Editor: Nam Cung Băng Huyên.
Sau khi Ash gia nhập tiểu đội mạo hiểm thì Yolande mới nói rõ ý đồ của anh ta.
Anh ta đột nhiên mời Ash là vì họ chuẩn bị nhận một nhiệm vụ của hiệp hội phù thủy đến vương tọa Trắng Xám.
“Có hai nhiệm vụ cần đến vương tọa Trắng Xám.” Yolande nói: “Một là mang một vật phẩm đến trang viên Prince. Hai là trong đầm lầy linh hồn của lãnh địa vương tọa Trắng Xám có hiện tượng lạ, phù thủy của tháp phù thủy gần đó đang tập hợp vài người, chuẩn bị vào trong tiến hành điều tra. Đương nhiên với khả năng của chúng ta bây giờ thì chưa thể vào trong đầm lầy được, tôi chỉ nhận nhiệm vụ thám thính bên ngoài thôi.”
“Hai nhiệm vụ đều đi cùng một đường.” Evan giải thích cho Ash: “Nên là bọn tôi quyết định nhận cả hai luôn.”
Ash hơi suy tư, chẳng lẽ vì tiện đường thôi sao?
Không thể trách cậu nghĩ nhiều, dạo gần đây cứ nhắc đến vương tọa Trắng Xám thì cậu không thể không nghĩ đến di tích Dylan được. Mục tiêu của Sigourney và Mon chính là khe nứt đến Vực Thẳm nằm sâu trong vương tọa Trắng Xám.
Mà nhiệm vụ thứ nhất còn trùng hợp có dính dáng đến gia tộc Prince...
Cậu nghiêng đầu hoài nghi nhìn Yolande, hi vọng nhìn ra được chút manh mối từ nụ cười nhẹ dịu dàng kia.
Rốt cuộc thì hai nhiệm vụ đến vương tọa Trắng Xám chỉ là trùng hợp, hay là người này đã biết được gì rồi?
Mạng lưới tình báo thu thập tin tức của Yolande trải rộng khắp nơi, Ash biết rất rõ chuyện này.
Khi về đến tháp phù thủy thứ ba và đề cập chuyện này với Nance, ông chỉ híp mắt cười và bảo cậu rằng có thể tin tưởng Yolande.
Nói cách khác, Yolande cố ý chọn hai nhiệm vụ này.
Anh ta đang tạo ra một lý do hợp lý để Ash và Sigourney cùng tiến về vương tọa Trắng Xám.
Thì ra là anh Yolande cùng một phe với bọn cậu. Ash vừa nghĩ đến đây thì thầm giật mình, rốt cuộc cậu đã hiểu vì sao chuyện gì giữa cậu và Sigourney anh ta cũng biết ngay tắp lự rồi.
Bởi vì tất cả mọi người trong tháp phù thủy đều là đồng bọn với anh Yolande!
Ash đứng trước bàn đọc sách của Nance, liếc qua là cậu đã thấy ngay tờ nhật báo nổi tiếng kia đang bị ngài Nance dùng vài cuốn sách to đè lên. Ông đã cố tình che chắn kĩ càng nhưng tiếc là Ash vừa nhìn thấy nó sáng nay, nên dù chỉ là một góc nhỏ thì cậu cũng nhận ra nó là gì.
Nance phát hiện ra Ash đang nhìn hướng nào, ông bình tĩnh giải thích: “Báo thường thôi, mấy hôm trước rảnh rỗi nên ta lấy về xem giết thời gian. “
Ash: “...” Nói cho đúng thì đó là bản mới xuất bản ngày hôm nay có phải không?
Trong lòng cậu thầm cười trộm còn ngoài mặt thì làm như không quan tâm gì mấy. Cậu nghiêm túc gật đầu, giống như hoàn toàn tin những gì Nance vừa nói.
Nance khẽ thở phào nhẹ nhõm.
May quá là may, hình tượng người lớn uy nghiêm vĩ đại của ông đã được bảo vệ thành công.
Ông vẫn còn hơi chột dạ bèn nói sang chuyện khác: “Ash, khi nào thì mấy đứa xuất phát?”
Ash: “Vào sáng sớm mai ạ.”
Nance trầm ngâm trong chốc lát, ông đứng lên khỏi bàn đọc sách rồi đi tới một cái kệ đầy sách, nhìn một lát rồi lấy ra hai quyển sổ chép tay thật dày từ giữa kệ.
Ông đi đến trước mặt Ash, tiện tay để chúng lên bàn rồi đẩy về phía cậu.
“Có còn nhớ lời ta nói với cháu lần đầu chúng ta gặp nhau không?” Nance nhìn Ash một cách từ ái.
Lần đầu tiên gặp mặt của họ là ở thành phố Cự Thạch, sau khi cậu và Sigourney trao đổi thân thể.
Ash nhớ rất rõ.
“Nhớ ạ.” Mỗi một câu cậu đều nhớ.
Nance mỉm cười: “Khi đó ta nói, nếu như cháu trở thành phù thủy chính thức và nếu như cháu bằng lòng, ta sẽ nhận cháu làm học trò của ta. Bây giờ ta hỏi lại cháu, cháu có muốn trở thành học trò của ta không?”
Ash cười thật tươi, trả lời một cách kiên định: “Cháu đồng ý ạ!”
Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, sự thông thái của một nhà chiêm tinh như ngài Nance đã gợi lên niềm hứng thú vô hạn của cậu đối với nhà chiêm tinh.
“Thầy ơi!” Hai mắt Ash sáng lấp lánh, vừa kính trọng vừa vui sướng cất tiếng gọi danh xưng mới toanh này.
Thấy ánh mắt của Ash, Nance hơi đỏ mặt, ông vuốt vuốt ngực... Trời ạ, cảm giác tự hào mỹ mãn quá đi!
Ông cũng thật may mắn khi gặp được một học trò vừa ngoan lại còn là thiên tài nữa.
Quả nhiên là ông trời không nỡ để ông phí hoài bản thân với thằng nhóc Sigourney thúi kia, chắc chắn để đền bù tổn thất cho ông nên ngài mới ban một cậu bé ấm áp như Ash cho ông chăng?
Nance hắng giọng, bình ổn lại cảm xúc rồi nghiêm nghị nói: “Bây giờ cháu đã là phù thủy trung cấp rồi, đây là lúc cháu nên quyết định hướng đi cho tương lai của mình. Ta thì thấy cháu nên trở thành một nhà chiêm tinh, cháu thấy sao?”
Ash khẽ gật đầu.
Từ lúc cậu có ký ức thì đã có tinh tú bên cạnh rồi. Chúng không yên lặng bầu bạn với cậu mà luôn luôn nói chuyện với cậu, chỉ là cậu không hiểu chúng nói gì thôi. Nếu trở thành một nhà chiêm tinh xuất sắc thì cậu có thể hiểu được tinh tú muốn nói gì và đáp lại chúng.
“Cháu muốn trở thành một nhà chiêm tinh.” Ash nói nghiêm túc.
“Cháu rất phù hợp.” Nance gần như khen ngợi cậu, “Ta chưa từng gặp ai thích hợp để trở thành nhà chiêm tinh sư hơn cháu cả.”
Ông chỉ vào một trong hai bản chép tay trên bàn: “Cháu sắp rời khỏi vương thành để làm nhiệm vụ nên ta không thể đi theo dạy bảo cháu được. Cháu nên mang theo hai quyển sách này mà học, chúng có thể giúp cháu xây dựng nền tảng trên con đường chiêm tinh.”
Ông nói thêm: “Nếu cháu có bất kì thắc mắc nào trong quá trình học, có thể liên lạc hỏi ta bất cứ lúc nào. Ta không thể đi cùng các cháu, nhưng chỉ dẫn từ xa thì vẫn được.”
Ash nhận lấy hai quyển sách, vô cùng trân trọng mà ôm vào lòng: “Cháu sẽ học thật chăm chỉ. Cám ơn thầy ạ.”
Nance bỗng cảm thấy vui như mình đã có người thừa kế rồi.
Thì ra cảm giác tìm được một học trò ngoan lại sảng khoải như thế.
Ông cười híp mắt, phẩy tay áo: “ Ta biết, cháu rất tự giác. Hai ngày tới cháu cứ xem sơ qua đi, vạn sự khởi đầu nan, nếu có cái gì không hiểu thì nhân lúc còn chưa đi, chúng ta giải quyết nó trước.”
Ash lại gật đầu, ôm hai quyển sách nặng trĩu ra khỏi phòng làm việc.
Vừa rời khỏi phòng làm việc là cậu đã phải kiềm chế ý muốn lật sách ra xem ngay tại chỗ. Cậu biết là nếu cậu mà bắt đầu xem rồi thì sẽ chìm đắm trong đó, không đứt ra được.
Mà cậu còn có hẹn với Sigourney.
Thôi về phòng trước vậy, sắp xếp dọn dẹp xong rồi, tâm trí thoải mái rồi xem cũng không muộn.
Bước chân cậu nhẹ nhàng hướng về phía gian phòng, vừa đi cậu vừa tìm sinh mệnh luyện kim Solvi để hỏi thăm: “Sigourney có ở trong phòng không?”
Một giọng nam trung hoa lệ vang lên: “Có.” Nó còn nói bổ sung, “Anh ta đang nỗ lực dọn phòng.”
Ash không chú ý tới chữ “nỗ lực” trong lời của Solvi, cậu chỉ chú ý tới hai chữ “dọn phòng”, thế là cậu tăng nhanh tốc độ: “Anh ấy bắt đầu làm rồi sao? Sao không chờ tôi chứ?”
Cậu trở về phòng rất nhanh, lúc đẩy cửa vào cậu còn mong Sigourney chậm tay một chút, mong rằng anh chưa làm xong để cậu còn góp sức nữa chứ.
Từ trước đến nay Ash toàn cầu gì được nấy.
Vậy nên khi cậu đẩy cửa ra, trong phòng không những không được dọn gọn gàng mà còn thê thảm hơn lúc trước.
Nói cách khác, lúc trước chỉ có nửa bên của Sigourney là hơi bừa thôi, bây giờ thì cái mớ hỗn độn ấy đã lung tung tới mức tràn sang cả nửa phòng của Ash.
Ash nhìn mấy tờ giấy tài liệu linh tinh vương vãi khắp nơi, cứ như là có một trận bão vừa tàn phá căn phòng này vậy. Cậu mờ mịt nhìn sang Sigourney, cuối cùng thì sao anh làm được như vậy?
Sigourney giờ đây đã hoàn toàn từ bỏ, bất lực rũ hai tay hai chân nằm trên sô pha: “...” Anh cũng không biết sao mà mình làm được vậy luôn.
Cậu chợt nhớ hồi sáng khi nói với ngài Nance về việc cậu rủ Sigourney dọn phòng, ông đã nhìn cậu một cách ẩn ý và còn nói “Vất vả cho cháu rồi”, giờ thì cậu đã hiểu. Cậu cố nhịn không cho môi mình nhếch lên: “Thôi, để tôi làm cho.”
Sigourney: “...”
Anh không phản đối.
Không thể phản đối được.