Editor: Aminta.
Chương 144: Vương Tọa Rực Rỡ đầu tiên.
***
Thời cổ đại, phe sinh vật ma pháp dần có xu hướng bại trận, cả đội quân lui vào một vùng bình nguyên, đội quân phù thủy của con người chờ chiến đấu ngoài bình nguyên, tình hình hết sức căng thẳng.
Lúc này, Dylan cho ra ba lời tiên đoán, cũng lấy nửa linh hồn của mình tạo thành sinh mệnh luyện kim và đặt nó lại trong di tích ở Vực Thẳm.
Lịch sử mà Lan biết dừng lại ở đây.
Sau đó, cô rơi vào giấc ngủ say dài đằng đẵng.
Mà Tiểu Kim mang đến phần lịch sử sau đó...
Dylan chỉ còn lại một nửa linh hồn về đến chỗ đội quân con người.
Bởi vì cô rất khó hiểu một điều, sinh vật ma pháp rõ ràng rất mạnh, còn lâu mới bị con người áp đảo, tại sao họ phải làm ra vẻ không địch nổi con người?
Cô lại càng để ý đến lời tiên đoán “Thế giới nằm trong tay sinh vật ma pháp“.
Vì là nhà chiêm tinh, cô có năng lực kiệt xuất trong việc dẫn dắt con người đi về hướng có cơ hội chiến thắng.
Dylan là một trong những thành viên của nhóm tiên phong đi vào bình nguyên.
Mà sau khi họ vào đó không lâu, một cơn bão nguyên tố kinh khủng xuất hiện trên bình nguyên, sức mạnh của nó gần như đủ để phá hoại mọi thứ, ép buộc đội quân con người không thể không lùi ra xa mấy vạn dặm, chứ đừng nói tới chuyện vào bình nguyên để xem có chuyện gì xảy ra.
Cơn bão này kéo dài ròng rã mười năm.
Mercator bị kẹt lại ở bên ngoài và các học trò của Dylan lòng nóng như lửa đốt, nghĩ hết mọi cách cũng không thể đi vào đó.
Cơn bão nguyên tố phủ kín bầu trời giảm bớt sau mười năm, cuối cùng các phù thủy cũng có thể tới gần bình nguyên ban đầu một chút.
Nhưng lúc này họ mới ngạc nhiên phát hiện, bên ngoài bình nguyên đã hình thành một dòng sông nguyên tố vĩnh cửu, cơn bão nguyên tố vẫn hoành hành ở đó, bất kỳ ai cũng không thể vượt qua lá chắn chết chóc tự nhiên này.
Vào lúc này, Mercator cuối cùng cũng chấp nhận ông đã không còn cảm nhận được Dylan nữa.
Khế ước giữa ông và Dylan bị cắt đứt.
Thật ra từ mười năm trước, trong nháy mắt cơn bão xuất hiện, khế ước đã bị gián đoạn, ông cũng không thể cảm nhận sự tồn tại của Dylan nữa. Lúc ấy ông tự an ủi lừa gạt bản thân rằng khế ước chỉ bị gián đoạn tạm thời bởi vì dao động năng lượng của cơn bão nguyên tố quá mạnh mà thôi, nhưng bây giờ cơn bão đã lắng lại, ông đã không thể lừa gạt mình nữa.
“Lúc ấy ngài Mercator rất tuyệt vọng.” Tiểu Kim nói: “Ngài ấy tốn rất nhiều thời giản để tìm nguyên nhân tại sao lại có cơn bão nguyên tố. Thậm chí ngài ấy còn muốn đến di tích ở Vực Thẳm để tìm một nửa linh hồn của cô Dylan.” Nó mở to mắt nhìn Lan: “Nhưng ngài ấy không dám làm như vậy.”
Lời tiên đoán thứ ba của Dylan là dành cho Mercator.
“Hãy ngủ một giấc đi, khi có người đánh thức chàng khỏi giấc mộng, chúng ta sẽ có thể gặp nhau lần nữa“.
Cô đã tiên đoán mình và Mercator sẽ bị chia cách và cũng tiên đoán ngày họ trùng phùng.
Sở dĩ Mercator không suy sụp và vẫn có thể điên cuồng truy tìm mọi manh mối và hi vọng cũng là vì có lời tiên đoán này.
Nhưng đồng thời, ông cũng không dám phá hủy bất cứ sắp xếp nào của Dylan lúc trước.
Ví dụ như Lan.
Ông lo lắng nếu ông đánh thức Lan quá sớm thì sẽ làm thay đổi tương lai mà Dylan tiên đoán, khiến hai người không thể gặp lại nhau.
Về sau liệu Mercator có tìm được manh mối, phát hiện ra cái gì hay không, Tiểu Kim không biết.
Nó chỉ có thể biết một ít về hành động của Mercator khi vị chủ nhân Vincent kéo nó nói đủ thứ chuyện lúc buồn rầu.
Hơn trăm năm trôi qua, nó già, Vincent cũng già rồi.
Đã rất lâu nó không còn nghe thấy tin tức về Mercator từ Vincent. Nó hỏi Vincent, Vincent chỉ nói cuối cùng Mercator cũng bất lực, ông lựa chọn nghe lời Dylan và chìm vào giấc ngủ say. Ngủ đến khi có người đánh thức ông, ngủ đến ngày ông và Dylan gặp lại.
Về sau, tuổi thọ của nó đi đến hồi kết.
Sau khi chết, nó hóa thành linh hồn bầu bạn với Vincent.
Cho đến khi sự sống của Vincent cũng chấm dứt.
Vào buổi tối khi Vincent sắp chết, ông đã tiến hành chiêm tinh.
Nó ngồi trong góc nhà nhìn Vincent, nó trông thấy ông lão râu tóc bạc phơ chợt cười to một cách nhẹ nhõm vui sướng.
Sau đó Vincent giờ đã là một ông lão hỏi nó, Tiểu Kim à, ngươi có thể giúp ta, cô Dylan và ngài Mercator một việc không?
Nó đồng ý.
Vincent xoa xoa đầu nó: Dù chuyện này sẽ rất gian nan vất vả?
Nó vẫn gật đầu.
Nó được Vincent đưa đến Vực Thẳm, xây tổ bên cạnh di tích Dylan như một người canh mộ, trung thành không rời khỏi vị trí.
Nhưng qua một thời gian rất dài, lý trí của nó dần dần bị Vực Thẳm ăn mòn, đồng hóa.
Cứ tiếp tục như vậy thì không được.
Vincent muốn nó chuyển lời cho một nửa linh hồn của Dylan khi cô tỉnh lại.
Nó không thể nào quên.
Thế là nó tìm được một lãnh chúa linh hồn mạnh mẽ, để mặc cho lãnh chúa linh hồn nuốt chửng nó. Nó có thể tránh sự ăn mòn của Vực Thẳm bên trong cơ thể lãnh chúa linh hồn, giữ vững một chút lý trí của mình và chìm vào giấc ngủ dài dằng dặc.
Cho đến khi nghe thấy giọng của Dylan, nghe thấy tên của mình, một chút lý trí đáng khâm phục này cuối cùng cũng tỉnh lại trong cơ thể lãnh chúa linh hồn, nó phản công và nuốt chửng ý chí của lãnh chúa linh hồn đã bị Sigourney làm suy yếu hơn phân nửa.
Ash nghe Tiểu Kim kể, bỗng nhiên cậu rất muốn xoa xoa đầu con chuột này.
Con chuột trông sợ đến chết này làm thế nào để cản lại lãnh chúa linh hồn, trơ mắt nhìn nó ăn mình?
Làm thế nào để giữ lý trí, không để bản thân bị lãnh chúa linh hồn dung hợp?
Có lẽ lãnh chúa linh hồn biết nửa vời về di tích Dylan, nghĩ lầm di tích có thể khiến người ta có được tất cả là do ký ức mơ hồ của Tiểu Kim trong cơ thể nó.
Bởi vì cuối cùng cũng sắp hoàn thành yêu cầu của chủ nhân mà nó có vẻ vô cùng nhẹ nhõm và thỏa mãn, con chuột nằm trên lòng bàn tay Mon, nghiêm túc chuyển lời của Vincent từ ngàn năm trước: “Chủ nhân nói, ông ấy vẽ nơi ngài Mercator ngủ say trên bức bích họa trên cổng học viện. Ông ấy chân thành mong chờ hai người có thể sớm gặp lại nhau.”
“Học viện?” Ash chớp mắt mấy cái: “Bích hoạ?” Hình như cậu liên tưởng đến điều gì đó.
Tiểu Kim nghiêng đầu một chút: “Tôi chưa nói hả? Chủ nhân là Vương Tọa Rực Rỡ, ông ấy thành lập học viện Rực Rỡ.” Bất chợt nó trợn to mắt: “Bây giờ học viện này còn không? Vẫn còn chứ?”
Ash ngây người một hồi lâu mới lẩm bẩm: “...Vẫn còn.”
Sigourney cũng thoáng hít sâu một hơi, vô cùng kinh ngạc.
Vương Tọa Rực Rỡ?
Chẳng lẽ Vincent chính là Vương Tọa Rực Rỡ đầu tiên?
Học trò của Dylan là Vương Tọa Rực Rỡ đầu tiên?
Ash nói: “Tôi chính là học sinh của học viện Rực Rỡ.”
Tiểu Kim vội hỏi: “Bức bích hoạ vẫn còn chứ? Bích họa trên cổng học viện đó?”
Là bức bích họa vẽ bầu trời đêm đầy sao, bên trong ẩn giấu sáu chữ “Học viện phù thủy Rực Rỡ” đó sao?
Là bức bích họa nhìn lâu sẽ choáng váng trong truyền thuyết đó sao?
Là bức bích họa trở thành lịch sử đen của Elena khi còn bé đó sao?
Ash gật đầu: “Còn.” Nghĩ một hồi, cậu lại bổ sung: “Rất đẹp.”
Nếu như linh hồn có nước mắt, như vậy bây giờ Tiểu Kim sẽ chảy nước mắt lã chã, nó dùng đôi mắt lấp lánh nhìn Ash: “Là Vincent vẽ đó! Đương nhiên là đẹp!”
Cuối cùng Ash không nhịn được nữa, cậu vươn tay ra nhẹ nhàng sờ đầu nó.
“Như vậy, bên trong bức bích họa đó ẩn chứa bản đồ tìm đến Mercator đúng không?” Mon tiện thể đặt con chuột vào lòng bàn tay Ash: “Qua rất nhiều năm rồi mà vẫn chưa ai nhìn ra thông tin ẩn chứa trong bức bích họa, liệu chúng ta nhìn hiểu được không?”
“Được.” Lan bỗng nhiên mở miệng, nói một cách chắc chắn: “Vincent là học trò của ta mà.”
Là giáo viên, sao có thể không hiểu nổi tác phẩm của học trò mình?
Mon nở nụ cười: “Vậy còn chờ gì nữa? Về vương thành Rực Rỡ thôi. Không nên để lời chúc phúc tốt đẹp của một học trò dành cho giáo viên của mình chờ đợi thêm nữa.”
...
Bọn họ trở về theo đường cũ, giữa đường họ gặp Jain.
Hắn đã điều chỉnh xong cảm xúc, trở về với vẻ lạnh lùng hờ hững lần nữa.
Tiểu Kim ngồi trên một bên vai khác của Ash, đôi mắt to nhìn tinh linh vô cùng đẹp nhưng khí thế lạnh thấu xương, nó sợ hãi mở miệng nói: “Xin chào, tôi tên Tiểu Kim, chủ nhân của tôi là Vincent, ông ấy rất mạnh.”
Jain vô thức thì thào: “Vincent?”
“Vincent là...” Là nhà chiêm tinh ưu tú nhất, là một trong các Vương Tọa trong hiệp hội phù thủy, là lãnh chúa của vương tọa Rực Rỡ...
Nhưng Vincent đã không còn nữa.
Người để nó cáo mượn oai hùm nay đã không còn nữa.
Tiểu Kim ngơ ngác nhìn Jain, hình như cuối cùng nó cũng ý thức rõ ràng chuyện này, sau khi căng thẳng hoàn thành nhiệm vụ của chủ nhân, tinh thần nó trở nên thả lỏng, cảm xúc yếu đuối nhân cơ hội này để xâm chiếm, nó sững sờ rất lâu, sau đó bật tiếng khóc.
Nó không có nước mắt, nhưng hai cái móng vuốt nhỏ một mực lau mắt, phát ra tiếng khóc cực kỳ đau thương.
Ash giật mình, muốn giơ tay vuốt ve an ủi nó, thế nhưng một bên vai khác của cậu có Lan, cậu không thể nào làm động tác này.
Đang lúc vội vã, một cái tay từ bên cạnh vươn ra, vuốt ve cơ thể mập mạp của nó từ đầu đến đuôi, động tác cực kỳ nhẹ nhàng nhưng lại rất đáng tin cậy.
Tiểu Kim nhìn người vuốt ve nó qua kẽ hở móng vuốt, nó nghẹn ngào một tiếng, nói đứt quãng: “Cám, cám ơn anh.”
Nếu như không nhờ quỷ hút máu xinh đẹp này giúp nó làm suy yếu lãnh chúa linh hồn, chỉ sợ nó cũng không thể chiếm được quyền khống chế cơ thể dễ dàng thế này.
Ngón tay Sigourney dừng một chút: “Không có gì.”
Jain cứng đờ nhìn chăm chằm Sigourney và linh hồn con chuột, đáy mắt có chút mờ mịt, có chuyện gì vậy? Là hắn khiến con chuột khóc sao? Hắn đã làm sai chuyện gì à?
Hắn giơ tay lên như cũng muốn sờ con chuột. Trong tiếng gào khóc không có nước mắt của Tiểu Kim, dường như hắn thấy được bản thân mình ngồi thu lu trong góc trước đó không lâu.
Điểm giống nhau là sự đau khổ sau khi mất đi người gần gũi nhất.
Nhưng hắn lại hạ tay xuống.
Hầu như không ai phát hiện động tác nhỏ này của hắn.
Chỉ là hầu như mà thôi.
Sigourney cầm con chuột khóc thút thít lên, dứt khoát đặt nó lên vai Jain: “Ai chọc khóc thì người đó dỗ.”
Con chuột đờ người, nó, nó đang ở trên vai tinh linh siêu dữ kia sao?
Nó sợ đến mức khóc nấc một tiếng, ngay cả nỗi đau buồn cũng bị nỗi sợ dọa mất tăm.
Jain cẩn thận không dịch chuyển vai một cách cứng ngắc, quả nhiên là do hắn làm khóc ư?
Dỗ?
Những suy nghĩ nặng nề trong lòng bỗng nhiên biến mất, trong đầu hắn chỉ có mấy chữ to lượn lờ...
Phải, phải làm sao đây?