Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công

Chương 97: Chương 97: Tụ họp




Thời gian trong tháp phù thủy đã mất đi chủ nhân như ngưng đọng.

Ánh đèn pháp thuật mờ nhạt thăm thẳm sáng lên chiếu xuống bậc thang, hai bóng người một trước một sau không nhanh không chậm tiến về phía trước, ánh đèn khiến hai cái bóng dưới chân như hòa làm một.

“Chỉ có một ác quỷ trước đó thôi sao?” Ash vừa lên tiếng, giọng cậu lập tức vang vọng trong không gian trống trải tĩnh lặng: “Liệu chú Mon có gặp ác quỷ hay không?”

Sigourney không trả lời trực tiếp, anh nói sang chuyện khác: “Ác quỷ đến Ilov với dạng cái bóng, cần con người triệu hồi hoặc là hiến tế. Chúng nó thích linh hồn của con người, ác quỷ tham lam, độc chiếm, coi đồng loại là đối thủ cạnh tranh, trong cùng một địa bàn hai ác quỷ rất khó sống chung với nhau.”

Ash hiểu ý anh là chú Mon sẽ không gặp phải ác quỷ.

Bọn họ đi một đoạn bậc thang, cuối cùng họ thấy một cánh cửa lớn trên vách tường đá ở góc rẽ hành lang.

Sigourney lại không để ý đến cánh cửa này, anh tiếp tục đi xuống dưới.

Bọn họ đến đây vì khế ước, đương nhiên mục đích của họ là thư viện và phòng thí nghiệm của Rachel, hai nơi này đều nằm ở đỉnh tháp phù thủy. Toà tháp phù thủy này cắm ngược xuống đất nên hai người phải tiếp tục đi xuống.

Ash không chút do dự đi theo sau Sigourney, nhưng mới vừa vượt qua cánh cửa này, cậu chợt nghe thấy có tiếng bước chân vội vàng phát ra từ trong cánh cửa.

Cậu nghe thấy, đương nhiên Sigourney cũng nghe thấy.

Sigourney dừng chân lại, anh dùng một chút sức kéo Ash ra sau lưng mình và trở thành người cách cánh cửa gần nhất.

Ash ngoan ngoãn đứng sau Sigourney, bây giờ cậu hoàn toàn không đủ mạnh, toàn là nhờ Sigourney bảo vệ cậu trong khu rừng thủy tinh nguy hiểm này. Cậu nhìn chằm chằm bóng lưng cao gầy của Sigourney, trong đôi mắt nhạt màu là sự quyết tâm, chuyện này sẽ không kéo dài quá lâu.

Cậu vẫn luôn cố gắng.

Chẳng bao lâu nữa là cậu có thể trở thành một phù thủy chính thức, mặc dù chỉ là phù thủy cấp thấp nhưng cậu vẫn đang tiến về phía trước.

Rất nhanh tiếng bước chân rõ ràng đã đến gần cửa.

Nhịp bước và sức bước chân hình như rất quen thuộc.

Sigourney và Ash nhạy bén nhận ra điều này nên cả hai đều hơi thả lỏng một chút, ánh mắt dừng trên cánh cửa bị mở ra...

“Chú Mon!”

“Mon.”

Hai người không nghe lầm, tiếng bước chân hoàn toàn thuộc về Mon đã bị chia tách với họ.

“Sigourney, Ash? Là hai người à.” Mon nhìn thấy bọn họ thì cười: “Biết ngay mà, lúc nãy tôi mới nghe thấy có ai đó nhắc đến tên tôi.”

Sắc mặt Sigourney lạnh nhạt, nếu không nhìn kỹ thì có lẽ sẽ không phát hiện cái cong môi ôn hòa của anh.

Ash thì rất vui vẻ: “Chú Mon, Sigourney nói chú rất chuyên nghiệp, quả nhiên chú không có việc gì!” Nói xong, cậu lại kéo tay Sigourney: “Sigourney, anh nói biết đâu chú Mon đang chờ chúng ta ở đây, chú ấy ở đây thật.”

Mon đi ra khỏi cửa, anh ta nghe thấy Ash nói vậy thì sửng sốt một chút, sau đó Mon nhìn về phía Sigourney, bật cười ranh mãnh: “Ấy chà, không ngờ cậu tin tôi như vậy cơ đấy. Thụ sủng nhược kinh, thụ sủng nhược kinh.” (Thụ sủng nhược kinh = được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương/khen/tin tưởng vừa mừng lại vừa lo. Khong tim duoc tu thay the, tuc vl)

Sigourney vừa gặp mặt Mon đã bị Ash bán đứng: “...” Không có sủng, cảm ơn.

“Hay vào đây nghỉ ngơi trước đi?” Mon chỉ chỉ vào trong cửa: “Tôi còn nhặt được hai nguyên liệu thí nghiệm, là thú nhân loài rắn mà bạn tôi nói và một phù thủy. Nhưng mà cả hai đều đang hôn mê chưa tỉnh.”

“Có những người khác vào đây rồi à?” Sigourney hỏi.

“Không, tôi nhặt được hai người đó trên đường đến đây.” Được bất đắc dĩ gãi đầu: “Còn cứu được, nếu để mặc họ ở bên ngoài thì không chừng hai người này chết chắc. Tôi thấy hai người này rất trẻ, gặp tôi là cũng có duyên nên không nỡ mặc kệ.”

Sigourney không hề bất ngờ, Mon trông có vẻ cao lớn vạm vỡ thế thôi, trên thực tế anh ta rất mềm lòng. Chẳng phải lúc trước anh đã bị Mon đào được và thấy có duyên nên đã nhiệt tình chăm sóc trị thương cho anh đó sao?

Nếu lòng dạ của Mon sắt đá một chút thì sẽ không có một quỷ hút máu Sigourney tồn tại.

“Vào xem thôi.” Sigourney ra hiệu Mon dẫn đường: “Để bọn họ ngủ thêm một lát đi, tôi dẫn anh đi xem tài liệu lịch sử của Rachel.”

Đôi mắt của Mon lập tức sáng lên, người đàn ông đẹp trai kiểu ông chú lúc này đầy hưng phấn, trông cực kỳ ngốc nghếch. Anh ta cũng không lề mề nữa: “Đi theo tôi.”

Mon xoay người quay về cánh cửa nhỏ lúc nãy.

“Hai người vào đường nào vậy?” Anh ta vừa đi vừa hỏi: “Bậc thang lúc nãy hả? Phía trên là cửa vào à?”

Ash vừa quan sát khung cảnh xung quanh vừa đáp: “Đúng vậy. Chú Mon thì sao? Sau khi tách ra chú vẫn ổn chứ?”

Mon sảng khoái nói: “Cũng ổn. Khu rừng thủy tinh không có Rachel chẳng thể xếp vào mười di tích nguy hiểm nhất tôi từng đến.” Trước kia anh ta không dám đến hoàn toàn là do kiêng kị lão điên Rachel.

“Tôi tới từ dưới lòng đất, gặp không ít chướng ngại, nhưng mà không thành vấn đề gì.” Mon nói: “Khoảng nửa đường tôi gặp được thú nhân rắn và phù thủy kia. Chắc thú nhân là hộ vệ của phù thủy, có lẽ hai người họ gặp nguy hiểm gì đó nên lúc ấy thú nhân biến thành hình thú, quấn lấy phù thủy tránh dưới đất, đáng tiếc cả hai kiệt sức nên ngất xỉu.”

“Sau khi vào tháp tôi tới đây đầu tiên. Phòng này nối tiếp phòng kia, chẳng khác gì cái mê cung.”

Ash gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Thứ nằm sau cánh cửa là một căn phòng trống trải không lớn, nhưng trên bốn bức tường xung quanh đều có một cánh cửa vòm. Mon dẫn họ đi qua một cánh cửa vòm, sau cánh cửa vòm lại là một căn phòng trống trải tương tự, bốn bức tường xung quanh cũng có cửa vòm.

Nếu như cả tầng này đều toàn là những căn phòng thế này, vậy gọi nó là mê cung cũng không đủ.

“Nơi này là nơi Rachel giam giữ nguyên liệu thí nghiệm bình thường.” Sigourney nói: “Nguyên liệu được mua sẽ được đưa đến đây để nuôi.”

Mon lắc đầu: “Rachel đúng là lão điên.”

Nhiều người biết Rachel đang làm thí nghiệm điên rồ, nhiều người không thích, xem thường thậm chí căm hận hành vi của Rachel.

Nhưng gần như không ai đứng ra ngăn cản lão.

Bao gồm cả vương tọa cũng không.

Mon thở dài, anh ta cũng không.

Rachel quá mạnh, đối đầu với lão e là ngay cả đường chết cũng không có. Không ai muốn tự dưng đưa nguyên liệu tới cửa cho Rachel.

Anh ta đưa tay vỗ vai Sigourney: “Không biết cậu và ngài Nance làm thế nào, nhưng... làm đỉnh lắm.”

Ash tận mắt chứng kiến Sigourney kết liễu Rachel cũng hãnh diện cười cong mắt: “Đúng vậy! Siêu đỉnh!” Trong đôi mắt lãng mạn hóa của Ash được anh hùng cứu mỹ nhân vào đêm đó, hình ảnh Sigourney lạnh lùng cắt đứt cổ Rachel dưới ánh trăng, mỗi một cái động tác đều xinh đẹp tuyệt đỉnh đến mức có thể chụp lại để cất giữ như kho báu.

Sigourney: “...” Anh dám khẳng định đỉnh của Ash khác hẳn đỉnh của Mon.

Mon không dẫn bọn họ đi bao xa, lúc trước anh ta chỉ quanh quẩn gần cửa, bằng không thì anh ta cũng sẽ không nghe thấy tiếng vọng lúc nói chuyện của Ash và Sigourney.

“Đó, là hai người đó đó.” Sau khi vào một căn phòng, Mon chỉ vào một góc tường: “Thú nhân kia vẫn chưa biến về.”

Nhờ Mon nói vậy nên khi Ash nhìn thấy một con trăn rừng màu xanh sẫm to lớn quấn lại như một ngọn núi nhỏ và một phù thủy trẻ tuổi bị trăn rừng cuộn lấy thì cũng không kinh ngạc.

Hai người này đến đây theo đám người vương tọa Trắng Xám, như lời bạn của Mon miêu tả, thú nhân trăn rừng bị áp giải đến đây, vậy có nghĩa người này là nguyên liệu thí nghiệm. Mà thân phận của phù thủy này thì khó nói.

Có thể phù thủy này là chủ nhân của thú nhân trăn rừng, hai người đều bị bắt cóc và bán. Cũng có thể phù thủy này là người phụ trách vận chuyển có giao dịch với Rachel, thú nhân trăn rừng bị phù thủy khống chế nên mới không thể không bảo vệ phù thủy.

Nhưng bây giờ ba người không cần thiết phải biết rõ ràng tình huống của hai người này.

Cứu thì cứu, chỉ cần hai người này đừng quấy rầy mục đích chuyến đi này của họ. Cùng lắm sau khi ba người đạt được mục đích thì sẽ gọi hai người này tỉnh, đến lúc đó đường ai nấy đi, ít nhất đường trở về sẽ dễ dàng hơn đường lúc đến nhiều.

Mon dứt khoát lấy thuốc phép ra để một người một rắn hít một hơi, sau đó anh ta phủi tay: “Chúc hai người có một giấc mơ đẹp.”

Anh ta quay người nhún vai với Sigourney và Ash: “Được rồi, chúng ta đi tiếp chứ?”

Sigourney gật đầu.

Cuối cùng cũng có thể giải mã câu đố về khế ước. Anh cụp mắt nhìn vị trí dấu ấn trên cánh tay trái.

Lúc nào dấu ấn cũng ấm áp giống như là nhiệt độ cơ thể của thiếu niên.

Nếu như không có dấu ấn này, không có khế ước này, có lẽ Ash vẫn còn ở thôn Dogo, mà anh...

Dường như anh lại nghe thấy tiếng Bart lầm bầm “Cố gắng, sống sót” quanh quẩn bên tai. Sigourney chợt cười cười, từ lúc nào mà sống sót đã không còn là một nhiệm vụ khô khan nhàm chán nữa?

Sống sót rất tốt.

Bây giờ anh cảm thấy như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.