là họ.

Dù sao trong lần hành động này, đám người Yolande không giúp đỡ được gì nhiều, trên thực tế họ phải dựa vào sức mạnh của Sigourney.

Mấy người Evan tới đây chỉ để hỗ trợ, rèn luyện và mở mang kiến thức.

Vốn Yang chỉ mời Mon và Sigourney mà thôi.

Yang nói kỹ những sắp xếp của cậu ta ở vùng lân cận cho mọi người, đảm bảo tất cả mọi người đều rõ ràng thì cậu ta mới kết thúc cuộc trò chuyện.

Bên cạnh Yang không có thú nhân trăn rừng Eglen, chắc là anh ta đến phòng Quentitn đưa máu mới rồi.

Lúc này, Quentin đang uống máu, gã nhìn thú nhân cao lớn ít nói thì không nhịn được mà nói: “Này, sao ngươi bị con người bắt khế ước vậy? Nhìn ngươi rất mạnh mà.”

Eglen lắc đầu: “Sau khi tôi được sinh ra ở gia tộc Prince không bao lâu thì đã khế ước với thiếu gia.” Giọng anh ta rất ôn hòa thong dong cực kỳ không hợp với bề ngoài lạnh lùng vô tình.

“Ngươi là gia...” Quentin khó khăn ngậm lại hai chữ gia súc trong miệng, có lẽ là thái độ trả lời câu hỏi của Eglen quá tốt khiến gã ngại dùng những từ ngữ tồi tệ, hạ nhục với Eglen.

Có một vài sinh vật ma pháp bị phù thủy bắt được và thuần hóa, sau đó sinh ra đời sau, đời sau và đời sau nữa... Mãi mãi phục vụ cho gia tộc phù thủy, không có tự do, thậm chí còn không hướng đến sự tự do, từ lúc chào đời đã sống ở thế giới con người, bị con người thuần hóa nuôi dưỡng.

Những sinh vật ma pháp này bị các sinh vật ma pháp tự do bên ngoài chửi là gia súc.

Có không ít gia tộc phù thủy lớn sẽ chọn một con non mạnh mẽ trong số sinh vật ma pháp nuôi dưỡng trong gia tộc để khế ước với trẻ con trong gia tộc làm hộ vệ và để cả hai trưởng thành chung với nhau. Hộ vệ được bồi dưỡng như thế thông thường rất trung thành.

Hiển nhiên Eglen biết cách gọi này, anh ta cũng biết từ mà Quentin chưa nói xong là gì, nhưng sắc mặt anh ta không hề thay đổi, trái lại Eglen còn gật đầu: “Đúng vậy. Tôi trưởng thành cùng chủ nhân.”

Tính tình của anh ta quá tốt khiến Quentin cảm thấy khó chịu hơn. Gã uống máu tươi xong, đôi mắt đỏ sậm nhìn chằm chằm Eglen: “Ngươi không nghĩ tới việc chạy trốn sao?”

Eglen dọn dẹp ly thủy tinh đựng máu, lắc đầu một cách kiên định: “Yang là chủ nhân của tôi. Tôi nhất định phải bảo vệ cậu ấy.”

Quentin khịt mũi một cách khinh thường: “Ngươi thật sự nghĩ như vậy à?”

“Thật.” Eglen kiên nhẫn trả lời gã, nói xong anh ta mới quay người rời đi.

Quentin: “...” Bị khế ước còn trung thành? Tự do đâu? Tự trọng đâu?

Đây chắc là kiểu bị tẩy não điển hình!

Bởi vì bị con người nuôi từ nhỏ đến lớn...

Gã tức giận đấm lên mặt bàn, tất cả đều là do con người bỉ ổi kinh tởm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.