Ash và Sigourney cùng nhau rời khỏi thế giới tinh thần.
Vào lúc mở mắt ở hiện thực, cậu nhìn thấy Sigourney trước mặt cũng đồng thời mở mắt ra.
“Đổi lại rồi ư?” Cậu cúi đầu nhìn cơ thể của mình và có chút tiếc nuối, kết quả vẫn không thể nhìn thấy dáng vẻ tinh linh của Sigourney.
Lúc này bọn họ đã ở bên ngoài trận pháp ánh sáng và được một lá chắn bảo vệ.
Khỏi cần nghĩ cũng biết chắc chắn là sau khi Sigourney đưa cậu ra bên ngoài trận pháp mới đi vào thế giới tinh thần của cậu thông qua khế ước, giúp cậu tiêu diệt ác quỷ.
“Cần nghỉ ngơi nữa không?” Sigourney vốn ngồi dựa vào thân cây, lúc này anh đứng lên nhìn về phía sâu trong khu rừng: “Chúng ta đã vượt qua cái bẫy hiểm ác nhất, chắc kế tiếp sẽ không có gì đáng lo nữa.”
Ash ngồi ở bên cạnh anh cũng đứng dậy theo: “Tôi nghỉ đủ rồi.”
Tuy ở thế giới bên ngoài chỉ mới trôi qua một lát, nhưng trong giấc mơ của ác quỷ cậu đã thực sự trải qua hơn một tháng. Cậu không chỉ nghỉ ngơi đầy đủ, hơn nữa...
Cậu nghiêng đầu một cách khó tin: “Tôi đã là phù thủy tập sự cấp cao.”
Lúc bắt đầu đi học bắt đầu, cậu luôn cố gắng cấu tạo mô hình pháp thuật trong thế giới tinh thần. Cấu tạo mô hình cần có tri thức thì mới có thể hiểu rõ quy tắc, cậu đã hiểu rõ nó như lòng bàn tay.
Nhưng sau khi bất kỳ một mô hình pháp thuật nào được dựng thành công thì đều sẽ phản ứng và cải tạo thế giới tinh thần, dần dần nâng cao trình độ của phù thủy.
Pháp thuật bậc không cũng vậy.
Sau khi cấu tạo một mô hình pháp thuật bậc không, thế giới tinh thần của con người bình thường sẽ có kỳ phát triển kéo dài hai tuần, trong quãng thời gian đó, thế giới tinh thần sẽ thay đổi và không ổn định, tốt nhất là đừng nên cấu tạo mô hình tiếp theo trong lúc ấy, bằng không sẽ ảnh hưởng đến quá trình phát triển của thế giới tinh thần.
Bởi vậy dù Ash đã hiểu rõ những mô hình pháp thuật khác, nhưng cậu cũng phải kiên nhẫn chỉ cấu tạo một cái rồi chờ đợi kỳ phát triển trôi qua và lại cấu tạo một cái khác.
Dựa theo tốc độ bình thường, còn một khoảng thời gian ngắn nữa thì cậu mới có thể trở thành tập sự cấp cao.
Nhưng trong “giấc mơ” ác quỷ dựng nên, cậu vẫn giữ vững thói quen tập trung cấu tạo mô hình pháp thuật mỗi ngày trong tù. Cậu vốn cho rằng đó chỉ là ảo ảnh, nhưng không ngờ rằng bây giờ về đến hiện thực thành quả cậu ngồi thiền trong “giấc mơ” vẫn giữ nguyên.
“Cấu tạo mấy mô hình rồi?” Sigourney hỏi.
Cấu tạo nên sáu cái là tập sự cấp cao. Nhưng Sigourney cảm thấy Ash không chỉ dừng lại ở đó.
Quả nhiên Ash ngoan ngoãn nói ra đáp án: “Chín cái.”
Sức chịu đựng và độ bền của thế giới tinh thần khi đã cấu tạo chín mô hình pháp thuật bậc không đã có thể giúp phù thủy cấu tạo mô hình pháp thuật bậc một rồi.
Nói cách khác Ash đã tiến thêm một bước, trở thành phù thủy chính thức.
Tính từ lúc Ash bắt đầu học, tốc độ phát triển thế này có thể khiến cả đống người trầm trồ.
Có lẽ phù thủy vương tọa cũng muốn nhận cậu làm học trò.
Mà liên minh thần bí chỉ ước gì có thể giết cậu gọn lẹ.
Sigourney hứng thú cong khóe môi: “Ác quỷ mê hoặc lòng người, nó được trời ưu ái sức mạnh tinh thần. Cậu bị nó kéo vào giấc mơ, đó cũng là quá trình cậu và nó đấu sức mạnh tinh thần với nhau. Con người trưởng thành nhanh nhất trong cuộc chiến, sức mạnh tinh thần của con người cũng vậy.”
Ash sực tỉnh, cho nên ác quỷ đã gây áp lực và kích thích thế giới tinh thần của cậu, từ đó khiến sức mạnh tinh thần của cậu lớn mạnh ư?
“Cậu có thể thử cấu tạo mô hình bậc một.” Sigourney nhìn cậu: “Có nghĩ ra pháp thuật nào chưa?”
Ash khẽ gật đầu: “Tia suy yếu.”
“Pháp thuật thuộc hệ gọi hồn à?” Sigourney nhíu mày: “Một pháp thuật tương đối khó trong pháp thuật bậc một. Cậu có chuẩn bị gì chưa?”
Ash tiếp tục gật đầu: “Có. Tôi đã nghiên cứu kết cấu quy tắc của nó.”
Sigourney vốn nghĩ rằng Ash không đến học viện sẽ không được giáo viên giảng dạy nên chỉ có mình anh là có thể chỉ bảo một chút: “...” Vừa khéo giảm bớt việc.
Có học trò như thế thì hãnh diện thật đấy, nhưng học sinh thông minh quá mức nên hoàn toàn không tìm thấy cơ hội chỉ dạy.
Sigourney đã cảm nhận sớm vấn đề buồn rầu mà sau này giáo viên của Ash sẽ phải đối mặt.
“Đi thôi.” Anh chọn một hướng và bước đi.
Nhưng mới đi một bước, lưng anh bỗng dưng trở nên nặng, một thằng nhóc cao gầy nhảy lên lưng anh, hai tay vòng lấy cổ hai chân kẹp lấy eo anh, động tác thành thạo lưu loát, không thể nào tự nhiên hơn.
Sigourney: “...” Sao mình không tránh?
Không, căn bản anh còn không phát hiện.
Đến khi người nằm trên lưng anh thì anh mới nhận ra.
Đây là lần thứ mấy anh mất cảnh giác với Ash rồi?
Tậm trạng của Sigourney trở nên phức tạp.
“Sigourney?” Ash tựa vào vai anh, cười cong mắt hỏi: “Chúng ta vẫn đi thế này đúng không?”
“...” Sigourney im lặng một lúc lâu mới nói: “Ừ.”
Anh cõng Ash nhanh chóng chạy vào khu rừng.
Vượt qua ải khó ác quỷ, con đường kế tiếp quả nhiên thuận lợi hơn, tầng tầng lớp lớp bẫy rập đều bị Ash phát hiện và bị Sigourney bạo lực phá hủy, không hề mang đến một chút phiền phức nào cho hai người.
Hai người ra khỏi khu vực rừng thủy tinh màu xám nhanh như chớp, sau đó cả hai đi đến một khu vực không có gì cả.
Không có gì cả theo đúng nghĩa đen.
Đây là một mảnh đất rộng lớn hình tròn, không có một ngọn cỏ, một lớp tuyết dày phủ trên mặt đất phản chiếu ánh sao trên bầu trời đêm, trắng tinh tĩnh lặng. Nếu như nơi này không nằm giữa khu rừng thủy tinh, Ash gần như cho rằng nơi này chính là quảng trường trong vương thành.
Nhưng Sigourney lại nói với cậu là “Đến rồi“.
Đến chỗ nào? Tháp phù thủy của Rachel ư?
Không gian trước mặt trống trải, tháp ở đâu ra?
Ash thắc mắc: “Lại là trận pháp ảo giác à?” Có kết giới che đậy tầm nhìn của họ chăng?
Sigourney cõng cậu đi đến giữa đống tuyết: “Tháp ở dưới đất.”
“Dưới mặt đất?”
“Tháp phù thủy của Rachel xây ngược dưới lòng đất.” Sigourney nhớ lại lối vào tháp từ trong ký ức xa xưa, anh bước từng bước chính xác như dùng thước đo: “Đi vào từ chỗ này.”
Ash nhanh chóng chấp nhận sự thật tháp phù thủy vẫn có thể xây dưới lòng đất, cậu nhìn chằm chằm dưới chân Sigourney, nhỏ giọng nói: “Tôi không cảm thấy nguy hiểm.”
Cậu hơi chần chờ, đây chính là tháp phù thủy của Rachel đấy, vì sao cậu lại cảm thấy an toàn?
Sigourney suy tư gật đầu, anh nhanh chóng dùng gió lốc cỡ nhỏ cuốn đi tầng tuyết ở một vùng để lộ một tầng băng cổ màu xanh thẳm và một cánh cửa kim loại được khắc trên tầng băng.
Cửa không lớn, Sigourney cõng Ash thì rất khó hành động.
Ash cũng chú ý đến chuyện này, cậu tự giác nhảy xuống đặt chân lên tầng băng: “Chúng ta vào không?”
Sigourney đưa tay mở cửa kim loại, anh mở nó khá dễ dàng, người không biết có lẽ sẽ coi rằng đây chỉ là một cánh cửa bình thường. Nhưng trên thực tế, trên cửa có khắc pháp thuật trí mạng, trong khoảng khắc tay Sigourney chạm vào, nó lập tức mất tất cả tác dụng phong ấn và ngăn cản.
Cũng chỉ có Sigourney mới có thể giải quyết dễ dàng như thể.
Sau khi mở cửa kim loại ra, một bậc thang đen kịt kéo dài xuống phía dưới xuất hiện, tất cả những gì mắt thấy chỉ là một lối đi sâu hun hút.
Sigourney tiến lên một bước đặt chân lên bậc thang, dùng hành động để trả lời câu hỏi của Ash.
“Chúng ta không đợi chú Mon sao?” Ash kinh ngạc.
“Anh ta là người chuyên nghiệp.” Sigourney nghiêng đầu: “Không chừng anh ta đang đợi chúng ta ở bên dưới.”
Đồng thời anh nắm lấy tay Ash.
“Theo tôi.”
Nếu không thể cõng, vậy thì chỉ có thể dùng cách này để tránh cho Ash bị lạc thôi.
“Nắm chặt.” Anh lại cường điệu lần nữa.
Hai lúm đồng tiền cạn xuất hiện trên mặt Ash, cậu siết chặt năm ngón tay nắm tay anh, đi sau lưng anh tiến vào lối vào, cánh cửa kim loại phía trên lại đóng lại.
Từng chiếc đèn treo tường hai bên lối đi lần lượt phát sáng, chiếu sáng không gian sâu thẳm trống vắng.