Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công

Chương 145: Chương 145: Sinh vật ma pháp ở đâu






Editor: Nam Cung Băng Huyên.

Chương 145: Sinh vật ma pháp ở đâu.

***

Sau khi rời khỏi di tích thì Ash và mọi người không ra khỏi Vực Thẳm ngay lập tức. Cả bọn đang muốn dựng lều ma pháp gần đó để nghỉ qua đêm.

Con chuột Tiểu Kim vẫn đang ngoan ngoãn nằm trên vai Jain.

Nó rất muốn xuống khỏi đó để chạy sang Ash, hoặc quỷ hút máu đã giúp nó lúc nãy cũng được. Thế nhưng nó không dám nói. Nó sợ Jain hiểu nhầm rằng nó không thích hắn rồi hắn sẽ nổi giận mà đánh nó... Ừm, tuy rằng đúng là nó không thích hắn thật.

Tiểu Kim không nói muốn xuống nên Jain cũng không thể xách nó xuống. Hắn lo rằng nó sẽ nghĩ là hắn ghét bỏ nó rồi lại khóc tức tưởi cho xem.

Jain theo thói quen tránh đám người Ash một khoảng xa. Thế nên Tiểu Kim chỉ có thể vừa nằm trên vai hắn vừa nhìn cái khoảng cách xa xôi ấy, bây giờ nó có muốn dùng ánh mắt để xin Ash, Sigourney hay Lan giúp đỡ cũng không được rồi.

Dẫn đến cảnh tinh linh ánh trăng thì ngồi cứng ngắc như một pho tượng, còn linh hồn con chuột thì cứng đờ trên vai hắn, thật sự trở thành "chuột hamster kinh hoảng.jpg".



Cách đó không xa, Ash đang ngồi trước lều ma pháp của mình quan sát cả hai. Cậu cảm thấy họ thật sự rất đáng yêu, cậu không nhịn được mà vùi mặt vào vai Sigourney, thì thầm để tránh cho Jain nghe thấy: "Tốt quá rồi."

Mặc dù chỉ là tạm thời, nhưng để một tinh linh và một linh hồn gác lại nỗi đau cũng là một chuyện rất tốt rồi.

Dù Ash vẫn cảm thấy lòng mình ngứa ngáy mỗi khi nhớ đến đôi mắt to của Tiểu Kim, nhưng cậu tự kiềm chế chính mình, giao nhiệm vụ chăm sóc nhóc chuột cho Jain.

Mặt Sigourney bị những sợi tóc mềm mại nhẹ nhàng cọ vào, cơn ngứa như lan cả vào lòng anh.

"..." Anh phát hiện, gần đây Ash làm mấy cái hành động nhỏ càng lúc càng nhiều. Lúc trước cậu còn len lén nhìn sắc mặt của anh trước khi làm, nhưng dần dà tên nhóc này càng lúc càng tự nhiên, không thèm che giấu gì nữa hết.

Anh khẽ nghiêng đầu đi một cách không được tự nhiên, nhưng vẫn không tránh khỏi Ash.

Mon thì đang nhỏ giọng trao đổi gì đó với Lan. Một phù thủy cổ đại còn đang sống sờ sờ hiện diện ngay trước mặt mà anh ta có thể nhịn đến bây giờ thì đúng là không dễ dàng gì.

Một lát sau, anh ta và Lan tới ngồi cùng Ash, Lan lại bay lên vai cậu.

Mon đề cập đến một vấn đề về lịch sử: "Lan và Tiểu Kim đều đã xuất hiện, vậy thì bình nguyên xảy ra cơn bão nguyên tố chính là bình nguyên Đoạn Hà sao?"

Sigourney thờ ơ: "Ừ."

Bình nguyên, cơn bão nguyên tố, vành đai chết chóc...

Rất dễ để xâu chuỗi chúng lại với nhau.

"Cậu từng đến bình nguyên Đoạn Hà chưa?" Mon hỏi: "Tôi đã từng đến đó. Ngoại trừ không có phép thuật, điều kiện lạc hậu ra thì chỗ ấy nhìn không khác gì Ilov." Anh ta hồi tưởng lại: "Người ở đó trông cũng giống như chúng ta. Bởi vì không tồn tại phép thuật nên cũng không có sinh vật ma pháp..."

"Bởi vì bản thân những người ở đó chính là sinh vật ma pháp rồi." Sigourney cắt ngang anh ta.

"Đúng, đúng vậy đó." Mon nhún vai: "Nhưng điều gì đã xảy đến với những sinh vật ma pháp đã đi vào bình nguyên năm đó?"

Dù gì thì đó cũng là nơi đã từng hội tụ gần như tất cả sinh vật ma pháp trên toàn Ilov!

Cơn bão nguyên tố xảy ra trên bình nguyên và nhốt tất cả bọn họ lại ở trong đó.

Từ đó về sau, sinh vật ma pháp trên khắp Ilov giảm mạnh, thế lực của họ cũng suy yếu, nhờ vậy con người mới chiếm lợi thế trong cuộc chiến, cuối cùng thành công thống trị cả Ilov.

Những sinh vật ma pháp bị vây trong vùng bình nguyên giờ đã ra sao rồi?

Bây giờ bình nguyên Đoạn Hà đã rộng mở, thế nhưng trong đó chỉ toàn là con người, không thấy bất kì một loài rồng, tinh linh, quỷ hút máu, thú nhân, ma thú hay sinh vật ma pháp nào khác. Họ đã đi đâu hết rồi?

"Hay là sinh vật ma pháp không thể sống được ở vùng đất cấm pháp thuật?" Sigourney vẫn mang vẻ mặt lạnh nhạt như muốn nói "Đã nhiều năm như vậy, chắc chết hết rồi".

Mon bất đắc dĩ nhìn anh: "Tuy lời cậu nói rất có lý, nhưng cũng có thể nghĩ theo hướng: Liệu có phải những người hiện đang sống ở bình nguyên Đoạn Hà chính là hậu duệ của những sinh vật ma pháp bị nhốt kia hay không? Cậu nghĩ xem, lúc ấy không chỉ có sinh vật ma pháp bị nhốt mà còn có con người nữa đúng không?"

Hai giống loài kết hợp, tạo nên đời sau là con người, đồng thời lại có thuộc tính của sinh vật ma pháp chăng?

Ash – dân bản địa bình nguyên Đoạn Hà – có khả năng có một tổ tiên là sinh vật ma pháp - Erwin, cảm thấy chấn động vì phỏng đoán của chú Mon: "Nhưng giữa sinh vật ma pháp và con người lại có... có..."

"Cách li sinh sản." Sigourney lạnh nhạt tiếp lời.

(Cách li sinh sản là các trở ngại trên cơ thể sinh vật (trở ngại sinh học) ngăn cản các cá thể giao phối với nhau hoặc ngăn cản tạo ra con lai hữu thụ.)

Ash khẽ gật đầu.

Đây chính điều mà mỗi người trên Ilov đều biết.

Bằng không, nếu như con người và sinh vật ma pháp kết hợp với nhau có thể sinh ra con lai thì thí nghiệm của Rachel đã thành công từ lâu rồi. Khi đó sẽ không có những sinh mạng mất đi do thí nghiệm thất bại và lão phù thủy kia cũng sẽ không nhắm đến Ash.

Đương nhiên Mon cũng biết điều này, nhưng biết đâu...

"Không phải điều điện ở đó rất đặc biệt sao?" Anh ta nhún vai: "Trong hoàn cảnh bị cô lập mấy ngàn năm, hoàn toàn cấm pháp thuật, đây chính là một môi trường mà chúng ta hoàn toàn không cách nào mô phỏng. Có kỳ tích xảy ra ở trong đó cũng là chuyện bình thường đúng không?"

Ash vốn trước giờ không rõ huyết thống của mình: "Hình như..." Hơi có lý thì phải?

Sigourney xùy cười một tiếng, tiến lại gần bên tai cậu, dùng âm lượng vô cùng nhỏ nói: "Nhất định là cậu mang dòng máu quái vật khổng lồ rồi."

Ash hoàn toàn không hiểu quái vật khổng lồ trong lời anh có nghĩa là gì, cũng không hiểu ẩn ý trào phúng sau câu nói của anh.

Mon cực kỳ bén nhạy với những điều anh ta không hiểu rõ, dù Sigourney đã hạ thấp giọng nhưng Mon vẫn nghe ra được từ quái vật, anh ta hăng hái: "Quái vật khổng lồ? Đó là gì vậy?" Vậy mà anh ta lai chưa từng nghe về loài này.

Sigourney không để ý đến Mon.

Lan giải thích: "Trước đây có một loại sinh vật ma pháp. Chúng nó cực kì khỏe nhưng não lại nhỏ, trí tuệ không cao và thường bị loài khác nô dịch. Bởi vì chúng không có văn hóa đặc trưng nên chắc cũng không được ghi lại nhiều trong các tài liệu."

Ash chớp mắt mấy cái, rốt cuộc cũng hiểu ra Sigourney đang trêu cậu là không có đầu óc.

Đôi mắt Mon tỏa sáng gật đầu, thì ra là thế, hèn gì anh ta chưa từng nghe qua. Vậy mà Sigourney... Mon cảm khái nói: "Sigourney, cậu biết nhiều thật đó." Một quỷ hút máu thì chỉ cần giỏi chém giết là đủ rồi, cần gì học thức uyên bác như vậy? Làm vậy rồi những phù thủy chính tông như anh ta làm sao chịu nổi?

Sigourney hơi khựng lại, khẽ hừ một tiếng, không nói thêm gì.

Từ góc độ khách quan mà nói thì chắc chắn toàn bộ sinh vật ma pháp bị kẹt lại ở bình nguyên năm đó đều đã không còn nữa.

Dưới hoàn cảnh cấm pháp thuật tuyệt đối, con người còn có thể sống như người bình thường, nhưng sinh vật ma pháp thì không may mắn như vậy.

Họ sẽ suy yếu dần rồi sau đó chết đi.

Càng không thể sinh sản được.

Gần như toàn bộ sinh vật ma pháp trên Ilov bị kẹt bên trong bình nguyên đó suốt mấy ngàn năm qua đều bặt vô âm tín, mãi đến bây giờ khi bình nguyên đã rộng mở mà vẫn không thấy tung tích gì của họ, cứ như đã biến mất khỏi thế gian này vậy.

Họ hẳn là đã bị nhốt cho tới chết trong đó.

Dù có là loài rồng mạnh mẽ, hay là tinh linh kiêu ngạo, quỷ hút máu lạnh lùng...

Nếu như không biết lời tiên tri thứ ba của Dylan dành cho người chồng Mercator thì tất cả mọi người chắc sẽ đồng ý với suy đoán hợp tình hợp lý này.

Nhưng Dylan đã nói với Mercator rằng hai người cuối cùng rồi sẽ được trùng phùng.

Dylan cũng bị nhốt bên trong bình nguyên, cho tới bây giờ vẫn chưa rõ tung tích. Để đưa ra lời tiên đoán như vậy thì hẳn là cô vẫn "còn sống". Nhưng không phải là "sống" như một người bình thường nhưng chí ít là vẫn sống.

Nếu Dylan đã vậy thì những người và các sinh vật ma pháp khác thế nào?

Hay bọn họ cũng như Dylan, dùng một phương pháp nào đó mà bọn họ chưa biết để "tồn tại"?

Nếu như bọn họ đều còn sống, cả quân đội sinh vật ma pháp cổ đại đều còn sống, vậy thì họ có khả năng quay về lục địa này hay không?

Giống như sự trùng phùng của Dylan và Mercator trong lời tiên đoán?

Chuyện này không nên nghĩ nhiều, càng nghĩ càng cảm thấy hoảng sợ.

Mon trò chuyện cùng Lan một lúc thì cảm thấy mình biết quá nhiều rồi, nhất định phải tìm người khác để chia sẻ một chút.

Thế là anh ta tìm Sigourney, còn Ash thì chỉ là trùng hợp cũng ở đấy mà thôi.

"Chuyện con người ở bình nguyên Đoạn Hà có phải là hậu duệ của sinh vật ma pháp và con người hay không thật ra không quan trọng." Mon thở dài: "Quan trọng là những sinh vật ma pháp đó đâu rồi? Còn sống hay không? Họ có quay về Ilov được không?"

Anh ta cảm giác như mình đã biết một bí mật động trời.

Liên quan đến tận thế hay đại loại vậy.

"Dylan có tiên đoán về sự hủy diệt của Ilov... Không phải là bị phá hủy bởi đội quân sinh vật ma pháp sắp trở về này đấy chứ?" Mon nghiêm nghị hẳn lên, hiển nhiên là không phải nói đùa.

"Không bị hủy diệt đâu." Trước khi Sigourney kịp mở miệng thì Lan đã chen vào trả lời một cách chắc chắn, "Mọi người đừng quên trong lời tiên tri của Dylan về sự hủy diệt của Ilov, còn nửa câu sau nữa..."

Mon sực tỉnh, nhìn sang Ash và Sigourney như Lan: "Chỉ cần hai người yêu nhau thì Ilov sẽ có thể được cứu vớt!"

Khuôn mặt của Sigourney không cảm xúc: "..." Anh vẫn giữ nguyên ý kiến ban đầu, cái thế giới mà cần phải có tình yêu để cứu vãn thì còn giữ nó làm gì nữa? Dứt khoát để nó hủy diệt luôn cho rồi.

Còn Ash thì lại nghiêm túc suy nghĩ, nơi mà cậu sinh sống từ nhỏ đến lớn đã từng có dấu vết của sinh vật ma pháp chưa nhỉ?

Ừm, không có.

Cậu khẳng định.

***

Mà tại thôn Dogo lúc này.

Aubrey cầm kiếm luyện tập với chú Derek, cậu ta lại bị đánh bay một lần nữa.

Hôm nay cậu ta đã bị đánh ngã không dưới hai mươi lần.

"Ha, chút bản lĩnh này của cháu mà muốn ra ngoài tìm Ash hả?" Derek trông cực kỳ nhẹ nhàng, ông đứng nhìn cậu ta từ trên cao và trêu chọc: "Từ trước khi Ash ra khỏi thôn thì cháu đã không phải là đối thủ của nó rồi. Bây giờ Ash ở Ilov không chừng còn tiến bộ vượt bậc, cháu còn đòi làm đại ca của nó nữa à? Ngoan ngoãn mà làm đàn em, để nó bảo kê cháu còn nghe được."

"Chết tiệt!" Aubrey bị kích thích đỏ cả mắt, lại xoay người đứng lên một lần nữa, cậu ta cắn răng, nhìn Derek một cách hùng hổ: "Cháu! Nhất định! Phải! Đè! Tên nhóc kia! Xuống đất rồi đánh nó một trận!"

Derek cũng cầm kiếm lên.

Nhưng khi Aubrey xông tới, ông nhìn vào trán Aubrey rồi bỗng nhiên sững người, hơi mất tập trung.

Cơ hội tốt!

Aubrey mừng rơn trong lòng, tấn công nhân lúc Derek đang hoảng hốt để lộ sơ hở, không hề nương tay.

Mà dù sao gừng càng già càng cay.

Derek chỉ hoảng hốt trong một cái chớp mắt thì lập tức tỉnh táo lại. Ông hơi híp mắt, động tác nhanh chóng lại mãnh liệt, trong vòng vài giây đã ấn Aubrey xuống đất lần nữa, chà vài cái thật mạnh.

"Lại lần nữa!" Aubrey cứng đầu nói.

"Chờ một chút!" Vẻ mặt của Derek có chút nghiêm túc và cẩn thận, ông nhìn vào trán của cậu ta.

Aubrey bị ông nhìn một cách kỳ quái, cậu ta vô thức đưa tay sờ đầu của mình. Cậu ta mò được hai cái sừng nhỏ hơi cứng, tuy cậu ta không cảm thấy gì nhưng rõ rành rành là chúng nó mọc ra từ da thịt cậu.

Aubrey cũng vô cùng ngạc nhiên, nhìn lại Derek: "Cái này... đây là cái gì?"

Derek tận mắt nhìn thấy hai cái sừng nhỏ màu đỏ này mọc ra từ trán Aubrey cứ như một mầm cây non mọc ra từ đất. Tuy cũng có chút hoảng hốt nhưng mặt ngoài ông vẫn ung dung trêu chọc cậu bé: "Chắc cháu sắp biến hình rồi nhỉ?"

Aubrey nhìn ông một cách sợ hãi: "Chú!" Cậu ta đang rất hoảng hốt!

"...Qua tìm Vaughn đi." Derek lúng túng giật giật khóe môi, quả quyết kéo Aubrey lên, xoa mái tóc đỏ của cậu ta rối bời rồi thuận tay che luôn cặp sừng nhỏ non nớt của cậu ta.

Gặp phải việc cần động não thì tìm thôn trưởng quả là chuẩn!

"Thật ra nhìn nó rất đáng yêu." Đi được nửa đường, ông vẫn không quên chức trách của một bậc cha chú và an ủi con trẻ một chút.

Aubrey: "..." Tất cả sự mờ mịt và hoảng loạn vì trên đầu bỗng nhiên xuất hiện một cặp sừng của cậu ta khi gặp phải bậc cha chú không đáng tin cậy như Derek thì lập tức đều tan thành mây khói.

Cậu ta muốn đánh nhau nữa ghê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.